Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 305 - Chương 315: Tọa Sơn Quan Hổ Đấu

Chương 315: Tọa sơn quan hổ đấu Chương 315: Tọa sơn quan hổ đấuChương 315: Tọa sơn quan hổ đấu

Cổ Ngưu Đại Cương này có thể giằng co với Thiên Sư Phủ đúng là không phải nơi ngư long hỗn tạp.

Độc hưởng lục địa thanh phúc sao?

Từ Phượng Niên ngồi trở lại sườn núi, dùng Xuân Lôi viết mấy cái tên trên mặt đất, thuận miệng hỏi Mộ Dung Đồng Hoàng bên cạnhNgươi cảm thấy lời nói của Hiên Viên Kính Thành có thể tin được mấy phần?”

Mộ Dung Đồng Hoàng không chút che giấu cười lạnh nói: "Mặc dù Hiên Viên Kính Thành thật sự là hai mươi năm bỏ bao công sức chịu nhục, khó bảo đảm tên điên này sẽ không ra tay với điện hạ. Giết chết Hiên Viên Đại Bàn cùng Hiên Viên Kính Tuyên, người này cửu tử nhất sinh cũng không có, tất phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng kiếm đạo tông sư Hiên Viên Quốc Khí tọa trấn Huy Sơn, mấy trăm năm căn cơ, há là một trăm ky binh của điện hạ có thể dễ dàng trấn áp sao? Dẫn hổ đuổi hổ, không bằng hai hổ đánh nhau, ta cũng không tin Hiên Viên Kính Thành thân là con trai trưởng của Hiên Viên đại tông, bố cục không muốn người biết trong hai mươi năm, một khi điện hạ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chết ở Cổ Ngưu Đại Cương, Bắc Lương chỉ biết giận chó đánh mèo Huy Sơn, hai mẹ con kia thừa dịp loạn nhập giang hồ, mới thật sự là trời cao, Hiên Viên Kính Thành nếu thật sự có thành ý, tam bái điện hạ cùng tự bộc lộ bê bối đáng là gì, để cho Hiên Viên Thanh Phong đến làm con tin còn tạm chấp nhận."

Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Hiên Viên Kính Thành muốn phản bội gia tộc đại khái là sự thật."

Từ Phượng Niên cảm khái nói: "Hai mươi năm chứng thực trường sinh bàng môn, lấy sức một mình lật đổ cơ nghiệp mấy trăm năm, khiến người nghe được chuyện này xương sống phải lạnh run."

Mộ Dung Đồng Hoàng có một đôi lông mày ngọa tàm, chỉ là bình thường mị khí nhiều hơn anh khí, lúc này vểnh lên, ý cười càng lộ ra vui sướng khi người gặp họa, nói: "Hiên Viên thế gia đã nên tan rã từ lâu, chết hết mới tốt!"

Từ Phượng Niên nhận lấy quả Sơn Trà Hoàng Man Nhi đưa tới, khoanh chân ngồi, rồi lấy quả Sơn Trà túm vào áo choàng, ném một quả vào miệng, khoát tay áo với Mộ Dung Đồng Hoàng nói: "Trước đừng vội vàng nói lời vô ích, người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngươi coi như nửa người ngoài cuộc, chúng ta không vội lên núi, ngươi tùy tiện nói, xem có thể xách ra một ít dấu vết hay không. Mặc kệ như thế nào không giải thích được mây che sương mù, suy cho cùng chỉ có hai con đường, lên núi, không lên núi."

