Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 290 - Chương 300: Ngõ Hẹp Gặp Nhau (2)

Chương 300: Ngõ hẹp gặp nhau (2) Chương 300: Ngõ hẹp gặp nhau (2)Chương 300: Ngõ hẹp gặp nhau (2)

Nếu là vẫn là trước kia đơn thương độc mã thời gian, hắn đã sớm rút đao phóng đi, sau đó đi chạy trối chết về chạy trối chết, làm như thế nào cũng phải lập tức bổ công tử ca cẩm y kia ngã ngựa xuống.

Viên Đình Sơn khoát tay, ý bảo hai mươi ky binh đến xe ngựa của hai tỷ đệ, gã đứng tại chỗ một mình, gắt gao nhìn chằm chằm vào tên hoàn khố được hai nhóm kiêu ky xen lẫn kia.

Ngõ hẹp gặp nhau*!

(*Hai bên hận thù đến khó thể tha thứ)

Chỉ thấy tên hoàn khố kia song đao án đao, lấy vỏ đao thúc ngựa, tiêu sái đi về phía trước, lúc cách Viên Đình Sơn còn có năm mươi bước thì lãnh đạm hỏi: "Các ngươi là người Quảng Lăng Vương Triệu Nghị bên kia?"

Quảng Lăng Vương Triệu Nghị, phiên vương trong lục đại tôn thất quyền lực chỉ đứng sau Yến Sắc Vương, làm người thập phần thú vị, giết người như ngóe, tiêu tiền như nước, nhất là ham sắc như mạng, sau khi đại chiến Xuân Thu kết thúc, để mà đếm thì vị phiên vương này là người chiếm hữu tần phi hoàng hậu công chúa của vong quốc nhiều nhất, mẹ con cùng giường, tỷ muội cùng chăn, thậm chí ba đời cùng ngủ đều có, đa dạng chồng chất. Bởi vì cái gọi là nhất long sinh cửu tử, Tĩnh An vương Triệu Hành cùng hoàng huynh hoàng đệ tướng mạo đều tính là mỹ nam tử đương thời, Triệu Nghị lại tướng mạo xấu xí, thân thể mập mạp ngăm đen, cùng Bắc Lương Chử Lộc Sơn được xưng nam bắc lưỡng mập, đều là sài lang hung danh chấn thiên hạ. Nhưng Quảng Lăng Vương tuy nói nhân phẩm thấp kém, nhưng lĩnh binh lại rất có thành tựu tâm đắc, so sánh với "thủ phiên" Yến Sắc Vương của vương triều, chỉ là kém số lượng mà thôi, quyên thuật của một võ tốt giáp sĩ nào cũng không kém. Triệu Nghị quản hạt là quê hương của đệ nhất cường quốc Tây Sở thời Xuân Thu, có thể đàn áp người Sở đến mức không ngẩng đầu lên được, giảo sát vô số sĩ tử chỉ trong trong hai mươi năm, có thể thấy được thủ đoạn thiết huyết của vị phiên vương này.

Lần này đến phiên Viên Đình Sơn buồn bực, nhưng ngay sau đó tên đao khách vô pháp vô thiên này lại bắt đầu cười lạnh, có vẻ thập phần dữ tợn.

Từ Phượng Niên hỏi: "Đây là đang tiêu diệt thổ phỉ?"

Viên Đình Sơn cười hỏi ngược lại: "Vậy ngươi có phải là giặc cướp hay không?”

Từ Phượng Niên bị tên đao khách ra tay tàn khốc này chọc cười, âm hiểm cười nói: "Phải thì thế nào, không phải thì thế nào?"

"Lập tức sẽ biết!"

Viên Đình Sơn không để ý hai mươi thanh kình nỏ đang chỉ vào mình mà thân hình bạo khởi, kéo đao chạy đi.

Hai mươi mũi tên bắn ra, Viên Đình Sơn nhẹ nhàng tránh né di chuyển như linh viên, với khoảng cách năm mươi bước thì chỉ trong chớp mắt đã có thể thấy được khuôn mặt rõ ràng của Công Tử ca kiêu căng kia, một tiểu bạch kiểm, loại đầu của gia đình phú quý này cắt xuống mới hả giận! Nhưng vì tiền đồ, trước nhịn một chút, đầu lâu lại để cho ngươi lưu lại một hồi, chờ đao pháp của lão tử vượt qua Hiên Viên lão tổ tông, đến lúc đó Huy Sơn nơi tay thì Hiên Viên Thanh Phong sẽ biến thành nơi dưới khố. Nhưng việc tạm thời lưu lại cho ngươi một cái mạng nhỏ tuy không giả, nhưng cũng không có nghĩa là để cho ngươi tiếp tục ngồi cao trên lưng ngựa vênh mặt hất hàm sai khiến, gia hỏa có thể giả bộ đại gia ở trước chuôi đao này của lão tử, còn chưa lăn ra từ trong bụng mẹ đâu!

