Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 306 - Chương 316: Chỉ Huyền Đối Đầu Chỉ Huyền

Chương 316: Chỉ Huyền đối đầu Chỉ Huyền Chương 316: Chỉ Huyền đối đầu Chỉ HuyềnChương 316: Chỉ Huyền đối đầu Chỉ Huyền

Cổ Ngưu Đại Cương là một kiến trúc cực kỳ có ý tứ, đẳng cấp sâm nghiêm, quy củ rườm rà, ví dụ chỗ đình phía sau của đại tông, chim sẻ mặc dù nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, đối diện có một gian yến thính, sơn son, khắc hoa tử đàn, khắc trên sống lưng thân thú, hình dáng thần thú như đang bay lên, trên tường treo tấm bảng lớn với bốn chữ "Hồ Thiên Vĩnh Đông”, trước có sân vườn sau có vườn hoa, sương phòng Đông Tây có thêm tầng lầu, sân vườn có một cái vạc lưu ly lớn cao cỡ nửa người, đựng cả ngàn cân nước (đơn vị Trung Quốc cổ dùng cân thay lít, cân đây là cân tàu), có trồng thêm gốc hoa sen, ngọn cao vút như bút ngọc, có thể ngắm được rễ, rồi có mười mấy đầu cá chép đỏ mập mạp du dương phiêu lãng trong đó giữa tiết trời đầu thu, tường đỏ ngói xanh, dưới mái hiên là lá vàng phủ kín đất gạch xen đá xanh, vắng người quét dọn, nên lộ ra một vẻ yên ắng, có người phụ nhân (phụ nữ) ăn mặc hoa lệ đứng bên vạc lưu ly đựng cá, bưng lấy một chiếc bát sứ nhỏ, ném vung mồi cá vào trong vạc, khiến lũ chép đỏ vui sướng trườn tới nàng, nàng thân thể ung dung, thần sắc lười biếng, có một nam tử cường tráng cao lớn mặc hoa phục trực tiếp đi vào đình viện, bên thân phụ nhân một nha hoàn thấy vậy mặt mày hấp tấp, không dám nhìn thẳng vào nam tử trung niên, người đang dùng hai tay nâng lên chiếc đai lưng Hồng Mã Não, nhìn vào cho người ta một loại cảm giác ngạo mạn bễ nghễ chúng sinh, dù là đã đến tòa đình viện, đã chào phụ nhân trước mắt một tiếng chị dâu, gã vẫn không chịu thu liễm dáng vẻ bệ vệ một chút nào cả, nâng lên một tay lên quơ quơ, đuổi nha hoàn đang dùng mắt chỉ nhìn chằm chằm vào mũi chân đi, cũng không biết tại sao nha hoàn này lại ngoan ngoãn vâng lời như thế, vừa nhìn thấy nam tử đó phất động tác tay, nàng như được đại xá, nhằm hướng cửa lớn mà chạy, lúc đi qua bên người gã, thì bị một bàn tay hung hăng vỗ mạnh vào bờ mông, sợ đến mặt không còn chút máu, phụ nhân đối với điều này vẫn lạnh lùng thờ ơ, điềm nhiên cho cá chép ăn như không thấy, nam tử duỗi ra hai ngón tay vuốt ve thành vạc bóng loáng, mỉm cười nói: "Chị dâu, chúng ta cô nam quả nữ, không làm thêm chuyện gì đó cho thêm vui sao?"

Phụ nhân nhìn chăm chú lấy từng con từng con cá chép màu đỏ tươi, vẻ mặt không buồn không lo, lãnh đạm nói: "Hiên Viên Kính Tuyên, ngươi không sợ nuốt ta bị phỏng sao, sẽ khiến đầu lưỡi, tâm gan tỳ thận đều bị nóng?”

Bị phụ nhân gọi thẳng danh tự nam tử không để ý lắm nói: "Chị dâu thâm cư (ở ẩn) không ra ngoài, tự nhiên có điều không biết, lão tổ tông sau khi xuất quan, có ý định phó thác vị trí gia chủ vị trí cho ta, cũng trách không được chị dâu không biết chuyện này, chị dâu và lão tổ tông cũng đã nhiều ngày chưa từng song tu?"

