Chương 321: Mời lão tổ tông chịu chết (1)
Chương 321: Mời lão tổ tông chịu chết (1)Chương 321: Mời lão tổ tông chịu chết (1)
Đại tuyết bình, mây đen áp đỉnh, mưa gió sắp tới.
Muốn rung chuyển Côn Lôn?
Hiên Viên Đại Bàn nghe tôn tử Hiên Viên Kính Thành nói vậy liền ngửa đầu phóng khoáng cười to, không để ý đến việc sắp sửa phải đối địch chút nào.
Đây cũng không phải là Hiên Viên Đại Bàn tự phụ, bấm ngón tay mà tính tất cả đối thủ mà vị lão nhân lưng còng này từng khiêu chiến qua: Khi cập quan thì khiêu chiến lão tổ gia tộc, làm cho lão tổ trọng thương không trị được; khi đứng tuổi thì nghênh chiến Thương Tiên Vương Tú, hơi kém nửa trù*; bốn mươi tuổi đơn thương độc mã vào kiếm mộ của Ngô gia, bức bách một đời kiếm quan kia sử dụng thuật phi kiếm, mặc dù bại nhưng vinh; một trận ở kiếm mộ, mười năm ngộ kiếm, tự tin kiếm thuật có thể sánh ngang với kiếm thần Lý Thuần Cương lúc ấy đang ở đỉnh cao giang hồ, nhưng rồi lại chiến bại; sau đó luyện tập đao thuật, đánh một trận với Cố Kiếm Đường trẻ tuổi, lại thua. Việc Hiên Viên Đại Bàn lại còn tỷ thí nội lực qua với tiên nhân Tê Huyền Khung thời đó nữa thì lại càng miễn bàn, bị thua là tất nhiên. Nhưng nếu lão chỉ có tu vi bình thường, thì sao Tề Huyền Khung cả đời đều ở trên Trảm Ma Đài ngộ đạo kia lại xuất thủ?
(*còn gọi là chíp đếm, là một công cụ tính toán cổ xưa. )
Thấy Hiên Viên Đại Bàn luận võ với người khác nhiều lần mà toàn thua, người ta liền trào phúng là Hiên Viên Bất Thắng. Nhưng chưa tính đến Tề Huyền Khung - người duy nhất có thể sóng vai với Lữ Tổ trong năm trăm năm cùng với Lý Thuần Cương - người khi đó vô địch thiên hạ; mà chỉ tính là Cố Kiếm Đường - người tâm thường nhất lúc ấy, thì hiện giờ người đó cũng chính là đao pháp siêu phàm nhập thánh tự xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất rồi. Tính ra như thế thì có mấy người dám khinh thường vị lão tổ tông Hiên Viên thế gia này? Thế nhân vẫn luôn yêu thích cao cổ giáng chức nay*, Hiên Viên Đại Bàn sống gần trăm năm, cảnh giới giang hà nhật hạ của lão cuối cùng cũng bất đồng với Lý Thuần Cương không gượng dậy nổi, đại thể mà nói, lão vân vững bước tiến lên, thế nhân dự đoán Hiên Viên Đại Bàn đã tới Thiên Tượng Cảnh từ lúc Trượng triều, những năm này dốc lòng song tu, tận sức dung hợp tam giáo Nho Thích Đạo vào một lò, lấy lão nhi di kiện** của Hiên Viên Đại Bàn, chưa chắc vô vọng với cảnh giới lục địa thần tiên. Sau khi Tê Huyên Khung phi thăng đăng tiên Long Hổ Sơn không còn cảnh giới này nữa, mối thù năm đó, Hiên Viên Đại Bàn một khi đạt thành tựu Đại Trường Sinh thì lão có thể sẽ trả hết cho Đạo giáo tổ đình, đến lúc đó thì dù cho Cố Kiếm Đường có đao pháp siêu tuyệt thì làm sao có thể là đối thủ của một vị thần tiên lục địa được?
