Chương 299: Ngõ hẹp gặp nhau (1)
Chương 299: Ngõ hẹp gặp nhau (1)Chương 299: Ngõ hẹp gặp nhau (1)
Trên địa thế Kiếm Châu, Giang Đông Hào Ngưu Đại Cương giằng co với Giang Tây Long Hổ Trảm Ma Đài Hùng Phong, bố cục tình thế trên đây, cũng không kém nhiều lắm, nguyên tắc lấy họ hàng xa không bằng láng giềng gần, trên đại thể nước sông không phạm nước giếng , giống như hai bà lão tương kính như tân. Lão tổ tông của gia tộc Hiên Viên tuy nói đạo đức đáng lo ngại, bị Sĩ Lâm Kiếm Châu khinh thường, nhưng võ đức không thấp, kết giao rộng rãi với anh hùng hảo hán thiên hạ, một ít hán tử bị quan phủ lên bảng tiêu diệt chỉ cần lên được Huy Sơn đều có thể nhờ vả hào tộc đương kim võ lâm có thể đếm được trên đầu ngón tay này, quan phủ cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, Hiên Viên lão chủ nắm giữ gia tộc nửa trăm năm đối với hậu bối võ đạo leo núi học tập cũng vui vẻ ra sức bồi dưỡng, từng thay rất nhiều cao thủ danh chấn giang hồ hiện giờ chỉ điểm sai lầm. Sau khi Viên Đình Sơn báo thù rửa hận, làm kẻ liều mạng bị quan phủ treo giải thưởng truy nã, thậm chí còn lọt vào danh sách của Triệu Câu, nếu không phải giá trị Hiên Viên nguyện ý cho hắn lên núi, thì sẽ bị Triệu Câu bắt đi truyền bá giang hồ ở chân núi rồi.
Đối với Viên Đình Sơn tính tình lạnh bạc mà nói, ân huệ cứu mạng này không cần phải nói, nếu hắn muốn có thành tích trên đao pháp, phá vỡ bình cảnh, thì phải cam tâm tình nguyện làm một số hoạt động đen tối không thể lộ ra ngoài ánh sáng cho Hiên Viên gia tộc, khi một gã quản sự ở Thái Ngưu Cương tìm được Viên Đình Sơn dưới thác nước Lục Điệp, tên đao khách này đang dùng lưng cứng rắn chống lại cột nước cao trăm trượng đổ xuống, dùng cái này để rèn luyện gân cốt, thác nước Huy Sơn Lục Điệp này là nơi nước đổ xuống mạnh nhất được xưng là Long Thổ Thủy, Hiên Viên gia tộc gần ba mươi năm đã không có hậu bối trẻ tuổi rèn luyện khí lực cực đoan đến như thế. Viên Đình Sơn sau khi nghe nói đại khái, liền dẫn hai mươi khinh ky xuống núi làm việc, chặn hai món đồ chơi thanh xuân từ trong tiểu môn tiểu hộ chạy trốn lại, thật sự không có tỉnh thân lớn, nhưng nếu ăn nhờ ở đậu, lấy lợi ích của người ta thì dù sao cũng phải thay người tiêu tai.
Viên Đình Sơn chỉ cần đáp ứng đi làm, nhất định phải làm tốt nhất. Sau khi điều tra rõ lộ tuyến tiêu cục, trước tiên chặt đứt hai chân hai chân Tần Diêu Tử am hiểu pháo đấm chân roi, gom lại một đám giặc cỏ không ra gì, cũng không phải là muốn mượn lực, chẳng qua là muốn bày ra thủ thuật che mắt là bọn cướp cùng tiêu cục đồng quy vu tận cho quan phủ xem mà thôi, nghe nói đôi vưu vật kia cực kỳ nổi danh ở Kiếm Châu, lúc trước mới mười hai mười ba tuổi đã sớm diễm danh lan xa, mắt xanh của Hiên Viên lão tổ nhìn trúng thì đã coi như phải độc chiếm thành thứ vui đùa trên giường nên đã sớm công khai ở Giang Đông rồi. Chỉ chờ khi nào để ra tay "Mời" lên núi hưởng phúc mà thôi, không ngờ đôi tiểu bích nhân được khen là "Một người đã khuynh thành một người càng khuynh quốc" kia lại chạy trốn.
Viên Đình Sơn sau khi biết được rất nhiều chuyện, chỉ cần liếc mắt nhìn hai người có khuôn mặt dáng người gần như hoàn toàn giống nhau một cái liền câm mũi dao chỉ vào người đứng trên xe cười nói: "Cái túi da này của ngươi so với đàn bà còn tốt hơn, khó trách Hiên Viên lão tổ càng để ý ngươi hơn, cũng không biết da mịn thịt mềm của ngươi cùng tỷ tỷ của ngươi có thể bị đùa bỡn mấy ngày. Nhớ kỹ, ta tên là Viên Đình Sơn, trước khi đao pháp của ta đại thành, như thế nào cũng đừng chết, bằng không sẽ không vui."
