Chương 281: Ta tới vẽ long, ngươi điểm mắt (2)
Chương 281: Ta tới vẽ long, ngươi điểm mắt (2)Chương 281: Ta tới vẽ long, ngươi điểm mắt (2)
Từ Chi Hổ không ngại loại tiểu đả tiểu nháo này, đối phó nữ tử, đệ đệ rất có sở trường. Nàng dịch người dựa vào thế tử điện hạ, hỏi: "Võ công Tào Trường Khanh đúng là ghê gớm như thế nhân thổi phồng ư?"
Từ Phượng Niên thở dài một hơi, nhẹ giọng cười nói: 'Lợi hại đến mức rối tinh rối mù, sinh mãnh ào ào."
Từ Chi Hổ nhỏ giọng hỏi: "Vậy Khương Nê?”
Từ Phượng Niên không nói gì.
Hắn có thể định liệu trước lần đánh cuộc với Bùi Nam Oánh lần này, ngay cả phân đoạn đặt cược cũng giấu tâm cơ, hắn chắc chắn Tĩnh An vương phi tâm cao khí ngạo kia không phải là người làm ăn khôn khéo, một khi bại bởi mình, lợi nhuận ngược lại sẽ lớn hơn tiên đặt cược do mình nói ra. Nhưng với Tào quan tử đánh không lại mắng không xong thì tính toán không nổi, thật sự là không thể tránh được, thành tựu võ đạo một khi đến đỉnh điểm thì tự có tư cách ngạo thị quần hùng.
Tào Trường Khanh lần đầu xông vào hoàng thành đã như vào chỗ không người, lời trong miệng lại càng khí phách đến tột đỉnh: "Tru Triệu tất nhiên là bình sinh chí, Mạc Tiếu nho thần tóc mai bạc phơ. Sở Thặng ba hộ thì thế nào, ta vào hoàng cung như đi qua hành lang."
Đối với loại cao nhân không tiếc tính mạng giống như tẩu hỏa nhập ma này, không nói Từ Phượng Niên, cơ hồ ai cũng không làm gì được, trừ phi Tê Huyền Khung chỉ lưu lục địa thần tiên xuất thế, nếu không thì chỉ sợ ngay cả Vương Tiên Chi cũng ngăn không được chuyện mà Tào Thanh Y liều chết muốn làm. Một phen đình đối địch trên đình, không phải là Tào Trường Khanh có thể ổn định đánh bại lão Kiếm Thần, chỉ là đối với Tào Kỳ Chiếu đời này không quên nổi Tây Sở mà nói thì chuyện này đã định, Tiên Phật đầy trời ông cũng có thể không nhìn, năm đó mấy ngàn thiết giáp cấm vệ ở trước mặt thì ông vẫn một đường giết qua, Vương Tiên Chỉ ở trên sân thượng thì vẫn có thể một mạch lên lầu, hôm nay Lý Thuần Cương ở phía trước, thì tất nhiên cũng có thể đi lên phía trước, Hạo Nhiên Chính Khí của Tào Thanh Y ngược lại cũng có thể trăm sông đổ về một biển giống với kiếm ý của Lý Thuần Cương.
Thả hay là không thả Khương Nê ?
Từ Phượng Niên đến Tả Ý Viên của Lư phủ cũng không có đưa ra đáp án. Tào Trường Khanh không vào phủ, tựa hồ không vội vã tạo áp lực cho thế tử điện hạ. Từ Phượng Niên giờ đã có chút hiểu được tâm lý của hai vị hoàng đế vương triều, bên cạnh giường, trong thành Thái An, có một nho sĩ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mắt như vậy, thì sẽ có một loại cảm giác hít thở không thông không nói nên lời. Tào Trường Khanh ba lần vào kinh, ba lần vào cung, chính là muốn thiên tử họ Triệu của Ly Dương vương triều biết rằng toàn bộ thiên hạ là của ngươi, nhưng ngươi chưa chắc có thể an tâm hưởng dụng. Toàn bộ buổi chiều, thế tử điện hạ vẫn sắc mặt như thường nói chuyện phiếm với đại tỷ Từ Chi Hổ ở trong Tả Ý viên, Từ Phượng Niên cùng nàng nói đến việc mặt Bạch Hồ Nhi leo lên lâu ba rồi nói đến việc ngẫu nhiên gặp được nữ pháp vương của mật giáo ở ngoài thành Tương Phàn, trong thành ngoài ý muốn gặp lại mộc kiếm Ôn Hoa cuối cùng vẫn là mỗi người đi một ngả, lại nói tiếp đến vị cô nương Lý Tử lớn lên trong chùa kia, nói đến thiếu nữ rực rỡ Vương Đông Sương cùng Đại Khôi trên hồ Xuân Thần, cơ mà nói về việc gian khổ luyện đao thì lại chỉ nói dăm ba câu rồi nhảy qua chuyện khác.
