Chương 322: Mời lão tổ tông chịu chết (2)
Chương 322: Mời lão tổ tông chịu chết (2)Chương 322: Mời lão tổ tông chịu chết (2)
Hiên Viên Đại Bàn lấy dũng mãnh mà trứ danh tại thế lại bị đánh lui ?
Lúc này, một lão giả bội kiếm chậm rãi đi lên Đại Tuyết bình, đối với một màn hãi nhân này không có chút kinh ngạc, chỉ cúi đầu cất cao giọng nói: "Phụ thân, Hiên Viên Kính Tuyên đã bị Hiên Viên Kính Thành giết chết."
Hiên Viên Đại Bàn hờ hững ừ một tiếng, nghiên ngẫm nhìn Hiên Viên Kính Thành hôm nay hiển nhiên muốn đại nghịch bất đạo đến cùng, hỏi: "Giết tam đệ mới vào Chỉ Huyên Cảnh của ngươi, dùng bao nhiêu chiêu?"
Hiên Viên Kính Thành vẫn mặt không chút thay đổi đột nhiên cười cười, ho khan vài tiếng, che miệng, thoáng mơ hồ mỉm cười nói: "Trước đó đã nói lấy Chỉ Huyền giết hắn, bất quá kỳ thật dùng tới Thiên Tượng Cảnh, cho nên một chiêu mà thôi."
Hiên Viên Quốc Khí có cổ kiếm Bão Phác bên hông rên rỉ không ngừng, sắc mặt cực kỳ giận dữ.
Hiên Viên Đại Bàn gật đầu nói: "Vừa rồi một chưởng cuối cùng của ngươi cũng là như thế, lúc trước bất quá đều là tiểu xảo chướng mắt mà thôi."
Hiên Viên Kính Thành sắc mặt như tuyết lạnh nhạt nói: "Điêu trùng tiểu kỹ, đương nhiên không giết được ác giao. Xin hỏi tay lão tổ tông nóng chưa, nếu đã nóng, Kính Thành sẽ không khách khí nữa."
Hiên Viên Quốc Khí đứng một bên quan chiến sửng sốt.
Hiên Viên Đại Bàn phát ra một trận tiếng cười sung sướng từ phế phủ, giơ ngón tay chỉ Hiên Viên Kính Thành, nói: "Tiểu tử ngươi, cuồng vọng đến đáng yêu, không hổ là người được ta coi trọng nhất cả tòa Huy Sơn, quả thực đáng tiếc."
Hiên Viên Kính Thành che miệng ho khan vài tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía mây đen cuồn cuộn, nhẹ giọng nói: "Thời niên thiếu đọc sách đọc được một câu kiến càng lay đại thụ thì thấy buồn cười vì không tự lượng sức, lúc ấy chỉ cảm thấy đích xác buồn cười, sau đó tinh tế cân nhắc, lại cho rằng nên chuyển chữ cười thành chữ kính, cũng không tồi."
Kiến càng lay đại thụ, đáng kính không tự lượng?
Ba chữ Kính của Huy Sơn, Hiên Viên Kính Tuyên đã là người chết, mà Hiên Viên Kính Thành cũng là người sắp chết.
Hiên Viên Kính Thành thu hồi tâm mắt, một tay chắp sau, một tay vươn ra, lớn tiếng nói: "Hiên Viên Kính Thành xin lão tổ tông chịu chết!
Hiên Viên Quốc Khí nhất thời sợ hãi không nói nên lời.
Con trai trưởng giống như mèo bệnh, lúc nào lại biến thành một con mãnh hổ có thể cùng phụ thân Hiên Viên Đại Bàn cắn xé chém giết vậy?
Huy Sơn tự xưng là độc hưởng lục địa thanh phúc, vậy mà cũng khó thoát khỏi kết cục một núi không thể tha hai hổ?
Đại Tuyết bình trên núi, mưa gió đã buông xuống.