Mộ Dung Đồng Hoàng gật đầu nói: "Lên núi, điện hạ phải gánh chịu nguy hiểm không nhỏ, đây chỉ sợ cũng là dự tính ban đầu của Hiên Viên Kính Thành khiến hắn có thể nhịn đến bây giờ, không đợi đến khi có ngoại lực cường đại có thể dựa vào, hắn chưa chắc đã chịu cùng gia tộc xé rách da mặt, nếu không lấy vốn liếng của Huy Sơn, trừ phi là Lục Địa Thần Tiên như Tề Huyền Tránh mới có thể tới đi lui như đi trên mặt đất bằng phẳng, Hiên Viên Kính Thành hiển nhiên còn không đến mức cường hãn như thế, ngao cò tranh nhau, đối với mẹ con kia làm ngư ông thu lợi, Huy Sơn đối với điện hạ mà nói dù sao cũng chỉ là gân gà. Kỳ thật điện hạ không lên núi mới tốt, hoặc là nói chậm lên núi, để Hiên Viên Kính Thành liều mạng xuất ra toàn bộ thực lực, sáng tối đều trồi lên mặt nước, tin tưởng đến lúc đó Huy Sơn cũng đã nguyên khí đại thương, chẳng qua lúc này lại muốn đục nước béo cò, lợi nhuận còn lâu mới bằng mạo hiểm lên núi vì Hiên Viên Kính thành áp trận."

Từ Phượng Niên luôn ăn không hết quả Sơn Trà, bởi vì hắn vừa ăn xong một quả, Hoàng Man Nhi đã cẩn thận lấy tay áo lau xong một nắm. Từ Phượng Niên lấy Xuân Lôi lau đi chữ viết lung tung trên mặt đất, ném cho tỷ đệ hai người một ít quả Sơn Trà, cười nói: "Lên núi, chúng ta còn phải lên núi sớm một chút!"

Mộ Dung Đồng Hoàng cau mày hỏi: "Vì sao?"

Từ Phượng Niên đứng dậy nhìn về phía Cổ Ngưu Đại Cương, nói khẽ: "Xem đánh nhau."

Mộ Dung Đồng Hoàng thật cẩn thận thăm dò hỏi: "Điện hạ ham mê võ học sao?" Từ Phượng Niên tự giếu trả lời: "Tham sống sợ chết mà thôi. Đương nhiên, từ nhỏ ta cũng có ý niệm hành hiệp trượng nghĩa anh hùng cứu mỹ nhân trong đầu."

Mộ Dung Đồng Hoàng quay đầu, vẻ mặt buồn cười. Bốn chữ hành hiệp trượng nghĩa này ai nói cũng được, hết lần này tới lần khác để cho trưởng tử của Nhân đồ khiến cho cả giang hồ khi nghe được tiếng vó ngựa đều phải run lẩy bẩy, hết sức hoang đường. Từ Phượng Niên cười nói: "Ngươi muốn cười thì cứ cười."

Tuy nói Mộ Dung Đồng Hoàng đã bỏ đi một chút tâm phòng bị, nhưng y cũng không có can đảm làm càn ở trước mặt Thế tử điện hạ, đương nhiên y sẽ không dám lên tiếng giêu cợt. Từ Phượng Niên vỗ đầu Hoàng Man Nhi: "Đi, đi Huy Sơn, người nào chặn đường thì ngươi cứ xé hắn!"

Ánh mắt vốn đục ngầu không chịu nổi của Hoàng Man Nhi trong nháy mắt nở rộ ánh sáng.

Từ Phượng Niên quay đầu nói với Thanh Điểu: "Ngươi đến Tiêu Dao Quan nói một tiếng với Lão Kiếm Thần cùng Phượng Tự Doanh, còn nữa tốt nhất ngươi nên mang theo Sát Na Thương. Chúng ta sẽ tụ họp tại Thanh Long Khê. Lần này chúng ta chơi lớn, thuận đường nhắc nhở lão thiên sư Triệu Hi Đoàn một tiếng, tốt nhất Long Hổ sơn đừng dính vào, chuyện Hiên Viên Kính Thành mời chúng ta lên núi, có thể giải thích cùng lão thiên sư, để lão biết đây là chuyện nhà của Huy Sơn, không phải bản thế tử muốn quấy rối để hạ mã uy của Hiên Viên thế gia gì đó."

Thanh Điểu kéo giỏ trúc, gật đầu trả lời: "Hiểu rồi."