( *Đề cao quá khứ và chê bai hiện tại
** Già nhưng vẫn cường tráng)
Những nhân sĩ có tai mắt linh thông đối với việc Lý Thuần Cương leo núi cũng không thiếu phỏng đoán ác ý rằng lão đầu cụt tay muốn mượn Hiên Viên Đại Bàn để lập uy, hơn nữa phần lớn không xem trọng lão Kiếm Thần giờ cảnh giới đã rớt mạnh. Mà khi các lão giang hồ có chuyên môn chơi cá cược, tỉ lệ đặt cược thắng bại của Lý Thuần Cương với các vị cao thủ nhất phẩm, đều là tỷ lệ đặt cược cực cao chứ không có ngoại lệ nào khác, điều này đã nói rõ rằng họ đã vô vọng thế nào với Lý Thuần Cương rồi; về phần tỷ lệ đặt cược với Vương Tiên Chi cùng với tân Kiếm Thần Đặng Thái A thì đại khái chính là nếu đặt cược năm ngàn lượng vào cửa Lý Thuần Cương, mà nếu thắng thật thì có thể khiến cho nhà cái táng gia bại sản.
Giang hồ dễ quên mà bạc tình, giống như văn nhân tương khinh, từ xưa mà vậy.
Hiên Viên Đại Bàn bế quan mười năm rõ ràng là cảnh giới đã đại trướng, hai bên tóc mai từ sương trắng chuyển thành xanh đen đó là minh chứng, đã phản phác quy chân, là dấu hiệu huyền diệu chứng minh đó là chân nhân Trường Sinh. Khi Tê Huyền Khung chém ma ở Long Hổ Sơn, dung mạo thất tuần lại tuấn dật như nam tử nhược quan.
Hiên Viên Đại Bàn cũng không nóng lòng ra tay, đợi hai mươi năm, rốt cục cũng đợi được ngày này, thường thường lớn tuổi, kiên nhẫn cũng càng lúc càng lớn, Hiên Viên Đại Bàn liếc nhìn cháu trai cả không dính khói lửa ở xa xa rồi làm một cái thủ thế, trong mắt không mang theo bất kỳ tình cảm gì. Đối với lão mà nói, quan hệ huyết thống có thể nặng có thể nhẹ, nghe lời nhu thuận hơn nữa còn có hi vọng thành long, vậy liền bồi dưỡng, nếu là phế vật căn cốt bình thường, thì cho dù là thân tử thân tôn mà cũng không hợp tâm ý lão thì cũng bị lão tùy tiện bỏ qua. Hiên Viên Đại Bàn chưa từng là loại trưởng bối hiền lành thích ngậm kẹo đùa cháu, niềm vui gia đình so với trường sinh bất hủ của bản thân thì không đáng nhắc tới, trưởng tôn trước mắt này đã từng là người được ký thác kỳ vọng cao, lão phá lệ cho hắn thêm một cơ hội, lần đầu tiên là lễ trưởng thành của Hiên Viên Kính Thành, hỏi hắn có nguyện ý tập võ hay không, đáng tiếc hài tử ngoan cố này lại cố ý muốn học Tri Chương Thành Tuân Bình trị quốc bình thiên hạ; cái này cũng thôi đi, vì với thiên phú của cháu trai này thì Hiên Viên Đại Bàn cũng phải kinh diễm, cho dù cả đời đều là một khối ngọc thô chưa trải qua điêu khắc, coi như đặt ở nhà mông trần cũng được; sau này Hiên Viên Kính Thành gặp phải nữ tử toàn vận rủi kia, trở về núi cầu xin gia tộc ra tay cứu giúp, Hiên Viên Đại Bàn lại vì thế mà cho hắn một cơ hội nữa, nhưng tôn tử có một thân tài hoa lại phung phí của trời này lại cự tuyệt lần thứ hai, việc này khiến Hiên Viên Đại Bàn cực kỳ giận dữ, không còn coi hắn là cháu ruột nữa, ngược lại lại đi bồi dưỡng Hiên Viên Kính Tuyên tuy thiên phú kém cỏi nhưng thắng ở dã tâm bừng bừng kia; sau đó nữ tử kia lại chủ động yêu cầu song tu, Hiên Viên Đại Bàn bất quá là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Nếu lão đã quyết ý vứt bỏ Hiên Viên Kính Thành, thì một đứa cháu dâu trẻ tuổi phong vận kia đã dâng lên thì ăn thôi, nữ tử thích hợp làm đỉnh lô vốn là càng nhiều càng tốt.