Nghi môn bên kia, Hiên Viên Kính Ý thực sự đã nổi giận, nhất là sau khi cháu gái Hiên Viên Thanh Phong đi ra phá rối, đổ thêm dầu vào lửa, thế tử trẻ tuổi cà lơ phất phơ kia thật sự là tới Huy Sơn ngắm cảnh sao? Huy Sơn ta cùng Long Hổ Sơn lân cận liên minh với nhau, ngay cả địa đầu xà số một đế quốc Đông Nam - Quảng Lăng Vương Triệu Nghị ta cũng dám đối nghịch, một thế tử điện hạ có căn cơ xa xôi ở Bắc Lương, hơn nữa chưa được thế tập tổn hại cũng dám đến giương oai? Đối với Bắc Lương Quá Giang Long này trong lòng có kiêng ky là không giả, nhưng cũng chưa chắc là thực sự e ngại. Chân chính làm cho Hiên Viên kính ý không dám sử dụng toàn lực nghiền ép, không phải là một Từ Phượng Niên có danh hiệu là một cái túi da, thậm chí không phải Lý Thuần Cương vẫn là người đứng thứ tám thiên hạ, mà là cái tên nhân đồ bị thọt kia mà thôi. Hiên Viên Kính Ý liếc mắt liếc Hiên Viên Thanh Phong, hừ lạnh một tiếng, tiểu tiện nhân ăn trong móc ngoài, không hổ là nữ nhi của bà nương không biết xấu hổ kia, muốn mượn thế vãn hồi xu thế suy tàn của trưởng tử dòng chính, một tiểu nương như ngươi cũng không biết xấu hổ mà xuất đầu lộ diện sao, đầu tiên là tiểu tử thô bỉ xuất thân hương dã Viên Đình Sơn, sau đó là ném mị nhãn với Tống gia đứng đầu trong giới văn đàn, hiện tại ngay cả thế tử Bắc Lương danh tiếng ác liệt cũng dám thông đồng sao? Mặt mũi Hiên Viên thế gia đều mất sạch rồi!
Hiên Viên Kính Ý thay đổi thành sắc mặt ấm áp, quay đầu cười nói với Thứ Tịch khách khanh: "Làm phiền Hồng huynh rồi."
Hồng Phiêu lạnh nhạt nói: "Thuộc bổn phận thôi."
Hoàng Man Nhi trong trường một quyền đánh nổ đầu khách khanh, lúc rảnh rỗi không có việc gì, thường thường duỗi chân đạp đạp cái xác không đầu kia, khiến mọi người Huy Sơn sởn gai ốc.
Thiếu niên trời sinh sức lực vô biên trên thế gian nhìn thấy Hồng Phiêu ra khỏi hàng liên nhếch miệng cười.
Lúc này đại quản sự nhị phòng vô cùng lo lắng chạy tới, một gã khách khanh bị cung phụng xấu xa của tam phòng gây trở ngại, quản sự liên nhào ra tạo thành tư thế chó ăn cứt tiêu sái, thế nhưng người này lại bất chấp mặt mũi, chỉ để ý đến việc đứng lên vọt tới bên người chủ tử Hiên Viên Kính Ý, tên quản sự lưng lạnh toát này miệng run rẩy, kiễng chân ghé tai nhỏ giọng nói: "Tam gia chết rồi."
Hiên Viên Kính Ý cho rằng mình nghe lầm, nhíu mày nói: "Ngươi nói cái gì?"
Quản sự run rẩy như bị sốt rét, lặp lại: "Tam gia, Hiên Viên Kính Tuyên, chết rồi."
Hiên Viên kính ý trừng to hai mắt, nhưng trong nháy mắt đã đè nén khiếp sợ lại, cực lực bảo trì bình tĩnh hỏi: "Chết như thế nào?”
Quản sự tựa như muốn ngăn cản cảm giác mát mẻ của đầu thu mà che tay trước ngực, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đại phu nhân nói là Hiên Viên Kính Thành giết chết."