Giữa trưa, sau khi thế tử điện hạ rời khỏi Báo Quốc tự, thư sinh nghèo cùng tiểu khất nhi cũng bước qua ngưỡng cửa thiền phòng lại tiếp tục biện luận với Vương Bá, thiên thời địa lợi nhân hòa đều ở bên Viên Hồng Hộc, lần này thật sự là thua, Trần Lượng Tích học hành cực khổ cũng không nổi giận, Viên Cương Yến thanh đàm Giang Tả đệ nhất danh cũng không phải là mua danh chuộc tiếng, sĩ tử Giang Nam có ba tốt, hảo trữ kỹ, hảo dưỡng danh, hảo tạo thế. Người đăng phong tạo cực, đại khái chính là Viên Cương Yến cùng với vài người nữa có thể cùng địa vị của Hồng Hộc tiên sinh này. Chủ trì Ân Đạo Lâm không hổ là ngoại hiệu bất động hòa thượng, vẫn không nói một lời, nhưng khi Trân Lượng Tích đứng dậy cáo từ, Viên Cương Yến không có động tác gì chỉ gật đầu đồng ý, danh tăng Giang Nam đức cao vọng trọng thế mà lại tự mình đứng dậy đưa tiễn tới cửa. Tiểu khất nhi đương nhiên không thể vào thiên phòng, vẫn đứng ở cửa, trong tay còn bê quả dưa hấu bụng trống trơn, thoạt nhìn khác là buồn cười. Đi khỏi Báo Quốc Tự, Trân Lượng Tích mới quay đầu nhìn về phía cửa chùa, mơ hồ có vẻ thất vọng, lẩm bẩm: "Đạo khác biệt, chứ không phải là ta tính toán."
Tiểu Khất Nhi thần tình tò mò nhẹ giọng hỏi: "Ca ca tốt bụng kia đâu?"
Trần Lượng Tích sờ sờ đầu nhỏ của nàng, ôn nhu nói: "Hắn là đã rời khỏi Báo Quốc Tự sớm hơn chúng ta."
Tiểu Khất Nhi ồ rồi một tiếng, rất là thất lạc.
Trân Lượng Tích khom lưng cầm hộ quả dưa hấu, vui đùa nói: "Sao vậy, tiểu định đông, thích vị đại ca ca kia sao? Quả thật, hắn so với Trần ca ca còn đẹp hơn gấp trăm lần"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu khất nhi đỏ bừng, nhu nhu dạ dạ, rất là đáng yêu.
Trần Lượng Tích không trêu ghẹo tiểu cô nương nữa.
Tiểu Khất Nhi nắm chặt tay áo thư sinh nghèo, đi trên đường, do dự hồi lâu mới lấy hết dũng khí ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện thì Trân Lượng Tích đã cúi đầu ôn nhu nói: "Tiểu Đinh Đông vẫn là thích nhất Trần ca ca, đúng không?”
Đứa bé ăn xin rực rỡ cười một tiếng.
Trân Lượng Tích ngửa đầu nhìn lên bầu trời, khuôn mặt tươi cười say lòng người, nói: "Sau này nếu Trần ca ca có thể một chân giãm vào bùn lầy của lịch sử, may mắn lưu lại dấu chân, nhất định cũng phải để Tiểu Đinh Đông đi cùng."
Từ xưa có bao nhiêu anh hùng thảo mãng loạn thế kiêu hùng, nhưng lại có mấy người có thể lưu danh sử sách xanh? Cho dù là ngắn ngủn mấy chục chữ cũng thành hy vọng xa vời rồi! Thư sinh nghèo chết làm thụy văn chính này, cái gọi là dấu chân kia rõ ràng là dã tâm bừng bừng muốn lưu danh trong chính sử, mà không phải dã sử do tư nhân biên soạn. Tiểu khất nhi làm sao hiểu được những thứ này, nếu có thể thì trong mắt nàng cũng không bằng việc cơm tối được ăn dưa hấu xào. Nàng chỉ cho là Trần ca ca đang nói về chuyện tốt, thế nên liền vui vẻ, sôi nổi, đây chính là tính vô ưu vô lự khó có được của nàng. Trần Lượng Tích cũng biết tiểu cô nương này nghe không hiểu, cho nên mới nói cho nàng nghe. Một cỗ ý nghĩ vứt bỏ thánh nhân kia đã dạy bảo Cách Vật Trí Tri thành ý chính tâm tu thân Tề gia trị quốc bình thiên hạ bát điều mục, không đi quản cái gì mà nội thánh chi cơ ngoại vương chi nghiệp, thậm chí ngay cả chính mình hôm nay một hồi khúc thủy đàm vương bá có khả năng thành tiền lẻ hay không cũng không suy nghĩ. Hắn chỉ cười nói: "Đi, chúng ta ra ngoài miếu rồi vẽ rồng lên phiến đá cho ngươi cùng gia gia nào, quy củ cũ, Trần ca ca vẽ rồng, tiểu đinh đông đến điểm mắt."
Tiểu khất nhi nặng nề ừ một tiếng.