Nhưng khi Viên Đình Sơn tránh thoát một loạt vũ tiễn thì lại nhảy lên bay lên không, hắn muốn tung một chiêu làm cho tên hoàn khố kia bị trọng thương, thế nhưng lại một con hắc mã từ bên cạnh đâm ra, võ tướng cầm trong tay một cây đại kích chữ bỏi trên lưng ngựa cắm thẳng cây kích vào ngực Viên Đình Sơn, nếu bị đâm trúng, mười phần mười sẽ bị đâm thấu tim.

Viên Đình Sơn hạ xuống như là thiên cân trụy, sau khi hạ xuống thì đất đai bên cạnh nổ tung, danh đao trong tay cũng theo đó mà chém về phía đầu ngựa.

Đại kích nặng nề vung lên cao, vừa vặn tranh phong đối diện, quét ngang về phía đao phong.

Đại kích nặng nề vung lên cao, vừa vặn tranh phong đối diện, quét ngang về phía đao phong.

Viên Đình Sơn híp mắt, đao trong tay không hề lùi bước mà chém trúng thân Bặc Tự Kích, đại kích bị đẩy về phía sau một rung lên cái. Viên Đình Sơn nhìn như đã trút toàn lực sau đó bị ép lui vê phía sau, nhưng sau khi hai chân gã vạch trên mặt đất một đường, chống một tay xuống đất khiến một chút bụi đất mới nhấc lên dưới chân thì thân hình gã đã lại lao lên, tốc độ cơ hồ gấp đôi vừa rồi, rõ ràng là xem mạnh yếu của địch trước, sau đó khi do thám nông sâu xong liền đột ngột giết người. Ninh Nga Mi thân khoác trọng giáp giận dữ quát một tiếng, cây đại kích cứng rắn ở trong tay hắn mơ hồ chấn ra tâng tâng đường cong vi diệu, ong ong rung động. Viên Đình Sơn nhanh, đại kích của hắn cũng bất mãn, mũi tên Bặc Tự Kích hướng về cái eo của tên thanh niên đao khách này mà móc tới, một khi móc trúng, thì tên thích khách này nhất định sẽ bị chém ngang lưng! Viên Đình Sơn cười ồ một tiếng, tay trái nhàn rỗi mãnh liệt đặt ở trên lưng đao, cùng đại kích tiếp xúc lần nữa, lần này không hề mạnh mẽ liều mạng mà phát lực ở tay, tay phải kéo theo đao, cả người lấy Bặc Tự Thiết Kích làm trung tâm mà linh hoạt vẽ ra một nửa vòng tròn ở trên không trung, tiếp tục tiếp cận với công tử ca vô tri đang lù lù bất động trên lưng ngựa kia lần thứ hai !

Viên Đình Sơn là thất phu tàn nhẫn mở ra đường máu trong ngõ phố phường, dám liều mạng, đồng thời cũng tiếc mạng, vừa am hiểu dây dưa đánh nhau đến cùng, lại biết rõ như thế nào để chiếm được tiện nghi lớn nhất. Đại khái là đã biết vũ lực của tên sứ kích tướng quân kia, sau khi vòng qua thiết kích gã cũng không thừa cơ trực tiếp xuất đao, nếu mà xuất đao thì gã sẽ đưa nguyên tấm lưng của mình ra trước mặt vị tướng lĩnh trọng giáp kia, mạng của lão tử so với Thiên Vương lão tử còn quý giá hơn, một mạng đổi mạng rất không có lời. Cho nên gã chẳng những không có lập tức xuất đao mà ngược lại còn khom lưng nghiêng xuống dưới bụng ngựa, lúc này gã mới xuất đao, vẩy một đao lên trên, gã đã tính chuẩn vị trí, muốn chặt đứt tử tôn căn của tên hoàn khố kial Đại kích ngoài dự đoán của mọi người mà không có theo đuôi đánh úp lại, nhưng đại kích chưa tới thì một cây thiết thương màu đỏ tươi lại góc độ xảo quyệt âm độc đâm tới, nếu Viên Đình Sơn không thu tay lại thì huyệt thái dương của gã sẽ bị đầu thương đâm ra một lỗ thủng. Vậy nên gã cũng không tiếc hận chút nào mà vặn vẹo thân thể, lần này tay trái gã lại dán lên thân đao, dùng mặt bên thân đao chống lại mũi thương kia, lưỡi đao cong thành hình vòng cung, hắn tiện đà mượn lực một thương này mà đột nhiên bắn lui lại nhanh như một mũi tên. Sau khi trượt khỏi bụng ngựa của tên hoàn khố, gã lại trượt khỏi bụng ngựa hắc mã của Ninh Nga My, mũi chân điểm một chút, thân hình gã liền bay lên đụng vào một gã khinh ky đang người ngựa bên đường, sau khi đụng ngã tên này, gã thành công chạy vào rừng rậm. Sau đó Viên Đình Sơn cười to nói: “Sau này còn gặp lại!"

