Chương 306: Viếng mộ
Chương 306: Viếng mộChương 306: Viếng mộ
Từ Phượng Niên trâm mặt cùng lão kiếm thần ra khỏi thành đi viếng mộ, dẫn theo Thanh Điểu đi thành Tri Chương, đến một nơi nổi danh về rượu mua rượu. Lý Thuần Cương trào phúng nói: "Ngươi cứ mềm lòng như vậy sao thành được việc lớn. Dưới gầm trời này người đáng thương quá nhiều, ngươi có ba đầu sáu tay hay sao? làm sao có thể quản hết được?"
Từ Phượng Niên giương mắt nói: "Vốn là tạo thế chân vạc, ta nhìn Hiên Viên thế gia võ đạo không vừa mắt, vất vả biết bao mới nắm được cán, không đi Cổ Ngưu Đại Cương làm ầm ï một chút, sẽ thật có lỗi năm đó bị Hiên Viên Thanh Phượng truy đuổi. Hiên Viên Đại Bàn không phải coi tỷ đệ đó như là món ăn trong mâm à, hừ, Bản thế tử càng muốn đoạt miếng thịt nơi cửa miệng, nếu y không chịu phục, cứ việc xuất thủ, đến lúc đó cùng lắm thì lão tiên bối lại tới dùng 'kiếm khai thiên môn nhé."
Lão kiếm thần liếc mắt nói: "Tiểu tử ngươi có thể đừng suốt ngày tính kế lão phu hay không? Hiện tại không có Khương Nê nha đầu cho ngươi chỗ dựa, thật sự chọc giận lão phu, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là 'kiếm khai thiên môn ”
Từ Phượng Niên chuyển chủ đề hỏi: "Lão già Hiên Viên kia là nhân vật như thế nào? Nghe nói lão này biến thái một ngày không ngự nữ, hai con ngươi bèn đỏ ngầu, xương gò má cũng đỏ như lửa, da muốn nứt, gân muốn rút, nghe rất giống tẩu hỏa nhập ma."
Lão đầu nhi nghĩ nghĩ, miệng méo nói: "Bộ dạng như người chết, còn là nhân vật thế nào nữa."
Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: 'Dù sao cẩn thận vẫn hơn, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ta sẽ lập tức đi Huy Sơn đập phá quán. Vạn nhất gióng trống khua chiêng xuống núi, kết quả lại phải xám xịt lăn xuống núi, sẽ bị cô nương Hiên Viên Thanh Phượng kia cười đến rụng răng."
Thần sắc Lý Thuần Cương không kiên nhẫn, nói hời hợt qua loa: "Lão thất phu đại khái có thể tính là nửa cái võ đạo thiên tài, nhưng so ra không bằng được Vương Tiên Chi."
Từ Phượng Niên nhỏ giọng thầm thì nói: "Nói nhảm, nếu y cùng Vương Tiên Chi so sánh không sai biệt, ta còn đi Cổ Ngưu Đại Cương cái rắm ấy!"
Lão kiếm thần tung một cước đá vào mông của Thế tử điện hạ, quay đầu muốn đi theo Thanh Điểu, kết quả bị mặt lạnh đối mặt, thở ra một hơi, buồn bực ngán ngẩm, lão đầu thuận miệng nói: "Tiểu tử ngươi thích sính uy phong (ra vẻ) trước mặt tỷ đệ đó, đúng là không biết trời cao đất rộng! Hiên Viên Đại Bàn mặc dù không có vào võ bình, nhưng so với Vương Minh Dần chỉ cao hơn chứ không thấp, nếu không phải gia hỏa này quá thông minh, cái gì cũng đều muốn học, đều nghĩ đến phấn đấu lên hàng đầu, nếu như chịu tập trung tinh thân, học đao là học đao, học kiếm là học kiếm, làm gì xảy ra chuyện Cố Kiếm Đường. Nghe nói những năm này y vẫn háo sắc không suy, già mà không kính, thật ra không có đơn giản như vậy, gia hỏa này từ rất sớm đã tinh thông nghĩa lý phật đạo hai nhà, thêm nữa lúc tráng niên đã có nội lực thâm hậu, mượn âm đỉnh bổ dương lô, ẩn náu tâm chướng, một khi thật bị hắn chơi đùa thành công, chính là hoàng đạo chứng trường sinh, tu vi không sai biệt lắm sẽ sánh ngang Đại chân nhân trong đạo môn. Việc lên Huy Sơn hay không, chính ngươi phải tự ước lượng xử lý."