Trên đầu tường đất của Tiêu Dao Quan, Triệu lão đạo rướn cổ lên nhìn về phía trung niên nho đạp sông mà đi, lão tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Lý Thuân Cương mặc áo da dê cười lạnh nói: "Thật sự lão phu không nhìn rõ thế đạo này rồi, lúc trước không nói Thiên Tượng, Chỉ Huyền Cảnh đã có thể vững vàng nằm trong mười vị trí đầu thiên hạ, bây giờ thì ngược lại, chỉ huyền cảnh lại không đáng tiên như rau cải trắng ngoài đường, thì ra khi hành tẩu giang hồ, không phải Kim Cương cảnh sẽ ngượng ngùng chào hỏi người khác sao?"

Triệu Hi Đoàn khó khăn lắm mới sờ được ngưỡng cửa Chỉ Huyên Cảnh thẹn đỏ mặt nói: 'Lý lão ca nói đùa rồi, ba mươi năm nay giang hồ này đúng là không giống với giang hồ ba mươi năm trước, thiên tài cùng quái thai đều ra không ít, nhưng cũng không phải Kim Cương nhiều như chó, Chỉ Huyền chạy đầy đất, nhưng mà Thế tử điện hạ ra ngoài du lịch cùng người bình thường xông xáo giang hồ tự nhiên sẽ khác biệt, nếu Từ Phượng Niên không phải nhi tử của Bắc Lương Vương, một Thế tử điện hạ có thể thừa kế, há có thể gặp được Ngô Lục Đỉnh ngăn sông sao? Sao lại đụng đến Vương Minh Dần đệ thập nhất? Càng sẽ không vừa đến Long Hổ sơn đã bị Hiên Viên Kính Thành tìm tới cửa. Không phải giang hồ này biến ảo quá nhanh, mà là Lý lão ca ngươi đi theo tiểu tử quá đáng chú ý này. Giang hồ nhân sĩ Không có chút bản lãnh, nào dám đến trước mặt thế tử Bắc Lương tự rước lấy nhục đây? Không nói Lý lão ca, chỉ cân một trăm ky binh tỉnh nhuệ của Phượng Tự Doanh cũng đủ để uống một cái bình lớn rồi, tôm tép nhỏ bé chỉ một cái tát đã chết từ lâu rồi."

Lý Thuần Cương hừ lạnh một tiếng nói: "Chuyện gì đã xảy ra mà khiến Hiên Viên Kính Thành rời khỏi Cổ Ngưu Đại Cương, cái gọi là cảnh giới Trường Sinh Chân Nhân của ngươi lại là thế nào?”

Lão thiên sư vuốt vuốt hàm râu, lão híp mắt nói: "Tên hậu sinh này số khổ, rất có tài hoa, nhưng thân là trưởng tôn của Hiên Viên gia, nhưng hết lân này đến lần khác lại không theo võ đạo. Lúc hắn xuống núi khảo thí công danh đã yêu một nữ tử giang hồ không biết có ơn tất báo, xuất thân của nữ tử kia cũng không tốt, tính tình lại bướng bỉnh, đại khái là không cam tâm bị mang lên Huy Sơn, Hiên Viên Đại Bàn lợi dụng đúng cơ hội, vừa đấm vừa xoa đã cho song tu, vê phần Hiên Viên Đại Bàn có tâm tư ép tôn tử hăng hái tập võ hay không thì chỉ có trời mới biết. Hai, ba mươi năm nay, Hiên Viên Đại Bàn dốc lòng tu hành Hoan Hỉ Thiền cùng thuật phòng the, đều không kiêng ky chuyện gì, lại có mấy tên Hoàng Quan của Long Hổ Sơn gặp độc thủ, nhưng mà mấy tên đạo cô cũng rất kỳ quái, sau đó không nói tiếng nào lại chủ động làm đỉnh lô cho Cổ Ngưu Hàng bên kia, cũng xem như bản lĩnh ngự nhân của Hiên Viên Đại Bàn rất tốt, hắc, lúc lão già chết tiệt này còn trẻ đã được nữ nhân yêu thích, thủ đoạn kia càng già càng lợi hại. Ta nghe nói hai năm nay lão coi trọng Hiên Viên Thanh Phong nữ nhi của Hiên Viên Kính Thành, đoán chừng lần này lão đã vượt qua giới hạn của Hiên Viên Kính Thành, không thể nén giận, nhưng Hiên Viên Kính Thành làm sao trở thành Trường Sinh Chân Nhân, ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là hai mươi năm qua tiểu tử này thường đến Thiên Sư Phủ mượn sách để đọc, có mượn có trả, hắn có quan hệ không tệ với chất tử lòng cao hơn trời Triệu Đan Bình của ta, chẳng lẽ đọc sách cũng có thể đọc đến trở thành Chân Nhân sao? Thật kỳ lạ, trở về ta phải hỏi Triệu Đan Bình một chút."

