Chương 314: Người trên núi lên núi
Chương 314: Người trên núi lên núiChương 314: Người trên núi lên núi
"Thế tử điện nói chuyện danh lợi, rất có kiến thức. Người đọc sách nếu nổi tiếng, nhìn như nhẹ nhàng, kỳ thật không khác gì thương nhân."
"Thanh lưu danh sĩ, huyền đàm ngộ quốc, sĩ này không phải sĩ. Trong nhà cầm kinh thư, cười nhìn người chết cóng ngoài cửa, đọc sách như vậy quả thật không phải là đọc sách, chỉ là đang đọc vô tự thiên thư vô lễ vô nghĩa mà thôi."
"Huy Sơn Hiên Viên Kính Thành vừa là thầy vừa là bạn với Tri chương Tuân Bình xin thay mặt hắn, một lạy vì Thế tử điện hạ đã viếng thăm mộ phần của Tế tửu."
"Một lạy này, Hiên Viên Kính Thành thay mặt Phàn Phàn Nho Sinh Vương Dương Minh giúp Bắc Lương Vương loại bỏ gian ninh"
"Cuối cùng Hiên Viên Kính Thành vì hàn sĩ thiên hạ bái lạy Bắc Lương Vương!"
Từ Phượng Niên mở to hai mắt, nhìn văn sĩ áo xanh bước đến trước mặt, hắn căn bản không biết tên này vừa rồi đang nghe lén, càng hoàn toàn không phát hiện được khí cơ lưu chuyển của gã. Cách nhau ba mươi bước, nam tử tự xưng là Hiên Viên Kính Thành liên tục khom người khom lưng, sau khi gã đứng thẳng lưng lên lại không đi về phía trước nữa. Mộ Dung Ngô Trúc đang ngồi xổm bên cạnh Thế tử điện hạ chọn lựa quả Sơn Trà, sau khi nàng nghe được hai chữ Hiên Viên đã làm rơi quả Sơn Trà xuống đất. Mộ Dung Đồng Hoàng thì trấn định hơn, nhưng đầu ngón tay của y đã phát xanh tiết lộ ra nội tâm đang khủng hoảng của y, đối với tỷ đệ bọn họ tộc nhân Hiên Viên trên Cổ Ngưu Đại Cương không phải là tán tiên giang hồ độc hưởng thanh phúc của lục địa, mà là ma đầu đùa giỡn Kiếm Châu trong tay. Nhưng Mộ Dung Đồng Hoàng vẫn hung hăng kéo tỷ tỷ đang cố gắng nắm chặt tay áo Từ Phượng Niên ra, cơ hồ như đỡ nàng đứng lên, đi ra xa xa, nhìn như không muốn bị tai bay vạ gió, nhưng khóe miệng Từ Phượng Niên cùng Mộ Dung Đồng Hoàng sau khi tách ra cơ hồ đồng thời gợi lên, hiển nhiên bọn họ tâm hữu linh tê.
Nếu đã có người Hiên Viên thế gia làm chim đầu đàng, không thủ mà phản công, gã biết rõ thân phận Từ Phượng Niên, lại dám chủ động rời Huy Sơn đến Long Hổ, cho dù chỉ là tên Hiên Viên Kính Thành đầy rẫy tiếng xấu kia, Từ Phượng Niên cũng không dám có bất kỳ sự lơi lỏng nào, người này cung kính ba lạy, chuyện thất thưởng xảy ra tất có mờ ám, sau khi hắn câm song đao đứng lên, thoáng nhìn thấy Hoàng Man Nhi cùng Thanh Điểu đều tới gần, hiện ra thế đối chọi, hắn cười hỏi: "Tam bái của tiên sinh kinh thiên địa khiếp quỷ thần, tiểu tử không dám nhận. Chỉ là không biết tiên sinh có dám làm ra hành vi như vậy trên Cổ Ngưu Đại Cương hay không?”
Hiên Viên Kính Thành bình thản nói: "Nếu ta nói có gì không dám, Thế tử điện hạ sẽ không tin. Nếu nói không dám, có phải Thế tử điện hạ sẽ rút đao ngay tại chỗ đúng không."
Từ Phượng Niên nhìn chằm chằm tên trưởng tôn gia tộc Hiên Viên đang làm trò cười này, chồn sói chúc tết gà! Hắn không muốn lạ để cho gã cố lộng huyền hư, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Nói đi, tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì. Nếu không phải vì ngươi có giao tình với Tuân tiên sinh, thì ta cũng sẽ không cùng ngươi nói nhảm."
Hiên Viên Kính Thành chỉ thẳng vào chỗ yếu hại, bình tĩnh nói: "Điện hạ có biết vì sao tiểu nữ Hiên Viên Thanh Phong lúc trước ở Ngô Châu muốn gây khó dễ cho ngươi không?"
Tay trái Từ Phượng Niên nắm chặt Xuân Lôi.