Từ Phượng Niên vuốt vuốt dưới cằm, trịnh trọng suy nghĩ chuyện này.
Lão kiếm thần nhẹ giọng nói: "Đôi tỷ đệ kia, ngươi đến cùng ưa thích đứa nào?”
Từ Phượng Niên khóe miệng co giật nói: 'Lão tiên bối ngươi nói vậy cũng không đúng đâu."
Lão kiếm thần ồ rồi một tiếng, phối hợp nói: "Xác thực, có gia hỏa châu ngọc kia đưa ngươi song đao Xuân Lôi Tú Đông ở phía trước, chỉ sợ kia Mộ Dung Đồng Hoàng chưa hẳn có thể lọt vào tầm mắt của ngươi. Vậy ngươi lúc nào định ra tay với bạch hồ nhi kia (cáo trắng - ý chỉ phụ nữ xinh đẹp quyến rũ), càng về sau, ngươi càng đánh không lại, đến lúc đó muốn bá vương ngạnh thương cung cũng không có cơ hội. Thật ra lão phu có thể truyên thụ cho ngươi một cái biện pháp đơn giản, ngươi chỉ cần tự coi mình là nữ nhân là được, để bạch hồ nhi kia làm nam nhân, dù sao cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ngươi cũng không tính là thiệt thòi."
Từ Phượng Niên lập tức rùng mình, nổi da gà toàn thân, bụng đầy bi phẫn.
Lý Thuần Cương khinh thường nói: "Thế nào, muốn đánh nhau với lão phu sao?"
Từ Phượng Niên nịnh nọt, vuốt mông ngựa nói: 'Sao có thể, tiểu tử vẫn chờ lão tiền bối một kiếm ngược dòng thác Lục Điệp, dìm Cổ Ngưu Đại Cương kia kìa."
Lý Thuần Cương khinh thường nói: 'Không có đức hạnh!"
Ra khỏi thành Tri Chương khoảng một canh giờ, thật không dễ dàng mới tìm ra một ngôi mộ hoang lẻ loi. Mộ phần dài ba thước, cỏ hoang mọc ngang người, Từ Phượng Niên ngồi xổm người xuống, nhổ đi cỏ dại quanh bia mộ, nhìn qua khối bia mộ khắc đá, im lặng không lên tiếng. Hai mươi mấy năm gió lạnh, chữ viết sớm đã pha tạp không rõ, chỉ thấy đã tổn hại lờ mờ đứt quãng:
"Viết xuất Đông Hải, địa khí dũng mang mang;
Viết lạc Côn Luân, thiên khung phục quy hưu,
Xuân thu xuân thu phục xuân thu,
Mã đề đạp phá độc thư thanh,
Ngô tướng nang quát vũ trụ,
Hạo nhiên dữ thanh minh đồng khoa."