Nam tử lòng bàn tay như dán trên vạc lưu ly, bỗng nhiên phát lực, mười mấy đầu cá chép cùng hoa sen bị kéo cả rễ đến chỗ thành vạc bên này, gắt gao dính lấy thành vạc, không thể động đậy, hắn xoay người nhìn những con cá chép vùng vẫy giãy chết kia, mỉm cười nói: "Hiên Viên Kính Tuyên đối với chị dâu thèm nhỏ dãi đã lâu, nay tại Huy Sơn đã sớm là người qua đường đều biết, chờ ta danh chính ngôn thuận tiếp quản toà Cổ Ngưu Đại Cương này, lão tổ tông sao lại còn để ý một cái lô đỉnh đã có tuổi còn cũ nát như chị dâu, đại ca ta chỉ là con mọt sách, lại cung phụng ngươi thành tiên tử, cho là ngươi không dính khói lửa trần gian, rõ ràng là không hiểu lòng dạ đàn bà, những sách thánh hiền kia đều phí công đọc, nữ tử ba mươi như sói bốn mươi giống như hổ, một khi hưởng qua hoan hợp, sẽ như hạn hán gặp mưa, làm sao còn chịu được nhàm chán, ngươi nói có đúng hay không, chị dâu?”

Phụ nhân bị ngôn từ nhục nhã, vẫn y nguyên bất động thanh sắc, chỉ là nhìn qua đám cá chép cơ hồ ngạt thở sắp chết, lạnh nhạt chế giễu nói: "Hiên Viên Kính Tuyên, ngươi gấp cái gì, chờ ngày nào thành Hiên Viên gia chủ hãng đến phát tiết buồn bực trong lòng cũng không muộn, nhưng ngươi có nhớ kỹ sáu năm trước khi ngươi đi Nam Cương làm việc ? Chị dâu trùng hợp nhìn thấy vị thê tử trung trinh của ngươi trên giường lớn tại Cổ Ngưu Hàng, nàng quyến rũ và hết sức lợi hại nên mới vào được Huy Sơn, mỗi ngày mắng ta thất đức đãng phụ, mấy năm này, ngươi không kỳ quái vì sao nàng ta ngậm miệng ? Không ngại nói rõ với ngươi, là chị dâu thương nàng tịch mịch, thay vì tổn hao sức lực mắng chửi người, còn không bằng giữ lại sức lực ở trên giường hầu hạ người, chị dâu lúc này mới rủ lòng từ bi khẩn cầu lão tổ tông ban hưởng ân huệ cho nàng " Hiên Viên Kính Tuyên sắc mặt âm trầm, dừng lại một lát, lòng bàn tay rời ra khỏi thành vạc lưu ly, rễ hoa sen ngay ngắn bị bẻ gãy, mười mấy đầu cá chép chết đi trôi nổi trên mặt nước, máu tươi từ vảy cá từng tia từng tia chảy ra, Hiên Viên Kính Tuyên liên tiếp nói ba chữ tốt, nhe răng cười nói: "Đại ca Hiên Viên Kính Thành vốn đánh không ra nổi cái rắm, không nghĩ tới vẫn là chị dâu có tâm cơ, biết xoay cổ tay đùa nghịch báo thù, như thế tốt lắm, hôm nay ta muốn mang chị dâu trở về, ngược lại muốn xem xem đích tôn đại tông có còn có ai có cốt khí như chị dâu không hoặc là Hiên Viên Kính Thành dứt khoát ngay ở chỗ này cùng đại tẩu tùy ý vui thích một phen ? Nghe nói chị dâu đối với một bức họa tương tư thành bệnh, sau đó ta sẽ làm như không chú ý treo bức họa kia ở đầu giường trợ hứng, chị dâu, thấy như thế nào, Kính Tuyên có phải còn phong hoa tuyết nguyệt am hiểu tình thú hơn đại ca nhiều đúng không?”

Phụ nhân bình tĩnh nhìn về phía vạc lưu ly đang tràn ngập máu tươi, mỉm cười nói: "Cùng Hiên Viên Kính Thành so sánh, ngươi cũng quá để mắt y rồi "

Hiên Viên Kính Tuyên nói: "Chờ chút chị dâu ở trên giường nhưng phải dùng tất cả vốn liếng mới tốt, nữ tử mười tám ban võ nghệ "

"Hiên Viên Kính Tuyên, ngươi không bằng súc sinh."

Cửa ra vào truyền đến một tiếng gâm thét.

Hiên Viên Kính Tuyên nghe được thanh âm quen thuộc, lười nhác quay người, phóng túng cười nói: "Thanh Phong, nghe nói ngươi coi trọng tên họ Viên tạp chủng nửa chết nửa sống kia, cho nên tình cảnh của mẹ ngươi hôm nay chính là của ngươi mấy năm sau, thúc thúc có kiên nhẫn đợi đến một ngày kia thậm chí thúc thúc đến tuổi lục tuần, có phải hay không Thanh Phong cũng sẽ có một nữ nhi trẻ tuổi? Dĩ vãng ta không hiểu sáu chữ trên bia đá "Độc Hưởng Lục Địa Thanh Phúc" là có ý tứ gì, bây giờ mới hiểu chính là loại phúc khí này, chân chính chỉ có thần tiên mới có thể hưởng thụ "

Hiên Viên Thanh Phong đứng tại cửa, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay

Nhìn thấy nữ nhi, phụ nhân trong mắt rốt cục hiện lên một vòng bối rối, lạnh giọng nói: "Thanh Phong, mau rời đi."