Viên Đình Sơn nhìn thấy vị khách không mời mà đến khí thái không tâm thường kia đang ngồi cao trên tuấn mã xa xa mà nhìn, khóe miệng liền nhấch lên, sát ý dâng trào. Hắn xuất thân bâần tiện, sau khi tập võ cũng không che giấu căm hận đối với công tôn hào môn, mới vào Kiếm Châu, ngay tại trên sông giết gà làm thịt cả một thuyền con em cao lương. Viên Đình Sơn hướng về đám khinh ky dũng mãnh mà Hiên Viên dốc hết tâm huyết bồi dưỡng ra làm thủ thế trảm đầu, lưng đao nhẹ nhàng gõ gõ bả vai, đi về phía thanh tiêu còn bò trên mặt đất kia, không quên quay đầu cười nói: "Hảo tâm nhắc nhở, ta ở Huy Sơn nghe nói Hiên Viên lão tổ có sở thích cổ quái, đến lúc đó lão gia hỏa cho ngươi cùng tỷ tỷ ngươi vui vẻ, vậy ngươi phải làm như thế nào?"
Tỷ tỷ có dấu vết bầm tím nhìn thấy mà giật mình trên cổ đang xụi lơ trên mặt đất, nghe được những lời này, thân thể mềm mại liền run rẩy, mặt sắc tái nhợt.
Khóe miệng người đứng ở trên xe kia tơ máu càng đậm. Viên Đình Sơn làm một động tác ưỡn lưng tràn ngập ám chỉ "tính dục" rồi cười to đi về phía tiêu sư trẻ tuổi đang kéo dài hơi tàn kia, lưu lại một đôi tỷ đệ thư hùng có nhan sắc khó phân biệt, tỷ tỷ ngồi dưới đất sợ hãi ngẩng đầu, nhìn về phía đệ đệ từ nhỏ đã rất có chủ kiến kia, đệ đệ lại vừa vặn lạnh lùng nhìn từ trên cao tới, nàng liền rùng mình một cái. Viên Đình Sơn căn bản không quan tâm bị đôi tỷ đệ kia ghi hận, lấy sắc đẹp của bọn họ, nếu quả thật có thể khúc ý xu nịnh uyển chuyển thừa hoan với Hiên Viên lão tổ, được sủng ái vài năm ở Ngưu Đại Cương chắc hẳn không khó, chẳng qua đến lúc đó, Hiên Viên Thanh Phong đều đã là nữ nhân của hắn rồi, một đôi sủng vật mềm yếu ngay cả vận mệnh cũng không khống chế được có thể nhấc lên phong ba gì.
Hàn Hưởng Mã mất đi hai chân còn đang gian nan bò trong vũng máu, chỉ dựa vào một cỗ chấp niệm mà sống tạm.
Viên Đình Sơn đứng giữa Hàn Hưởng Mã và thi thể lão tiêu, cắm đao xuống đất, cúi người cười híp mắt nói: "Cố gắng thêm một chút, cũng sắp nhìn thấy đầu của cha ngươi rồi.
Khi Hàn Hưởng Mã vặn vẹo thân thể tàn tạ đờ đẫn đi về phía trước tới dưới lưỡi đao, Viên Đình Sơn liền cười lạnh chậm rãi vẽ ra một đường trên mặt đất thuận tiện nhẹ nhàng cắt cái đầu của cậu xuống, sau đó hắn rút đao dùng mũi chân đá một cái, cái đầu của thanh tiêu bắn tung tóe máu lăn tới gần thi thể lão tiêu.
"Binh sĩ giang hồ chết trong giang hồ, chết có ý nghĩa."
Viên Đình Sơn lẩm bẩm nói: "Ta là người tốt mà."