(Dịch thơ:
"Mặt trời mọc Đông Hải, khí trời tuôn mênh mang;
Mặt trời lặn Côn Lôn, vòm trời dưỡng nghỉ ngơi,
Xuân thu, xuân thu lại xuân thu,
Móng ngựa đạp phá tiếng ngâm thơ,
Ta nhìn bao quát khắp vũ trụ,
Âu không khác gì tiết trời quang" )
Lão kiếm thần nhàn rỗi không có chuyện gì, bèn ngồi xổm xuống híp mắt nhìn văn chương so tiếng vó ngựa phá tiếng ngâm thơ không khác gì thanh âm trong tiết trời quang đãng, tấm tắc vừa khen hay vừa lấy làm kỳ lạ. Từ Phượng Niên đợi Thanh Điểu cầm rượu qua, chậm rãi vẩy vào trước mộ. Mộ phần trên đỉnh núi, một bầu rượu tế, Từ Phượng Niên ngồi trên mặt đất, nhìn về phía đồng ruộng phương xa, nói một mình: "Ta luôn luôn coi văn chương không bằng rắm chó, cũng chỉ có thể dùng tiên mua chút thơ ca từ sĩ tử, nhị tỷ nói rất đúng, mua cũng được, phần lớn là vì phải có thơ phú đọc lên mới thấy rõ nỗi sâu, đọc lên tựa như oán phụ gọi xuân, khó nghe. Nhưng người trong mộ vị kia, làm sao lại không thể sống lâu thêm mấy năm, viết nhiều vài câu:
"Ngũ thập niên hồng nghiệp, thuyết dữ sơn quỷ thính."
(Dịch thơ:
"Chim nhạn sống năm mươi năm, hót cho quỷ thân cùng nghe." )
Lão kiếm thần khoanh chân mà ngồi, cởi giày ra, ngón tay móc móc ngón chân, cầm ra trước mũi ngửi ngửi, cười khẽ nói: "Chết thì đã chết, không còn một mống. Người trong mộ này, tính ra vẫn còn tốt, còn có thể có người đến viếng mộ phần. Không biết lão phu, sau khi chết có ai mang rượu đến viếng, thuận tay quét mộ nhổ cỏ cho không?"
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Nói có đạo lý."
Lão đầu xoa xoa bàn chân, quay đầu hỏi: "Từ tiểu tử, ngươi đang thương cảm sao?" Từ Phượng Niên yên lặng cười nói: "Ta á? Ta, con mẹ nó, đường đường là Bắc Lương Thế tử, ta sinh ra ngồi trên núi vàng núi bạc, áo cơm không lo, dưới gầm trời không có mấy người có cuộc sống xa hoa bằng ta, hiện tại thế tập võng thế đều có rồi, còn con mẹ nó cảm thấy chính mình đáng thương sao, nếu thật như vậy tự dùng tóc treo cổ chết cho rồi, làm lính còn buồn thương cảm xúc được, làm vương làm vua có hào quang rực rỡ mà khóc lóc thương cảm như "Lệ tổ" người ta khinh người ta chửi cho, mà treo cổ đau đớn quá thì ta úp mặt vào một bộ ngực lớn chết ngạt cũng được. Cho nên những năm kia, vong quốc tử tôn cùng giang hồ thích khách đi Bắc Lương Vương phủ tìm chết, ta chỉ cảm thấy đáng thương, không có cảm thấy đáng hận. Đã là nhi tử của Từ Kiêu, phải có giác ngộ, thế gian nào có đạo lý chỉ hưởng phúc không muốn họa, sợ chịu đông lạnh, khiếp cảnh nghèo đói. Trước ta cùng lão Hoàng rời Bắc Lương đi du lịch, còn có chút oán khí, vào lúc này một chút cũng không còn."
Lão kiếm thần cười to nói: "Ngươi cũng nghĩ thoáng thật."
Từ Phượng Niên tự giêu nói: "Thật ra cũng có buồn."
Lý Thuần Cương cười hỏi nói: "Buồn cái gì ?"
Từ Phượng Niên rút lên một cây cỏ dại, vẩy đi bùn đất, đặt ở trong miệng tinh tế nhấm nuốt, nói: "Ta đang lo không học được Lưỡng tụ thanh xà ”
Lão kiếm thần hào khí nói: "Tuyệt học của Lão phu, há lại dễ dàng học đến tay như vậy."
Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Thật ra ta biết rõ lão tiền bối dùng hai trăm mười sáu thanh xà, là giống như tôi thép, để Đại Hoàng đình trong cơ thể ta càng vững chắc. Về phần ta có thể học được mấy phần tinh túy của lưỡng tụ thanh xà, thì phải xem tạo hóa, có đúng không?"
Lý Thuần Cương híp mắt chậm rãi nói: "Tiểu tử ngươi xác thực không ngu ngốc. Nói một câu rộng thoáng, 'lưỡng tụ thanh xà vốn là một kiếm chiêu phức tạp đến cực điểm, cơ hồ không có dấu vết để mà tìm kiếm, ngươi muốn học cũng không có chỗ xuống tay, về phần 'kiếm khai thiên môn, thuần là kiếm ý, ngươi muốn cũng học không được."
Vẻ mặt của Từ Phượng Niên đầy đau khổ, rên rỉ thở dài, sau lưng Thanh Điểu cười khẽ một tiếng.
Lão kiếm thần cũng nhặt lên một gốc cỏ dại, nhai nhai, phun ra một phát, nói : "Tiếp xuống đến lão phu sẽ phải phiên toái một chút, thay ngươi ra chiêu. Tiểu tử ngươi đừng mơ tưởng xa vời, trước tiên phải học cho đàng hoàng hai mươi chiêu đao pháp, học cho ra cơ sở bền chắc thật thấu triệt đã. Chỉ dùng công phu quyền cước của lão phu, đối phó với Vương Minh Dần cũng đã đủ rồi."
Không chờ Từ Phượng Niên nói chuyện, lão kiếm thần lau mặt một cái, nói: 'Nếu là Khương nha đầu ở chỗ này, khẳng định sẽ nói lão phu khoác lác thổi da bò."
Từ Phượng Niên cười ha ha.
Nghĩ đến cô nương kia, lại đang tránh ở cái góc nào chờ ra tay đi?
Ba người đi xuống núi, đi trên một con đường mòn băng qua đồng ruộng.
"Từ tiểu tử, ngươi thật không có ý gì với mỹ nhân Mộ Dung Đồng Hoàng sao?"
"Loại này đực cái khó phân biệt, quan hệ tình dục có thể xưng là tiên phẩm, lấy nhãn quang trác tuyệt của lão phu đến xem, cũng phải nói là trăm năm khó gặp. Thật không động tâm sao?"
"Lần này ngươi có thể động tâm! Lão phu đối với hành vi cầm thú của ngươi sẽ làm như không thấy."
"Ngươi cứ coi Mộ Dung Đồng Hoàng kia như là nữ tử, buổi tối tắt đèn, ngươi sao nhận ra được ai là Mộ Dung Ngô Trúc ai là Mộ Dung Đồng Hoàng, ai đực ai cái 2"
"Tiểu tử, ngươi đang nghĩ sướng muốn thả rắm đúng không."
"Lão tiền bối, ta hiện tại đánh không lại ngươi!"
"Cái gì ? Ranh con, đừng nghĩ lão phu giúp ngươi học cho ra chiêu thức thì định bật lại, vê sau ta vẫn có thể dùng lưỡng tụ thanh xà hung hăng dạy dỗ ngươi một trận."
"Đừng mà!"
"Vậy ngươi có làm thịt đôi tỷ đệ đó không "
"Biến đi-"
"Tiểu tử ngươi nhẫn nhịn hơn một năm rồi, còn không có uất nghẹn ra nội thương sao?"
"Cút!"
"Ngươi phải nói là quá thảm! Ở bên có nhiều quốc sắc thiên hương tuyệt đại giai nhân lắc lư suốt ngày, kết quả một người cũng đều ăn không được, thảm quá thảm”
"Lão tiền bối, người không cút, ta cút có được hay không ?"...
Thanh Điểu đi ở phía sau, nghe Thế tử điện hạ cùng lão kiếm thần đấu võ mồm, nàng cười đẹp như sen nở tháng năm.