Chương 282: Cân nhắc
Chương 282: Cân nhắcChương 282: Cân nhắc
Một buổi chiều có nói chêm chọc cười với thế tử điện hạ làm tiếng cười nói vui vẻ của Từ Chi Hổ vang lên không ngừng, nụ cười quyến rũ phát ra từ phế phủ của nàng thế này đủ để cho đám giả đạo học ở Giang Nam đạo thần hồn điên đảo. Đáng tiếc bọn họ không thấy được, Từ Chi Hổ rất chung tình với mấy câu cửa miệng của Mộc Kiếm Ôn Hoa.
"Tiểu Niên, ngay sau đó ta rất u buồn nha!"
"Lão tử có thể đói đến mức không muốn ăn cơm, cũng là bản sự nha”
"Tiểu Niên, ngươi nhìn xem, tiểu nương tử kia lớn lên còn không trắng không đẹp mắt, ngươi cười một cái cho huynh đệ đỡ thèm đi?"
Nói đến anh em từng cùng nhau trộm gà trộm chó này, Từ Phượng Niên thì ngoài miệng căm tức nhưng ánh mắt lại nhu hòa. Mà thế tử điện hạ nói đến cô nương Lý Tử cùng Vương Đông Sương thì có thể nhận thấy được trình độ yêu thích của đại tỷ Từ Chi Hổ có một cái cao một cái thấp một cách rõ ràng thì thấy ngoài ý muốn, Từ Chi Hổ bị««Đầu tràng tuyết»»câu đi không ít nước mắt, nhưng tựa hồ đối với cô nương Vương Sơ Đông ngực có cẩm tú cũng không xem trọng lắm, nhưng nàng lại rất ưa thích với cô nương có cái tên thập phần cổ quái Lý Tử kia, nàng nói nha đầu này mà làm trắc phi thì cực kỳ tốt, ngây thơ khả ái nha, mà Vương Đông Sương đối với nữ tử mà nói thì kinh tài tuyệt diễm cũng không phải là chuyện may mắn nha, nói không chừng sẽ khó thoát khỏi kết cục của việc Bạc Phúc Đoản Thọ.
Những lời này Từ Chi Hổ đều là nói thẳng, muốn nói cái gì thì nói cái đó, nửa điểm cũng không giấu diếm, Từ Phượng Niên cười nói rằng sẽ không, Vương nha đầu nếu có thể khiến cho Khôi Chử ra nước thì khẳng định phúc duyên không cạn, Từ Chi Hổ vừa nghe thấy câu giải thích này liền gật gật đầu.
Nàng liếc mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã gần tới hoàng hôn, bữa cơm buổi tối hôm đó, Tả Ý Viên cùng Lui Bộ Viên ở Lư phủ vẫn đặc lập độc hành, hai cái vườn đều có thể không tham dự yến tiệc của gia tộc, sau khi Từ Chi Hổ gả đến Giang Nam thì cũng nhập gia tùy tục mà dần dần quen với ẩm thực bên này, nhưng vì chiếu cố khẩu vị đệ đệ nên đặc biệt bảo Nhị Kiều mời hai vị đầu bếp danh gia tửu lâu trong thành đến Tả Ý Viên làm một bàn rau trộn cay liệt bắc. Không phải người trong nghề cũng không dám nếm thử phương pháp chế biến đá và phương pháp ôn hòa độc đáo của Bắc Lương, làm được mà nói, thì mới là đại tục xuất đại nhã, làm kém thì sẽ khó trèo lên nơi thanh nhã.
Hai trăm lượng bạc của Từ quả phụ đạo Yên Chi Hổ ở Giang Nam rất nóng tay, một vị trong đó nghe nói là phải nấu ăn cho thế tử Bắc Lương giết người bên đường, trước khi đi liền vội vàng chạy về nhà khóc rống lên với vợ con, rồi khi nhìn thấy người vợ cả ngày chỉ biết lải nhải lông gà vỏ tỏi kia lại đặc biệt thuận mắt rồi hứa hẹn rằng nếu có thể còn sống đi ra khỏi Lư phủ, thì vê sau sẽ không đi kỹ viện tiêu tiền nữa.