Lão Kiếm Thần cười khẩy nói: "Nhìn khí hải cuồn cuộn của hắn chính là đã đảo hành nghịch thi đi vào đường chết, không đáng nhắc tới."

Lão thiên sư tiếc hận nói: "Tiểu tử này nếu không nóng lòng câu thành như vậy thì mấy chữ Lục Địa Thanh Phúc trên tấm bia đá kia đã danh phù kỳ thực rồi."

Lão Kiếm Thần hứ một cái, nói: "Nếu không muốn chết, dùng mạng để đổi cảnh giới thì chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn nữ nhi rơi vào miệng của lão già súc sinh Hiên Viên Đại Bàn kia sao?"

Triệu Hi Đoàn đút hai tay vào áo, than thở không ngừng, mặt mày lão ủ rũ nói: "Lý lão ca, ngươi nói Thế tử điện hạ có thể tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng này hay không?"

Lý Thuần Cương không chút do dự nói: "Nói nhảm, ít nhất cũng là một trận quyết đấu của Chỉ Huyền với Chỉ Huyền, nói không chừng chính là đại chiến đỉnh phong giữa Thiên Tượng, tiểu tử kia sẽ không đi sao?"

Triệu Hi Đoàn vẫn thở dài nói: "Cứ như vậy thì ít nhất ba mươi năm Giang Đông Hiên Viên không thể gượng dậy nổi rồi."

Lý Thuân Cương cười lạnh nói: "Hiên Viên và Kiếm Trì vốn kém vài tâng cảnh giới với Kiếm Trủng Ngô gia, năm đó toàn bộ kiếm khôi của Ngô gia ra hết, cửu kiếm phá vạn ky, đó mới thật là phong thái, Hiên Viên cùng Kiếm Trì thì tính là gì! Có thể sánh vai với Kiếm Trủng Ngô gia sao? Đều là những tên khốn kiếp trên giang hồ thổi phồng lung tung."

Nhìn thấy Thanh Điểu mang theo một giỏ Sơn Trà đi vê phía Tiêu Dao Quan, Lão Kiếm Thần hỏi: "Lát nữa ngươi có đến Huy Sơn hay không?”

Vẻ mặt lão thiên sư giả vờ đau khổ trả lời: "Thân thể lão đạo không thoải mái lắm."

Lý Thuần Cương nhảy khỏi đầu tường, khinh thường nói: "Lão nương môn ngươi còn có thiên quỳ nguyệt sự* sao?”

*Thiên quỳ nguyệt sự: ý nói ngày đến tháng của phụ nữ.

Triệu Hi Đoàn trừng mắt, lão cũng không dám phản bác.

Lý Thuần Cương bỏ đá xuống giếng: "Ngươi không sợ đồ đệ của ngươi chịu thiệt thòi sao?"

Lập tức tinh thần của lão đạo tỉnh táo, lão vui vẻ nói: "Đồ nhi của ta sẽ không bị thiệt, không phải lão đạo ta mạnh miệng, muốn đả thương Hoàng Man Nhi, Thiên Sư Phủ cộng với Cổ Ngưu Đại Cương đếm được một bàn tay, nhưng nếu muốn giết đồ nhi này của ta, hắc, có lẽ Long Hổ Sơn có một hai người, còn bên Huy Sơn hả, không!"
Bình Luận (0)
Comment