Hiên Viên Đại Bàn lạnh nhạt nhìn về phía cái vòi rông bị khí cơ dồi dào của Hiên Viên Kính Thành đưa tới, tạo thành hình phễu thật lớn, rễ gió xoay tròn kịch liệt trên Đại Tuyết bình, thoáng như bay thẳng lên trời, không ngừng xé rách mây đen trên bầu trời, càng ngày càng nghiêm trọng.
Hiên Viên Kính Thành vươn một tay vẽ ra một vòng cung, tay kia chậm rãi nâng lên, nhẹ giọng nói: "Tái khởi."
Bên trái Đại Tuyết bình lại hiện lên một cái vòi rông thật lớn.
Khí tượng thiên đia quay chung quanh trục của lốc xoáy tạo lên vô tận bão cát đá bay.
Hiên Viên Kính Thành một hơi xông lên, khí thế tăng vọt, nhưng không có nửa điểm dấu hiệu suy kiệt, hai tay nắm chặt, một thân áo xanh của nho sinh phồng lên, khí cơ lập tức lên đỉnh, chậm rãi nói: "Tam khởi!"
Vòi rồng tiếp tục hiện lên bên phải.
Trên Đại Tuyết bình.
Có tam long lấy nước!
Mái tóc xám trắng của Hiên Viên Đại Bàn bị kình phong thổi bay đến hỗn độn không chịu nổi, lão bình tĩnh nói: "Đánh cắp thiên địa chỉ lực, đây chính là Thiên Tượng cảnh của ngươi? Loại hành vi đầu cơ trục lợi này, hù dọa người còn được, muốn đả thương ta, thật sự là buồn cười đến cực điểm!"
Hiên Viên Kính Thành không nói một lời, ba vòi rồng khuấy động thiên uy không chút sứt mẻ nhanh chóng di chuyển về phía Hiên Viên Đại Bàn, rồi ba cái vòi rồng chợt hội tụ, vây lão tổ Huy Sơn vào trung tâm, lão tổ thấy vậy cũng khinh thường tránh né.
"Đến tốt lắm!" Hiên Viên Đại Bàn cười to một tiếng, hai tay móc thành trảo, tay trái thò ra, đưa vào hai cái vòi rồng, khí hải mênh mông ẩn chứa nội lực tích lũy gần trăm năm bắt đầu phát lực, như nồi hơi sôi sùng sục. Hiên Viên Đại Bàn sở dĩ coi thường bản lĩnh thông thiên này của Hiên Viên Kính Thành là có liên quan đến tu hành của lão, đại thể mà nói, thánh nhân tam giáo đều lưu lại ngôn ngữ một vảy nửa trảo riêng biệt cho hậu nhân phỏng đoán đại đạo, trong đó Trương Tố Thánh của phương bắc đề xuất đọc sách để dưỡng thiên địa hạo nhiên chính khí, còn nói phàm là nhân thì vật bất đắc kỳ bình tắc minh*, cho nên cao nhân lấy nho nhập đại cảnh võ đạo thì cực kỳ am hiểu việc cộng minh với thiên địa, lấy tứ lạng của bản thân kích động vạn quân của thiên cơ. Đây không thể nghi ngờ là cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ đồ sộ, nhưng Hiên Viên Đại Bàn lấy lực chứng đạo nhìn thấy thì cũng chỉ là thấy buồn cười, vị lão tổ tông này cả đời không bái phỏng thiên địa, chỉ thờ phụng song quyền của bản thân, cùng một lộ số với Lý Thuân Cương - một kiếm vừa ra là phải khiến cho thiên địa kinh quỷ thần khóc. Nói cái gì mà không được thừa nước đục thả nổi trên biển, cái gì mà kiếp này khổ đức kiếp sau hưởng phúc, đều là đánh rắm! Hiên Viên Đại Bàn càng nghiên cứu tam giáo áo nghĩa, càng kiên định với con đường ban đầu lão đi, ta có hai tay, tiên phật si mị đều phải ngoan ngoãn lui tán cút đi cho lão tử!
(*'Vạn vật bất bình đẳng ắt kêu to" là một câu trong bài văn của Hàn Dụ. Nhìn bề ngoài, nó có nghĩa là các vật thể rung động và phát ra tiếng ồn do vị trí không đồng đều, nhưng về bản chất, nó có nghĩa là mọi người sẽ bày tỏ suy nghĩ và quan điểm của mình khi gặp phải sự bất công. )
Huống chi, Hiên Viên Đại Bàn đã có một mục tiêu không thể rõ ràng hơn để chứng thực rằng lão chọn con đường này chẳng những khả thi, hơn nữa còn dị thường chính xác.