Khí tượng phủ đệ Lư thị không lớn, thắng ở kết cấu xảo diệu, am hiểu sâu sắc ý nhị tàng phong tụ thủy.
Một người mặc thanh sam giẫm lên đỉnh đầu tường cùng đỉnh đình, nhanh nhẹn lướt tới, phảng phất như là tiên nhân, trong lúc nhìn xuống bố trí sơn thủy lâu của Lư phủ, vị thanh y này thoáng gật đầu, cuối cùng hạ xuống ở ven hồ thì mũi chân mới rơi xuống đất. Bỗng một người một kiếm bôn tập mà tới, kiếm khí rét lạnh, văn sĩ áo xanh hơi nhíu mày, thân hình cũng không lướt về phía sau mà đứng lại, sau đó dùng một ngón tay gõ vào mũi thanh kiếm, cứng rắn đè thanh kiếm Bá Tú nổi danh trên bảng này cong lên, giữa hai người giờ đã có một thanh kiếm uốn lượn thành hình cung. Nho sĩ tóc mai trắng dùng một ngón tay điểm sương lên thanh Bá Tú nhìn như không rời nhưng kì thực trong nháy mắt lại gõ liền tiếp, chỉ Huyền được điểm ra mười hai lần, Bá Tú kiếm rốt cục cũng phải rút lui, người nho sĩ trung niên vẫn bất động như núi, nhưng cả cái hồ nhỏ phía sau lại nổi lên một gợn sóng thật lớn, đẩy ra tâng tầng lớp lớp, trùng kích vào đám hoa cỏ bờ bên kia khiến cho chúng lay động không ngừng, người ở Lư phủ ra mặt cự địch đương nhiên là Đường Khê kiếm tiên Lư Bạch Thuyên, sau khi tung một kiếm không công mà lui thì cũng đã đoán ra thân phận nho sĩ trước mắt, hắn lập tức thu kiếm vào vỏ, mặt lộ vẻ kinh ngạc nói: "Tào quan tử?" Tào Thanh Y mỉm cười nói: "Đường Khê kiếm tiên quả thật sâu đến tinh túy của kiếm đạo của Dương Dự Chương, sừng sững chính khí. Chuyến đi này của Tào Trường Khanh đúng là không tệ."
Lư Bạch Hiệt giao Bá Tú Kiếm cho thư đồng vừa chạy chậm tới, mặt hắn hướng về phía áo xanh, hành lễ cung kính nói: "Tào tiên sinh khen quá rồi, Lư Bạch Hiệt đang thấp thỏm lo âu đây."
Đường Khê Kiếm Tiên phải khiêm cung như thế cũng không trách được, người lúc này phải đối mặt, chính là vị Tào Thanh Y "thất phu giận dữ hai tay lay thành" ở trong hoàng cung kia. Nếu là nhân sĩ giang hồ bình thường mà nói, thì cho dù mạnh như những cao nhân tán tiên như Vương Minh Dần thì cũng sẽ không dễ dàng gây hấn với quan phủ và hào phiệt. Năm đó, sau khi Mã Đạp Giang Hồ, Từ Kiêu liền đề nghị với Hoàng đế bệ hạ xây dựng một cơ cấu bí mật nửa quân nửa võ, bị người trong võ lâm run sợ gọi là "Triệu Câu", chuyên môn nhằm vào những tên giang hồ mãng phu lấy võ để loạn cấm, một khi có kẻ gây họa phạm tội thì hắn sẽ phải đối mặt với sự truy sát không biết mệt mỏi của những thích khách trong cơ cấu này.
Hơn mười năm nay, có bao nhiêu võ phu ỷ vào vũ lực siêu quần rồi bị "Truyền thủ giang hồ' giết rồi?