Hiên Viên kính ý rốt cục nhịn không được cả giận nói: "Linh tinh gì thết"
Quản sự vẻ mặt đưa đám ủy khuất nói: "Là thật, thi thể Tam gia vẫn còn nằm trong đình viện, không ai dám động.
Hiên Viên Thanh Phong biết rõ trong lòng, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh.
Nàng chưa bao giờ cảm giác được sảng khoái như thế.
Bản tính của thế tử điện hạ chính là e sợ thiên hạ không loạn nhìn thấy cảnh tượng này liền linh tê khẽ động, thấy Thanh điểu đang đuổi nam tử cầm quạt đi như chó nhà có tang, Từ Phượng Niên lớn tiếng cười nói: "Thanh điểu, trở về thôi, Đại Cương Ngưu này đã là hậu viện bốc cháy rồi, Hiên Viên Kính Thành giết chết Hiên Viên Kính Tuyên, huynh đệ tương tàn, thật đáng buồn đáng tiếc nha”
Toàn trường xôn xao.
Các khách khanh cũng không phải mắt mù, ngoại trừ một số ít võ si không rành thế sự, phần lớn đều là nhân tinh, hơi liên hệ với biểu hiện trái với lẽ thường của Hiên Viên Kính Ý là liền biết những lời long trời lở đất này của Bắc Lương thế tử cách chân tướng sẽ không quá xa.
Cây đại thụ Huy Sơn chọc trời này sắp đổ?
Cây đổ bây khỉ tan, chạy chậm chút là có thể sẽ bị đại thụ đập chết. Nhất là những thân gia dùng tánh mạng làm dây thừng buộc chặt ở trên chạc cây kia, nhất định sẽ chết thảm nhất.
Nhưng nó có đổ không? Huy Sơn sẽ biến thiên sao?
Hầu như tất cả mọi người đều không tin. Cho dù Hiên Viên Kính Thành thật sự giết Hiên Viên Kính Tuyên, chỉ cần có lão tổ tông tọa trấn Cổ Ngưu Hàng, thì sẽ không biến thiên được!
Về phần Hiên Viên Kính Thành làm sao giết được tông sư Hiên Viên Kính Tuyên, dù sao bất luận ai nghĩ rách đầu cũng không nghĩ tới thì dứt khoát không thèm nghĩ tới nữa, ngược lại còn ném lực chú ý vào tên thế tử điện hạ vừa lên núi liền nhấc lên gợn sóng thật lớn kia. Một ít Võ Tán khách khanh tâm nhãn linh hoạt thì thức thời vụng trộm cân nhắc, có phải có thể leo lên Bắc Lương vương phủ hay không? Người đi lên chỗ cao, bí kíp Huy Sơn có nhiều, nhưng có thể nhiều hơn kho vũ khí của Thính Triều Đình không? Lão tổ tông Hiên Viên vũ lực thông huyền vô biên, nhưng chung quy nhảy không ra khỏi giang hồ, giang hồ có lớn hơn nữa thì nào chống lại được Bắc Lương Vương năm đó từng ở trên lưng ngựa mắt lạnh quan sát giang hồ, tính là đồ chơi gì?I
Tràng diện đột nhiên triệt để mất khống chế.
"Mau nhìn! Đại Tuyết bình bên kia xảy ra chuyện gì?!!"
"Chẳng lẽ là vòi rồng do người tạo ra sao?"
"Ồ, đây chính là Tam Long Cấp Thủy! Chẳng lẽ là lão tổ xuất quan? Là muốn chứng đạo phi thăng?"
Hiên Viên Kính Ý quay đầu nhìn lại, sắc mặt âm trầm xanh mét.
Từ Phượng Niên rèn sắt khi còn nóng, nói hươu nói vượn: "Này, lão nhân họ Hiên tên Viên Kính Ý, nếu không cho bản thế tử đi, mọi người sẽ bỏ qua một trò hay trăm năm khó gặp."
Hiên Viên Thanh Phong rất không thức thời mà dệt hoa trên gấm một phen, bình tĩnh nói: "Thúc thúc, điện hạ lần này lên núi, là cha ta mời, được lão tổ tông cho phép."