Võ Đế thành Vương Tiên Chil
Thiên hạ hiện nay, có thể cùng Hiên Viên Đại Bàn ta đánh một trận có thể đếm trên đầu ngón tay, kẻ bất lực Hiên Viên Kính Thành bị gia tộc ruồng bỏ ngươi còn chưa xứng.
Hiên Viên Đại Bàn thế mà xé nát luôn hai cái vòi rồng, Long Hấp Thủy không có căn cơ khiến cho đỉnh hắc vân chậm rãi trải qua một trận giãy giụa lăn lộn cuối cùng cũng phiêu tán, trở về bầu trời.
Đang lúc lão đối phó với cái vòi rồng cuối cùng, mũi chân Hiên Viên Kính Thành liên điểm một cái, mặt đất nổ oanh ra một cái hố to, thân ảnh như cầu vồng mà đâm vào lốc xoáy, khi xuyên qua cơn lốc Hiên Viên Kính Thành đã tới trước người Hiên Viên Đại Bàn, một chưởng đẩy ra.
Hiên Viên Đại Bàn cũng không giật mình mà còn cười lạnh biến trảo thành quyền, thẳng hướng trung môn, Hiên Viên Kính Thành nghiêng bàn tay, không quan tâm đến quyền cương mãnh liệt mà vỗ về phía mặt sau của nắm tay lão, khuôn mặt Hiên Viên Đại Bàn liền có dị sắc rất nhỏ, quyền bên tay phải rút lại, tay trái chộp về phía cổ tay đối phương, định bóp nát cổ tay của hắn, không ngờ nhiếp thủ của Hiên Viên Kính Thành chỉ trong phút chốc đã biến thành hạp thủ rồi tay trái hắn nghiêng xuống phía dưới chưởng mạnh vào bả vai Hiên Viên Đại Bàn. Một chưởng này nhìn như hời hợt nhưng lại làm xáo trộn trọng tâm của nội lực sớm lô hỏa thuần thanh của lão tổ tông. Hiên Viên Kính Thành được đà lại lao về phía trước, nhưng về việc đối địch thì Hiên Viên Đại Bàn sớm đã là người thành thạo, lão mượn thế tung một đòn vai đụng Thái Sơn, muốn dùng thủ pháp cổ quái tuyệt luân này của lão đụng nát lồng ngực của trưởng tôn dòng chính, nhưng Hiên Viên Kính Thành lại mặt không chút thay đổi chợt chuyển hạp thủ trở về nhiếp thủ một cách tinh diệu, đẩy Hiên Viên Đại Bàn về chỗ cũ, trong lúc nhất thời Hiên Viên Đại Bàn- người sở hữu bản lãnh dũng mãnh thiên hạ hiếm thấy, lại động cũng không phải mà bất động cũng không phải.
Tất cả những thứ này, bất quá chỉ là công thủ chuyển hoán giao nhau giữa song phương trong nháy mắt mà thôi.
Hiên Viên Kính Thành lại đẩy ra một chưởng, Hiên Viên Đại Bàn tính chuẩn tốc độ chưởng dùng khuỷu tay càng thêm cương liệt đối lại, không ngờ một chưởng của Hiên Viên Kính Thành kia vốn chỉ là miên lý tàng châm, khi sắp chạm đến khuỷu tay thì lập tức vẩy một cái, khí cơ liên như ngập trời hồng thủy mà khai áp, một chưởng này so với Hiên Viên Đại Bàn vẩy khuỷu tay càng mãnh liệt nhanh hơn mà vỗ vào ngực lão.
Giữa hai người bởi vì một chưởng này mà nổi lên từng vòng gợn sóng mắt thường có thể thấy được.
Thân hình cao lớn cường tráng của Hiên Viên Đại Bàn bị đập lùi lại mười trượng!
Chuông gió vẫn bị kéo căng dưới mái hiên Cổ Ngưu vào giờ khắc này rốt cục không chịu nổi gánh nặng, rơi xuống đất.