Hắn cố gắng để có thể lấy mạng gã chỉ trong một đao. Ta còn chưa đến Huy Sơn tìm một ổ rắn chuột Hiên Viên các ngươi, các ngươi lại dám xuống núi đến đây để khiêu khích bản thế tử sao? Từ khi nào trong gia tộc Hiên Viên lại xuất hiện một người đọc sách lo nước thương dân rồi?
Từ Phượng Niên nhẹ nhàng thở ra, khí cơ trong cơ thể của hắn đang dâng trào như sông lớn, ngoài miệng mỉm cười nói: "Tiên sinh mời nói." Hiên Viên Kính Thành nhẹ nhàng nói: "Diện mạo của ngươi rất giống một người, tựa như chỉ giống bốn, năm, lại như giống tám chín phần. . "
Từ Phượng Niên cầm Xuân Lôi xuất chiêu, trong nháy mắt đã đến trước người Hiên Viên Kính Thành, thoát thai từ tuyệt kỹ thành danh của Thương Tiên Vương Bá Vương Tá Giáp, Xuân Lôi chém xuống, chém từ cổ xuống đến hông của Hiên Viên Kính Thành, một đao thực hiện được, thân thể gã sắp bị chặt đứt xéo.
Hiên Viên Kính Thành nhíu mày, chân trái đứng im, mũi chân phải thì xoay tròn, vẽ ra nửa vòng tròn trên mặt đất, tay trái cầm sách bỏ ra sau lưng, hai ngón tay phải trắng bệch của gã kẹp lấy Xuân Lôi, kình đạo theo thế đao lăng liệt của Từ Phượng Niên hướng xuống dưới, người trung niên thư sinh này ồ lên một tiếng, hơi kinh ngạc.
Ống tay áo thư sinh cầm đao kia không gió lại phiêu đãng.
Từ Phượng Niên xoay lưỡi đao, Hiên Viên Kính Thành buông tay lui về phía sau, mũi chân đan xen nhẹ nhàng, thân hình nhẹ nhàng phiêu dật nói không nên lời, tiếp tục nói: "Mà người này, là nam tử trong lòng của mẫu thân Thanh Phong, nàng vẫn không buông bỏ được. Nếu không phải nam tử này bị bệnh chết, tuyệt đối nàng sẽ không gả vào Huy Sơn. Thư pháp của Thanh Phong đều là học từ mẫu thân. Có một bức chân dung, treo hai mươi năm, Thanh Phong ở trên Đăng Thị nhìn thấy ngươi, khó tránh khỏi vô lý thất lễ, xin điện hạ rộng lòng tha thứ.”
Từ Phượng Niên sải bước tiến lên, Xuân Lôi đâm thẳng đến.
Hiên Viên Kính Thành tay trái cầm sách gõ Xuân Lôi, đem nó đẩy ra.
Tú Đông ở tay phải của Từ Phượng Niên vừa định xuất vỏ, Hiên Viên Kính Thành nhẫn nhịn nãy giờ hừ lạnh một tiếng, thân hình gã chợt tiến lên, một tay đặt trên vai Từ Phượng Niên, nhẹ nhàng đẩy một cái, Từ Phượng Niên bị ép xoay người, nhưng Tú Đông đao vẫn thừa cơ rút ra, chém xéo ra.
Là tư thế bạt núi!
Hiên Viên Kính Thành cười lạnh nói: "Không biết tiến lùi, thế tử điện hạ thật ngang ngược!"
Từ Phượng Niên không hiểu sao lại thu đao, Xuân Lôi, Tú Đông đều thu vào vỏ. Bởi vì Hoàng Man Nhi cười nói: "Lần trước ta ra ngoài Tri chương thành viếng mộ phân, nhìn thấy có mấy chén rượu, đều là của tiên sinh đúng không?”
Hiên Viên Kính Thành cô đơn gật đầu, hỏi: "Vì sao tạm thời thu đao?"
Từ Phượng Niên chỉ về phía Hoàng Man Nhi đang ngồi xổm ở xa xa, cười nói: "Đệ đệ ta biết người khác có ác ý hay không."
Hiên Viên Kính Thành trăm cảm xúc đan xen nói: "Sinh ra Kim Cương Cảnh”"
Từ Phượng Niên buồn bực nói: "Ta mạo muội hỏi một câu, rõ ràng tiên sinh là cao nhân võ đạo, vì sao ở Cổ Ngưu Đại Cương lại rơi vào hoàn cảnh như vầy?"
Hiên Viên Kính Thành bình tĩnh nói ra một chân tướng long trời lỡ đất: 'Mẫu thân của Thanh Phong song tu với Hiên Viên Đại Bàn, nàng dùng chuyện này để trả thù ta. Bây giờ lão tổ tông này lại muốn Thanh Phong gia nhập hàng ngũ Cổ Ngưu."