Để mà nói thì Truyền thủ vốn xuất phát từ quân pháp nghiêm khắc của trọng trấn biên cảnh. Nếu tướng lĩnh mà phản loạn thì xấc sẽ bị đưa tới biên trấn để thị chúng, hành động này chính là nhân đồ Từ Kiêu sáng tạo ra, đặt ở trong giang hồ thì hiệu quả chấn nhiếp cũng to lớn như nhau. Địa điểm cụ thể để truyền thủ trong giang hồ cũng rất được coi trọng, tông môn giáo phái đại giang nam bắc bất hạnh bị điểm danh tổng cộng có mười sáu người, trong đó lúc đầu ngay cả Long Hổ Sơn đạo thống tiên địa cũng khó thoát nhục nhã này, về sau Thiên Sư phủ hoạt động ở kinh thành, trong mấy năm nay dâng không biết bao nhiêu là tiên đan diệu dược cho quan to hiển quý, mới vất vả lắm mới miễn được địa điểm truyền thủ này. Ngoại trừ Long Hổ Sơn, Đông Hải Vũ Đế thành cũng bất ngờ ở trong nhóm này, bất quá sau khi đặc sứ Triệu Câu liên tục truyền thủ sáu lần ở Đông Hải bị giết, thì truyền thủ vẫn truyền thủ như cũ, không chậm trễ chút nào, cơ mà cũng không vào thành, chỉ biểu thị tượng trưng một chút ở ngoài thành là trở về, hẳn là song phương giữa triều đình cùng Vũ Đế thành đều lui một bước. Nhưng những quy củ máu tươi đầm đìa này đối với Tào Thanh Y mà nói lại quá không đến nơi đến chốn, mấy năm trước phải có một nửa nhân số của Triệu Câu đều đang sứt đầu mẻ trán truy quét đại quan tử, nhưng lần nào may mắn gặp được thì chẳng phải là bị Tào quan tử chém giết lần ấy sao? Đến cuối cùng cái cơ cấu đao phủ này liền dứt khoát không để cho thuộc hạ trực tiếp tham dự hành động chết chóc này nữa mà truyền tin đến tổng bộ, Triệu Câu lại xuất động bốn vị sát thủ xuất sắc nhất của tập thể ra để làm việc.
Cho nên để mà nói, nếu chuyến đi này của Tào Trường Khanh mà đến để tìm Lư thị xui xẻo ở Giang Tâm, sau này tạm thời không nói được như thế nào, thế nhưng ngày bây giờ thì Lư Bạch khẳng định là ngăn không được ông, cảnh giới của Đường Khê kiếm tiên gần đến tông sư, nhưng đáng tiếc nếu để đánh với Tào quan tử thì làm sao có nửa phần thắng!
Lư Bạch Hiệt khó tránh khỏi mà than thở, một đường võ đạo, tối ky là tâm có tạp niệm. Hắn khi còn nhỏ ngẫu nhiên gặp được Dương Dự Chương, cũng coi như một mối kỳ duyên, Dương Dự Chương tuy không phải cao thủ kiếm thuật đứng đầu thế gian nhưng cũng là đại gia kiếm đạo nhất lưu, học thức bác tạp, cũng không câu nệ kiếm đạo nhất vực, kiến thức thường thường mạnh như thác đổ, Lư Bạch Hiệt vốn là thế gia tử gia học sâu hiểu xa, tu đạo chú ý vào hà khắc pháp tài, tập võ cũng là như thế. Đường Khê tiên sinh tất nhiên là cũng cũng không kém, thiên phú dị bẩm, được Dương Dự Chương dốc túi truyền thụ, tất nhiên là làm ít công to, tiến triển ở trên dòng sông kiếm đạo là một ngày ngàn dặm, cuối cùng cũng mơ hồ có thành tựu của một môn phái riêng. Nhiều năm thanh tâm quả dục như vậy, không dính đến tục vụ, phần lớn là bất đắc dĩ mà làm, quả thực là tu vi võ đạo chỉ có như vậy mới có thành tựu, đáng tiếc là khi gân đến cảnh giới đại tông sư thì vẫn là không thể có ngoại lệ. Nếu muốn nhập sĩ triêu đình, thì về sau hơn phân nửa là không cách nào tiến lên thêm một bước, đối với võ phu lập chí leo lên đỉnh giang hồ mà nói, loại lựa chọn này thì không khác gì tự chặt một tay.
Đường Khê tiên sinh nỗ lực ở chỗ này, Hứa Tuệ Phác làm sao biết được? Đợi đến khi hiểu được khổ tâm của Lư Bạch thì khi đó hắn đã ở kinh thành rồi, hai người có thể làm gì? Thế gian có bảy tám việc không như ý, nhưng cũng chẳng thể nói với người khác được một hai ba, thế nên mới gọi là lận đạn.