Hứa Tuệ Phác đi tới đứng ở cửa chùa Báo Quốc, nhìn bóng lưng bần hàn một lớn một nhỏ dần dần mất đi, nhìn đến kinh ngạc xuất thần. Thế gia nữ của nàng có thể cùng hàn môn thư sinh Trân Lượng Tích quen biết tương giao, là xuất phát từ một hồi gặp gỡ bất ngờ bên suối bên chân tường ngoài chùa, tiểu khất nhi nhảy xuống nước nhặt tiền, bị hòa thượng trong chùa trách cứ, Trân Lượng Tích vào chùa mượn cảnh vẽ mẫu đơn trùng hợp đi ngang qua nên giải vây cho tiểu khất nhi, Hứa Tuệ phác lúc ấy tâm tình không tệ, liền thông bao cho Báo Quốc Tự rằng về sau cũng không ngăn cản tiểu cô nương nhặt tiền ước nguyện ở trong ao nữa, sau đó trong lúc vô tình lại phát hiện ra Trần Lượng Tích thế mà có thể vẽ rồng một mình, lúc đầu khiếp sợ vì hắn to gan lớn mật sau khi nhìn kỹ thì liền kinh hãi bởi kỹ thuật vẽ tranh tinh tuyệt của hắn, có thể nói là vuốt bút thành râu thiên vương giống như được thần trợ!
Một bức giao mãng đấu long đồ, phía trên có thiên long ẩn hiện trong mây mù sặc sỡ ngưng kết, mặc khí đầm đìa, thiên long râu dài miệng lớn, lăng vân giá sương, cứng cáp đến đáng sợ, phía dưới thì có đại giao xuất thủy, vuốt trảo sắc bén, cự mãng Bàn Sơn này hướng lên trời mà thổ tín, lúc ấy tranh đã vẽ cũng gần xong, Hứa Tuệ phác thật sự là bị hình ảnh kỳ quái của Lục Ly làm cho sợ hãi không nhẹ, Trần Lượng Tích bị nhìn thấu bí mật, cũng không có chút hoảng loạn, sau khi cả hai nói chuyện với nhau một hồi thì thấy rất vui vẻ. Hắn cực kỳ thưởng thức Trân Lượng Tích, duy chỉ có việc là người này sắc sảo quá mức rõ ràng, Hứa Tuệ phác tự biết rằng chỉ có phụ thân mới có thể thuần phục những danh sĩ Giang Nam nhất đẳng này, thế nên mới tồn tại ý tứ trì hoãn, chủ ý là cho Trân Lượng Tích rèn luyện cuộc sống vài năm rồi mới đặc biệt tiến cử cho nhà mẹ đẻ ở Hứa thị, từ phụ tá mà phát triển lên thành tiểu quan lại, nói không chừng là còn có thể hóa rồng nữa, ngày sau Trần Lượng Tích hiển nhiên là phải đội ơn mưa móc Hứa thị ban cho thì mới được tính là chân chính được gia tộc sử dụng. Chỉ là sau khi cái tên công tử bột thế tử điện hạ kia xuất hiện thì hết thảy đều bị rối loạn đến mức chướng khí mù mịt, mấy năm bố cục này của nàng đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Hiện giờ Trân Lượng Tích đã độc chiếm được danh tiếng của Khúc Thủy Lưu Thương, nên đã được coi là thế phất lên, thanh danh rất nhanh sẽ truyền khắp Giang Nam đạo, Hứa thị nếu muốn mời chào, thì thứ nhất phải trắng trợn tiến hành, còn thứ hai là tiền vốn hao tổn nhất định là phải nhiều hơn so với trước kia mấy lần, Hứa Tuệ Phác làm sao có thể không căm hận tên thế tử điện hạ kia được? Ẩn tình lớn hơn nữa chính là, nếu không phải Lư Bạch Hiệt lộ mặt thì nàng thiếu chút nữa đã nghèo túng đến mức cho rằng tên thế tử vô lương tâm kia là người ấm áp rồi! Hứa Tuệ dốc lòng tu đạo, tất nhiên là coi việc này là vô cùng nhục nhã.
Vừa rồi nhìn thấy Bá Triết Viên Cương Yến trong chùa , ánh mắt mịt mờ âm trầm của vị đại nhân vật thành danh đã lâu này càng làm cho Hứa Tuệ sởn gai ốc.
Danh sĩ có thể nói ra miệng rằng "Dưỡng sĩ không nuôi dưỡng loại chó săn, thực như ngao ưng, đói thì dùng no thì dương đi*', đâu chỉ là nho sĩ đạo đức chỉ biết huyền đàm diệu luận!
(*là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là nản thì bám vào, thành công thì bỏ đi. )
Hứa Tuệ Phác thở ra một hơi, nản lòng thoái chí.
Nàng một mình đi ra Báo Quốc Tự, nheo mắt, chậm rãi đi về phía chân tường, khuôn mặt thê diễm nói: "Tào Trường Khanh? Làm quái gì có dính tí quan hệ nào với ta? Ta chỉ coi như là chưa từng nghe qua là được!"
Nữ quan cúi đầu nhìn một bụi cỏ dại, cười lạnh nói: "Nữ tử tiện như cỏ."