Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 310 - Chương 320: Đương Quy (3)

Chương 320: Đương Quy (3) Chương 320: Đương Quy (3)Chương 320: Đương Quy (3)

Thanh Điểu cầm thương lướt đi, thân hình không thể so với Hoàng Man Nhi làm cho người ta kinh ngạc.

Đầu tiên là thiếu niên ngốc nghếch, tiếp theo là nữ tử thanh tú, Thế tử Bắc Lương này ngoại trừ lão kiếm thân Lý Thuân Cương kia thì không còn cao nhân nào có thể ra tay nữa hay sao?

Long Hiên Vũ tuân theo quy củ hướng Hiên Viên Kính Ý xin chiến, cơ hồ đồng thời một gã khách khanh có quyền pháp cương mãnh cũng ra khỏi hàng, Long Hiên Vũ nhìn thấy nữ tỳ áo xanh cầm thương mà đến, Hiên Viên Kính Ý không cần gã nhiều lời, đã ra hiệu để Long Hiên Vũ đi đối phó nữ tử liều lĩnh kia, thiếu niên giao cho một khách khanh khác bắt giữ.

Đại cục đã định.

Miễn cưỡng xem như Hiên Viên Kính Ý đã đoán trúng kết quả, nhưng lại là bên mình bị đại cục đã định!

Không biết trong lòng vị khách khanh dùng quyền pháp để nổi danh kia có xem thường hay không mà vừa đối mặt, đã bị thiếu niên kia mạnh mẽ chống đỡ hai quyền lên ngực, thân thể bất động, chỉ là trong nháy mắt hai chân hãm sâu vào mặt đất, sau đó một quyên đã đem đầu khách khanh chém đi!

Nói chém cũng không chính xác, cả cái đầu là bị thiếu niên nện rời khỏi thân thể.

Tràng diện lạnh lùng đẫm máu đến cực điểm.

Long Vũ Hiên cười ha ha bay về phía nữ tử áo xanh đang muốn trêu chọc vài câu, khóe mắt thoáng nhìn thấy một màn này, sợ tới mức nuốt lời trở lại bụng, quả nhiên một thương chợt hạ xuống, mặt đất cắt ra một vết nứt dài tới hai trượng, may mà gã di chuyển nhanh chóng về phía bên cạnh, nếu không dưới một thương, không phải sẽ giống như người ta bổ dưa hấu hay sao?

Nữ tử kia làm cho cả tòa Huy Sơn biết được cái gì gọi là thương pháp cương liệt như du xà sấm nổ.

Khinh công của Long Hiên Vũ đúng là rất tốt, nhưng cây hồng thương kia du tẩu, như bóng với hình, chỉ cần mỗi thương chạm vào mặt đất, đều sẽ tạo thành tràng cảnh vô số đá vụng bay tung tóe lên không trung.

Hoàng Phóng Phật kiến thức rộng rãi sau khi nhìn thấy thiếu niên Kim Cương thiên sinh lại lần nữa bị chấn động, lẩm bẩm nói: "Thương Tiên Vương Tú trong chớp mắt đã hiện thế rồi sao? Nhưng chuyện này thì thôi, một nữ tử trẻ tuổi làm sao có thể bá đạo như vậy?"

Từ Phượng Niên vẫn lấy ánh mắt liếc mắt nhìn lão đầu mặc áo da dê, lúc này mà không thừa dịp đám người kia đang kinh ngạc, xuất thủ bắt giữ thủ lĩnh đạo tặc Hiên Viên Kính Ý chính là đã bõ phí thời cơ quý báo.

Lý Thuần Cương liếc mắt nói: "Ngươi đau lòng khuê nữ kia sao, Lão phu cũng không hiểu rõ ràng tiểu tử ngươi rất để ý đến nàng, sao lại không ăn nàng? Đối với nữ tử mà nói, loại để ý này mới là chân thật nhất."

Từ Phượng Niên thẹn quá hóa giận nói: "Đừng nói nhảm, ngược lại tiền bối ngươi nên xuất thủ đi!"

Lão Kiếm Thần nâng lên nâng tay lên rồi hạ xuống, tức giận nói: "Chờ một chút, ngươi nhìn bên kia một cái."

Từ Phượng Niên theo phương hướng nhìn lại, nhìn thấy Hiên Viên Thanh Phong chậm rãi đi tới, nàng cất cao giọng nói với Hiên Viên Kính Ý: "Phụ thân ta mời Thế tử điện hạ đến Cổ Ngưu Đại Cương ngắm cảnh, đã được lão tổ tông cho phép."

Lời này vừa nói ra, nghị luận sôi nổi.

Hiên Viên Kính Ý nhíu mày nói: "Thanh Phong không nên hồ nháo."

Hiển nhiên y xem lời nói của điệt nữ này là giả truyền thánh chỉ.