Một màn này tỷ đệ hai người nhìn đến buồn nôn, nhất là tỷ tỷ đã sợ hãi, ngất đi tại chỗ. Người thân thể thẳng tắp đứng ở trên xe kia, sau khi gọi một tiếng Mộ Dung Ngô Trúc mà không thấy đáp lại liền mặt không chút thay đổi nhấc ống tay áo lên lau đi vết máu, mấy năm nay ở Kiếm Châu Giang Đông có vô số thi thiên khen ngợi dung mạo "Nàng", ánh mắt đờ đẫn. Mộ Dung gia tộc ở Kiếm Châu là sĩ tộc cuối cùng, kém xa những hào phiệt thế tộc long bàn hổ cứ kia, tương truyền lúc tỷ đệ Mộ Dung sinh ra có thuật sĩ đi ngang qua, lưu lại ca dao "Nhất thư phục nhất hùng, thư khuynh thành, hùng khuynh quốc, song song bay vào Ngô Đồng cung”, thế nhân đều biết Ngô Đồng cung là cung điện Thái An thành, theo tỷ đệ Mộ Dung dần dần trưởng thành, sĩ tử Kiếm Châu đều cùng khen ngợi, tỷ tỷ đã là mỹ nhân kỳ chất, đệ đệ Mộ Dung Đồng Hoàng lại càng đẹp như hoa sen. Đều nói từ sau khi hắn sinh ra, hồ sen trong phủ chưa từng nở rộ, hàng năm hoa sen trong hồ chỉ mọc tới nụ hoa, cho nên Mộ Dung Đồng Hoàng lại được khen là Liên Hoa Lang, hơn nữa vì ca dao truyền xướng nhiều năm kia, gia tộc Mộ Dung lại vô hình trung ôm kỳ vọng rất lớn đối với hai tỷ đệ này, từng có tộc nhân 'Sắc' muốn hun tâm, có ý đồ dâm loạn với tỷ đệ mới mười tuổi, nhưng chẳng biết vì sao cuối cùng không thực hiện được, còn mù một mặt rồi bị trục xuất khỏi nhà, đáng tiếc khi tỷ đệ mười ba tuổi, một lần đi tới Long Hổ thắp hương, ở chân núi Huy Sơn lại bị Hiên Viên lão tổ tông nhìn thấy. Vừa thấy lão đã kinh động, khâm định là độc chiếm, Mộ Dung gia tộc đối mặt với quái vật khổng lồ một tay che trời ở Kiếm Châu này thì không hề có sức kháng cự, không biết có phải chó cùng rứt giậu hay không mà khi chịu đựng đến kỳ hạn ba năm liền gây ra trò khôi hài là hai tỷ đệ rời nhà trốn đi, Hiên Viên lão tổ tông cũng không làm khó khi Mộ Dung gia làm ra tiểu động tác nhỏ như thế này. Chỉ là tiêu cục Trường An lại bị dính tai bay vạ gió mà thôi.
Cuối đường bên kia, sau khi nhận được tin tức Thanh Bạch Loan trên không trung, thế tử điện hạ chẳng qua là nghe tin chạy tới tham gia náo nhiệt đang trừng to hai mắt, thấy hai mươi tên ky binh xung sát về phía mình, trong lúc nhất thời không hiểu rõ. Chẳng lẽ đây là giáp sĩ quân lữ Hạ Châu bên này? Cũng không giống a, nếu thật sự muốn động thủ, hơn hai mươi ky có phải quá khó coi hay không? Không biết đi theo sau mông bổn thế tử là một trăm Phượng tự doanh sao? Bởi vì có Thanh Bạch Loan cảnh báo trước, lần này đi gấp, nên sẽ không để cho một trăm khinh ky kéo ra khoảng cách. Thế tử điện hạ cẩm y hoa phục vốn tới gần Long Hổ Sơn, tâm tình liền không khá hơn chút nào, hơn nữa sau khi nhìn thấy động tác tàn khốc cắt đầu đá đầu kia của đao khách liền càng nổi trận lôi đình, vung tay lên. Đại kích Ninh Nga My thấy thế liền tiên phong đi đầu, một trăm khinh ky chia làm hai đường, móng sắt đạp đất, nổ vang chói tai.
Hai mươi ky binh kia cũng không ngốc, sau một lúc ngây ra như phỗng liền lập tức xoay người chạy như điên! Con mẹ nó, ta cũng không phải người mù nha, ai mà không nhìn thấy nhân thủ của đám ky binh ngang trời xuất thế kia không chỉ có một thanh chế thức đao chứ, lưng không chỉ đeo có một bộ kình nỏ, mà cung tiễn còn là loại tốt nữa. Triều đình không cấm dân gian tư tàng, nhưng món đồ chơi như cung nỏ này tuyệt đối là nếu không phải quân đội thì không thể phối trí, một khi phát hiện tư tàng, nhẹ thì sung quân phát phối ba ngàn dặm, nặng thì lấy tội phản nghịch mà luận xử, là phải rớt đầu! Càng nguy hiểm hơn chính là trong ba nơi cảnh nội của Hồ Châu Kiếm Châu Hạ Châu, nơi có tư cách nắm giữ nỏ mạnh của quân đội chỉ có Thương Ưng Doanh và Du Chuẩn Doanh dưới trướng Quảng Lăng Vương, Hiên Viên gia tộc có thể không để những quận phủ kia vào mắt, nhưng cũng không dám kêu gào chống lại với phiên vương tỉnh nhuệ.
Hung hăng bá đạo như Viên Đình Sơn, cũng không nhịn được vô thức nhíu đôi lông mày kiếm.
Nhân mã của Nghiễm Lăng Vương ? Công tử ca cao cao tại thượng khiến người ta chán ghét kia là đệ tử tướng môn?