Hiên Viên Kính Ý bắt đầu do dự, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cho thiên tai kia thể diện không qua được, nhưng nếu như cố ý giằng co không nhường, tùy ý cho thế tử giội nước bẩn, lòng người Huy Sơn có thể bất ổn. Chờ đã! Đầu óc Hiên Viên Kính Ý thoáng xoay chuyển, nếu như lời quản sự nói vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, tam đệ Hiên Viên Kính Tuyên đã chết, sau đó đại ca đi ngược lại đến Đại Tuyết Bình bên kia tự tìm đường chết, phụ thân Hiên Viên Quốc Khí vốn là một vị gia chủ vô tình, ngày lão tổ tông độ kiếp trường sinh, Huy Sơn này, do ai làm nhất ngôn cửu đỉnh đây? Quả nhiên là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn không phí công phu nha, Hiên Viên Kính Ý trong lòng mừng như điên, nhưng vẫn là một bộ thần sắc khó có thể lựa chọn.
Tất cả mọi người nín thở, kiên nhẫn chờ đợi Hiên Viên Kính Ý quyết định.
"Trời sắp mưa sao?"
Từ Phượng Niên ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó nhìn Hiên Viên kính ý cười híp mắt nói: 'Mượn đường, lại mượn ô. Không khó xử chứ?"
Hiên Viên Kính Ý tuy mặt giận dữ, nhưng hiển nhiên đã lui một bước, không nhẹ không nặng phân phó quản sự bên cạnh: "Đi lấy ô."
Toàn bộ nhân mã Từ Phượng Niên đều mang đến Đại Tuyết Bình, nhưng Hiên Viên kính ý chỉ mang theo hai đại khách khanh tâm phúc Hồng Phiêu và Hoàng Phóng Phật.
Hiên Viên Thanh Phong đi ở cuối cùng.
Một ít hình ảnh cảnh tượng vốn tưởng rằng đã sớm quên mất, giờ không khỏi rõ mồn một trước mắt.
Tên nam tử tự giễu một ngày không đọc sách liên ba bữa vô vị kia, trước kia tự mình dạy nàng đọc sách như thế nào, nói phàm là mở bài thi tất có ích, cũng không cầu giải thích rõ ràng. Tay cầm tay dạy nàng viết chữ như thế nào, viết văn như thế nào, nói lúc mới mở bài, có thể lấy kỳ câu đoạt mắt người, khiến cho người ta vừa thấy đã kinh ngạc, đầu voi đuôi chuột cũng không quan trọng. Hắn từng để cho mình khi nhỏ cưỡi ở trên cổ, cười nói rằng chó không lấy thiện sủa làm lương, người không lấy thiện ngôn làm hiên, muốn làm người tốt thì không ngại học chó trước. Rất nhiều lời rất nhiêu chuyện, khi đó Hiên Viên Thanh Phong còn nhỏ, cái gì cũng nghe cũng không hiểu nhìn cũng không rõ ràng, đợi đến tuổi có thể lý giải, bởi vì để tâm vào chuyện vụn vặt, đối với hắn chỉ có thành kiến cùng miệt thị, mấy năm nay đối với những văn chương thi phú của hắn, chỉ có khinh thường châm biếm/Xuân đến ta không mở miệng trước, trùng nhi nào dám lên tiếng"'Dịch trướng dịch hàng đại giang thủy, dịch tả dịch hữu tường đầu thảo, dịch phản dịch tiểu nhân tâm'"Ăn trà ăn cơm chịu thiệt chịu khổ, có thể ăn là phúc, ăn nhiều có ích..."
Hôm nay nhìn lại đọc lại nhai nuốt, Hiên Viên Thanh Phong liền bất tri bất giác lệ rơi đây mặt.
Đại Tuyết bình mưa gió mịt mù, sấm sét vang dội.
Mưa to tầm tã trút xuống, vẩy lên đỉnh đầu đoàn người.
Huy Sơn, tựa hồ khí số đã hết.