Giọng nói của Hiên Viên Kính Thành ổn định, gã cũng không vì muốn che giấu chuyện xấu mà nhỏ giọng.
Mộ Dung Đồng Hoàng và Mộ Dung Ngô Trúc hai mặt nhìn nhau.
Cho dù da mặt dày như Từ Phượng Niên cũng trợn mắt há hốc mồm, bị chấn động vô cùng, trên đời này còn có lão già không xấu hổ thích ăn cỏ gần hang như vậy sao? Đây chính là vợ của đích trưởng tôn đó nha, ngay cả tằng tôn nữ cũng không buông tha sao? Thà giết nhầm không chịu bỏ sót sao? Ý đồ bắt Mộ Dung song bích so với chuyện khiến người khác nghe phải kinh sợ này quả thật không đáng nhắc tới.
Hiên Viên Kính Thành cay đắng nói: "Vị lão tổ tông này, cũng không phải đam mê sắc đẹp, thật sự là hắn muốn chứng cảnh giới Trường Sinh chân nhân mà bước vào con đường bàng môn tả đạo."
Từ Phượng Niên mắng: "Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi, thuật phòng the của đạo môn cũng tốt, mật tông vui vẻ song tu cũng được, Hiên Viên Kính Thành ngươi vẫn còn là nam nhân sao?"
Hiên Viên Kính Thành lạnh nhạt nói: "Trong vòng hai mươi năm, ta đã học hết tất cả bí kíp công pháp vấn đỉnh của Huy Sơn."
"Ta đã bước vào một đường rẽ không thể quay đầu."
"Ta không sợ chết."
"Nhưng ta hi vọng mẫu nữ nàng có thể bình an”
Hiên Viên Kính Thành chậm rãi nói, gã ho khan vài tiếng, che miệng lại, vết máu đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình.
Từ Phượng Niên không theo kịp tư duy linh dương móc sừng của vị thư sinh bệnh tật này, hỏi: "Ngươi có thể cùng Hiên Viên Đại Bàn tử chiến một trận không? Nghe nói thực lực của lão quái vật này rất cường hãn”"
Điển tịch đạo giáo trong tay Hiên Viên Kính Thành sớm đã nhuộm đỏ, đặt ở sau lưng, cười nhạt nhìn Từ Phượng Niên nói: "Có thể"
"Hắn muốn chứng đại trường sinh, ta sẽ để cho hắn kiến thức một phen. Chỉ là cảnh giới Trường Sinh chân nhân mà ta đạt được, cũng không phải là trường sinh chân chính, bởi vậy tỉ lệ thắng bại chỉ năm năm”
"Chỉ là sau khi ta chết, mẫu nữ họ phải làm sao? Ta vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, cho nên ta vẫn luôn ở đây chờ đợi Thế tử điện hạ đến."
"Hôm nay đến gặp điện hạ, đao đầu tiên của điện hạ rất tốt, không nói đến đao pháp có thành tựu, ngươi xuất đao lại càng tàn nhẫn. Hiên Viên Kính Thành khẩn cầu điện hạ ra tay tương trợ."
"Trên đời này chỉ có điện hạ mới cứu được mẹ con các nàng."
Từ Phượng Niên giật mình lại kinh hãi.
Hiên Viên Kính Thành tự mình nói: "Hiên Viên Đại Bàn vừa chết, Huy Sơn cũng chỉ có phụ thân ta Hiên Viên Quốc Khí, cùng đệ đệ ta Hiên Viên Kính Tuyên, xứng đáng là phiền toái, hai người này lại chết, điện hạ chỉ cần bảo trụ được tính mạng Thanh Phong, đại khái có thể coi nàng như khôi lỗi trung gian, để ngươi có thể chưởng khống Cổ Ngưu Đại Cương."
Từ Phượng Niên hỏi: 'Chuyện này không phải là Hiên Viên thế gia các ngươi đang gài bẫy ta sao?"
Hiên Viên Kính Thành lắc đầu nói: "Không phải."
Từ Phượng Niên không thể làm gì, hắn lắc đầu nói: "Nếu thật sự như lời ngươi nói, để cho ta ra tay không khó, nhưng ngươi nhất định phải hỗ trợ diệt trừ một người nào đó trong Hiên Viên Quốc Khí cùng Hiên Viên Kính Tuyên, nếu không chỉ có một Hiên Viên Thanh Phong không nơi nương tựa, đã muốn rắn nuốt voi, quá cố hết sức."
Hiên Viên Kính Thành không chút do dự nói: "Được. Ta lên núi giết Hiên Viên Kính Tuyên trước."
Từ Phượng Niên không nói nên lời.
Nam nhân này, hoàn toàn điên rồi sao?
Hiên Viên Kính Thành nhìn về phía Cổ Ngưu Đại Cương màu xanh đen kia, lẩm bẩm nói: "Ta đến rồi."
Người đàn ông trên núi này, lên núi giết người.