Lúc trước ở dưới bụng ngựa trắng, hắn rõ ràng đã nhìn thấy cây hồng thương kia cùng với đôi giày thêu màu xanh.

Vung ra một thương khí phách này, lại là một nữ nhân sao?

Từ đầu tới cuối, Từ Phượng Niên đều không có động tĩnh gì, nhìn thấy Viên Đình Sơn trốn vào rừng rậm, híp mắt nói: '"Dương Thanh Phong, ngươi cùng Thư Hổ đuổi theo tên này. Ninh tướng quân, mang theo mười ky mã xuống ngựa truy tung, trước khi trời tối nếu không đuổi kịp thì thôi"

Hai mươi ky sĩ ở đầu bên kia đường nhìn có chút dại ra, Viên Đình Sơn ở trên núi luyện đao ai cũng biết, đao thuật của tiểu tử này là từ trong đống người chết lăn ra, không phải tàn nhẫn cương mãnh bình thường. Tuy nói khinh ky nhân đống một vào một ra ở bên kia rất đáng gờm, nhưng vị con cháu tướng môn kia có thể lông tóc không tổn hao gì, lại càng có thể nói rõ tình huống, gia hỏa có thể dễ dàng hóa giải sát cơ của Viên Đình Sơn như thế thì của cải cũng không mỏng nha. Huống chi ngoại trừ tướng quân đại kích và nữ tử áo xanh chân chính ra tay, mấy vị còn lại đều bàng quan, hơn nữa mấy người hỗ trợ nhảy vào rừng rậm truy sát Viên Đình Sơn, tựa hồ cũng không đơn giản nha. Làm sao bây giờ? Nói nhảm, ky sĩ cầm đầu bất chấp an nguy sinh tử của Viên Đình Sơn mà quay đầu ngựa, trực tiếp rút lui. Lúc đi ngang qua xe ngựa người này liền khom lưng ôm Mộ Dung Ngô Trúc đang ngồi dưới đất lên lưng ngựa. Một ky sĩ khác cũng học theo muốn bắt Mộ Dung Đồng Hoàng đang đứng trên xe ngựa đi, không ngờ vị "nữ tử" tuấn mỹ thẹn giết liên hoa này đưa tay đâm một cái. Ky sĩ không phòng bị bị dính đòn, quay đầu hung hăng trừng mắt một cái rồi tiếp tục xông tới. Mộ Dung Đồng Hoàng không đợi ky sĩ tiếp theo ra tay liền nhanh chóng lui vào thùng xe, núp vào trong góc.

Từ Phượng Niên quay đầu đối với Viên Mãnh nóng lòng muốn thử cười phân phó: "Viên giáo úy, dẫn người đuổi theo, có lưu người sống hay không ngươi xem đó mà làm”"

Hai đội khinh ky bám đuôi một đuổi một chạy, trên đường nhỏ mười phần ồn ào náo động náo nhiệt.

Từ Phượng Niên đi tới phụ cận xe ngựa, lấy vỏ đao vén rèm lên, nhìn thấy một khuôn mặt mặc dù hơi non nớt nhưng lãnh diễm động lòng người, cùng với một đôi mắt thu thủy âm lãnh cừu thị.

Từ Phượng Niên vừa mới mở miệng mỉm cười nói: "Vị cô nương này..."

Vị 'Cô nương" vừa mới thoát khỏi miệng hổ kia liên trợn mắt với hắn, vong ân phụ nghĩa mà mắng nói: "Ngươi mới là cô nương!"
Bình Luận (0)
Comment