Hiên Viên Kính Tuyên chậc chậc cười nói: "Thật sự là mẹ con tình thâm, cảm động lòng người "

Một hồi tiếng ho khan nhẹ nhàng không đúng lúc vang lên.

Hiên Viên Kính Tuyên ngạc nhiên, chậm rãi quay người, nhìn thấy xuất hiện tại cửa một thân ảnh, vô ý thức có hơi kinh hãi, nhưng lập tức bị khủng hoảng của chính mình chọc cười, bèn đứng ngay trên vạc lưu ly không chút kiêng ky mà phình bụng bắt đầu cười to, sở dĩ kinh ngạc, đó là bởi vì Hiên Viên Kính Tuyên biết rõ ai cũng có thể đặt chân toà nhà nội đình đại tông này, duy chỉ có một kẻ không được mà kẻ kia chình là anh trai của Hiên Viên Kính Tuyên, đây là hạng hoang đường gì? Lúc trước phong nhã hào hoa thê tử thà rằng cùng lão tổ tông song tu, khiến chính đích tôn biến thành trò cười, tình nguyện hai mươi năm đối lấy một bức chân dung ố vàng, cũng không nguyện nhìn trượng phu một chút, nói sẽ khiến người khác không tin nổi.

Cơ hồ cười ra nước mắt, Hiên Viên Kính Tuyên đưa tay xoa xoa khoé mắt, ánh mắt âm trầm, gã nhớ tới lúc huynh đệ ba người, đứng tại Vấn Đỉnh Các nhìn Giang Đài, cùng nhón chân lên ghé vào lan can, một tràng cảnh ấm áp, nhớ rõ đại ca nói muốn làm danh thùy thiên cổ trị quốc văn thần, nhị ca nói muốn trọng chấn uy danh gia tộc, muốn vượt qua Ngô gia kiếm trủng, mà Hiên Viên Kính Tuyên thì tuyên bố muốn giống Vương Tiên Chi, chân nhân Long Hổ Sơn gì cũng đều bị một quyền nện thành bánh thịt, huynh đệ ba người, lúc trước vẫn thân như tay chân, chỉ là sau khi lớn lên ba người tiền đồ hoàn toàn trái ngược, nhị ca Hiên Viên Kinh Ý đối nhân xử thế có phong phạm đại tướng, tám mặt linh lung, thu nạp rất nhiều thế lực giang hồ không thể khinh thường, mà Hiên Viên Kính Tuyên tại một đường võ đạo hát vang tiến mạnh, đến nay chỉ cách một bước là vào cảnh giới tông sư, tương lai ắt có thành tựu, so với phụ thân Hiên Viên Quốc Khí, chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, nhưng vị đại ca này, lão tổ tông cấp kỳ vọng lớn như vậy, tặng cho nhiều tài nguyên như vậy, vẫn chỉ là một phế vật không đỡ nổi, cùng người nói chuyện toàn khúm núm, cùng người tranh chấp sẽ chỉ vừa lui lại lui, tại thế gia Hiên Viên sùng lực lượng thượng võ, muốn võ si Hiên Viên Kính Tuyên đi tôn kính một người từ trước tới giờ không đụng đao kiếm côn bổng, sẽ coi người chỉ nâng mấy lượng nặng sách vở là huynh trưởng sao?

Cơn ho khan qua đi, nho sinh trung niên vẫn chưa đi vào đình viện, che miệng mập mờ nói ràng: "Kính Tuyên, ngươi có lẽ nên đợi một chút, đáng tiếc ngươi từ nhỏ đã không nhiều tính nhẫn nại, như vậy không tốt."

Hiên Viên Kính Tuyên phảng phất như nghe được một chuyện cười lớn, mới ngưng cười, bèn nhịn không được cười to lên tiếng, hai tay đặt lên đai lưng mã não, nhìn thẳng vị huynh trưởng thân thể yếu đuối nhiều bệnh Hiên Viên Kính Thành, nói rằng: "Đại ca, ngươi nói ta nên chờ cái gì ? Chờ ngươi dựa vào một bụng nhân nghĩa đạo đức đi làm gia chủ ? Chờ chất nữ của ta đi Cổ Ngưu Hàng làm lô đỉnh thải âm bổ dương đáng thương sao? Vẫn là chờ kiên nhẫn hao sạch chỗ dựa từ phụ thân dành cho đích tôn dòng chính? Đại ca à đại ca, ngươi nên biết rõ ta đây dĩ vãng tuy mở miệng nói chiếm tiện nghi chị dâu, nhưng ngươi đến cùng là đại ca, là huynh trưởng vi phụ, Kính Tuyên còn không đến mức thật bất kính như thế đối với chị dâu, ai bảo huynh đệ chúng ta ba người đều có chữ lót là 'kính?"