Lư Bạch Hiệt ổn định tinh thần, phất tay ý bảo một nhóm võ sĩ Lư phủ xa xa lui ra, lúc này mới hỏi: "Không biết chuyến này của Tào tiên sinh là vì gì?"
Tào Trường Khanh lạnh nhạt nói: "Nhìn một chút mà thôi, sẽ không lưu lại lâu lắm đâu."
Lư Bạch Hiệt thở phào nhẹ nhõm, nếu Tào quan tử không phải tới Lư phủ để gây sóng gió thì Lư Bạch Hiệt đương nhiên không cần giống như lâm phải đại địch, Ương Châu ai cũng không có phần sức mạnh này, duy chỉ có Đường Khê kiếm tiên có, cho nên Lư Bạch Hiệt liền thịnh tình mời: "Tào tiên sinh có thể lui tới Bộ Viên một chút hay không, Bạch Hiệt có rất nhiều kiếm đạo kết chứng muốn thỉnh giáo tiên sinh, hy vọng tiên sinh có thể giải thích nghi hoặc, Bạch Hiệt vô cùng cảm kích."
Tào Trường Khanh cười nói: "Làm phiên Đường Khê kiếm tiên dẫn đường."
Tả Ý Viên rất thoải mái, Lư Bạch Hào quả thật thỉnh giáo Tào Trường Khanh rất nhiều về nghi nan của kiếm đạo đang tích tụ trong lòng, Tào quan tử tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn, lời nói cử chỉ đều là phong lưu. Đây là lần đầu tiên Lư Bạch Hiệt gặp mặt Tào Trường Khanh, tuy lúc đầu ôm tâm lý cảnh giác, nhưng mới mấy canh giờ ít ỏi mà đã sinh lòng bội phục. Tào Trường Khanh hoàn toàn không có môn hộ chỉ kiến, thế nên khi giảng giải nghi hoặc đều sâu sắc dễ hiểu, lời nói êm tai, hơn nữa cũng không tự cho mình là tiền bối đến nửa điểm nào. Thánh nhân có vân độc học mà không có bạn thì tất là cô lậu quả văn, đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng nhân vật có cảnh giới tương tự như Đường Khê tiên sinh thì làm sao đi tìm được người bạn đáng giá để nói chuyện thật vui vẻ thẳng thắn như thế kia?
Lư Bạch Hiệt được khai sáng ở trên kiếm đạo thì cảm khái, không hổ cái danh hiệu Tào Bát Đấu của Tào Trường Khanh.
Trong hoàng hôn, Lư Bạch Hiệt ngồi nghiêm chỉnh, lại hỏi một lần nữa: "Tào tiên sinh muốn vật gì?"
Lúc này đây, Đường Khê tiên sinh tâm thành chính ý.
Tào Trường Khanh lắc lắc đầu, chỉ là hỏi nói: "Tin tưởng Đường Khê tiên sinh so ta hiểu rõ hơn thế tử điện hạ Từ Phượng Niên, nếu là hắn cực vì để ý đồng dạng đồ vật, có người muốn cầm đi, hắn có thể hay không cho ?"
Tào Trường Khanh lắc đầu, chỉ là hỏi: "Ta tin Đường Khê tiên sinh so với ta thì càng hiểu rõ thế tử điện hạ Từ Phượng Niên hơn, nếu là hắn cực kỳ để ý một thứ mà có người muốn lấy đi thì hắn có thể cho hay không?"
Lư Bạch Hiệt nhớ lại cảnh tượng trước cửa Lư phủ, sau khi cân nhắc trầm giọng nói: "Nếu quan trọng như chí thân của hắn, người này tuyệt đối sẽ không cho. Trừ lần đó ra, thì hắn cũng không phải nhân vật keo kiệt. Tâm cơ của hắn rất nhẹ lại rất nặng, không tiện vọng ngôn."
Tào Trường Khanh cười một tiếng, nói: "Vậy là được rồi."
Khương Tự đối với ông mà nói thì mới là Tây Sở công chúa, còn đối với thế tử điện hạ kia mà nói, tính là cái gì?