Hiên Viên Kính Thành buông tay ra, gật đầu nói: "Ngươi nói tiếp đi!"

Hiên Viên Kính Tuyên hắc hắc nói: "Ta nhẫn rất nhiêu năm, thật sự là không muốn nhịn nữa đại ca, ngươi biết rõ ta thụ chỉ điểm của lão tổ tông, dựa vào đan dược bổ sung khí hải, lúc này đã là cảnh giới gì sao?"

Thư sinh trung niên bình thản nói: "Nhảy qua kim cương, mới vào chỉ huyền "

Hiên Viên Thanh Phong sắc mặt kịch biến

Thư sinh sắc mặt trắng bệch chậm rãi nói: "Nhưng ngươi biết rõ kiểu nhổ mầm trợ lớn cảnh giới, là cây không rễ, đối con đường võ đạo lâu dài cũng không có ích lợi:

Hiên Viên Kính Tuyên vuốt vuốt bụng, giễu cợt nói: 'Lời này từ trong miệng ngươi nói ra, thật sự là thành tâm thành ý, để ta thể hồ quán đỉnh đến nỗi bụng cười đau ruột."

Hiên Viên Kính Thành quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng bãi tuyết lớn Cổ Ngưu Hàng, nhẹ giọng nỉ non nói: "Mùa đông tuyết lớn, Huy Sơn mới sạch sẽ chút, chúng ta, cái này nhà, thật sự là quá bẩn rồi."

Hiên Viên Thanh Phong duỗi ra tay, ra hiệu mẫu thân rời đình viện, rời xa vị thúc thúc vừa tấn thăng Chỉ Huyền.

Nhưng phụ nhân không nhúc nhích tí nào.

Nàng từ trước tới giờ sẽ không chủ động đến gần nam nhân kia.

Thư sinh trung niên nhìn nàng thật sâu, mỉm cười, nói không nên lời.

Từ trước tới giờ y không đặt chân tới ngôi viện này. Đây là lần đầu tiên y đi qua cánh cửa

Nàng và Hiên Viên Thanh Phong đều hoảng hốt đến ngây ngốc.

Hiên Viên Kính Tuyên vẫn biểu lộ kiêu căng xem thường, cười lạnh nói: "Đại ca, sao, định cầm sách vở đánh ta à?

Hiên Viên Kính Thành lắc đầu nói: "Huy Sơn không phá không thể lập, Hiên Viên Đại Bàn sớm đã đem Huy Sơn ngoặt sang một lối rẽ, hôm nay ta tới để đưa về chính đạo."

"Nếu nói về võ học thiên phú, ngươi hay là thêm Hiên Viên Kính Ý đều so không lại ta"

"Ngươi là Chỉ huyền, ta sẽ dùng chỉ huyền giết ngươi."

Thư sinh trung niên nói chuyện không vội không chậm, hai tay áo xanh rộng lớn động mà phiêu dật, mẹ con hai người chỉ thấy một nam nhân vốn không tranh quyền thế cả đời trực tiếp đi tới chỗ Hiên Viên Kính Tuyên.

Nhìn như đi từ từ, lại chớp mắt đã đến trước mắt Hiên Viên Kính Tuyên. Rõ ràng đã là Chỉ Huyền, Hiên Viên Kính Tuyên vẫn phải trừng to mắt.

Thư sinh trung niên một tay nắm chặt cổ của hắn, tiếp tục đi, xuyên qua vạc lưu ly lớn, ở phía sau đình, thư sinh dừng bước, Hiên Viên Kính Tuyên bị ném vào trong phòng.

Thân thể nổ tung trong không trung.

Thất khiếu hơi chút đổ máu, Thư sinh trung niên quay người, tựa hồ nghĩ muốn đưa tay chạm vào thê tử, nhưng cuối cùng lại không có dũng khí này, đi đến cửa sân và qua sát vai nữ nhi, ôn nhu nói: "Thanh Phong, về sau ngươi phải chiếu cố mẹ ngươi rồi."

Phụ nhân đột nhiên hô lớn: "Hiên Viên Kính Thành, ngươi muốn đi đâu."

Thư sinh trung niên tiếp tục tiến lên, nhẹ giọng cười nói: "Đi bãi tuyết lớn Cổ Ngưu Hàng."

"Quét cho sạch sẽ cái nhà này rồi các ngươi sẽ chân chính có được tự do."

"Thánh Nhân nói quét phòng, quét nhà mà không dám quét thì dùng cái gì quét thiên hạ, đáng tiếc đời này ta, Hiên Viên Kính Thành cũng chỉ có thể làm đến bước này."

"Hiên Viên Kính Thành, đời này ta không hối hận năm đó đã cưới ngươi." Phụ nhân nói.
Bình Luận (0)
Comment