Hiên Viên Thanh Phong bình thản nói: "Nếu thúc thúc không tin, có thể tự đến Cổ Ngưu Hàng hỏi lão tổ tông.

Hiên Viên Kính Ý híp mắt mỉm cười nói: "Chuyện này cũng không cần, nhưng mà Thế tử điện hạ cố y muốn dùng võ để kết bạn, vậy thì chờ đánh xong rồi lại tính."

Hắn quay đầu nói với Thứ tịch khách khanh: "Hồng huynh, ngươi cùng hậu bối kia luận bàn một chút được không? Ngươi đích thân xuất trận, như vậy mới có thể biểu hiện lòng thành tâm đãi khách của Huy Sơn."

Vẻ mặt Hồng Phiếu không chút thay đổi, chuẩn bị xuất thủ. Khóe mắt của Hiên Viên Kính Ý thì liếc qua quan sát từng chút thần sắc biến hóa của điệt nữ này, y cũng không có hảo cảm với Hiên Viên Thanh Phong, thân là nữ tử, lại muốn đoạt quyền từ trong tay thân thúc thúc như mình, chân chân chính chính là tâm cao hơn trời, mạng mỏng như giấy! Hiên Viên Kính Ý đợi đến khi nàng lên tiếng, kết luận Viên Đình Sơn thở ra nhiều hơn hít vào đã bị điệt nữ coi như con rơi, mà nàng lại ôm đùi của Thế tử Bắc Lương, hy vọng mượn ngoại lực để chống lại phủ đệ Cổ Ngưu Hàng của lão tổ tông sao? Nhưng vị Thế tử điện hạ thanh danh bê bối này có bản lĩnh loại bỏ bản lão tổ tông sao? Nhưng mà Hiên Viên Kính Ý có thể lý giải được tâm tình của điệt nữ, đối với bất kỳ nữ tử nào sau khi vào Cổ Ngưu Hàng rồi trở ra, đều là hai thế giới.

Bản thân Hiên Viên Thanh Phong tâm thần kích động, toàn tâm toàn ý vò đã mẻ không sợ rơi, tự nhiên không để ý suy đoán của Hiên Viên Kính Ý lại sai thêm lần nữa.

Hậu viện đích tôn đại tông, thiếu phụ khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng lắng lặng nhìn lò rượu đang dần đủ hỏa hầu.

Tên rượu là Đương Quy, xen lẫn với lá trà già trước khi mưa xuống của Huy Sơn, cùng với hoa Quế hái xuống mỗi khi đến Trung Thu, nên rượu có màu vàng óng trong suốt lại mang chút xanh biếc, hương rượu gôm hương trà và hương hoa Quế, vào miệng hơi đắng, tinh tế nhấm nháp, lại ngọt ngào lâu dài, dư vị vô cùng. Rượu này phù hợp với ý khổ tận cam lai, lại không phổ biến ở Huy Sơn.

Huy Sơn còn gọi là Dao Chiêu Sơn, cổ thư "Sơn Hải Kinh" trong Hùng Sơn Chí ghi lại núi Dao Chiêu có nhiều cây Quế, nhưng sau khi Hiên Viên thế gia chiếm cứ động thiên phúc địa này, độc hưởng thanh phúc mấy trăm năm, ước chừng là phúc không lâu dài, số mệnh dần dần giảm bớt, ngay cả những cây Quế cổ thụ cũng từng cây từng cây chết đi. Thậm chí vào năm ngoái một cây Quế cỗ thụ 2000 năm tuổi có sinh mệnh còn dài hơn cả 1600 năm tuổi của Thiên Sư Phủ ở Long Hổ Sơn kia, được đặt tên là Đường Quế chỉ còn lại một gốc Quế cũng lụi tàn, cuối cùng Đương Quy Quế Tử Tửu này trừ vài vò rượu được ủ từ hoa Quế vào năm ngoái ra, thì xem như đã thất truyền.

Huy Sơn đều biết đích trưởng tôn Hiên Viên Kính Thành là một người hoang đường có sở thích đọc sách thánh hiền và Đương Quy Tửu, thế hệ trước càng nhớ rõ, lúc Hiên Viên Thanh Phong còn nhỏ, sinh nhật hàng năm của nàng, tên đọc sách từng si tâm vọng tưởng muốn xuống núi thi lấy sơn công danh sống chết không chịu tập võ này đều dẫn nữ nhi đến bên cạnh cây Đường Quế kia khắc lại chiều cao của thân dưới, chỉ là sau khi Hiên Viên Thanh Phong mười lăm tuổi, nãng đã sớm trưởng thành và hiểu chuyện đời nên xem chuyện này là sỉ nhục, không muốn làm nữa nên càng ngày càng xa cách với vị phụ thân này. Mấy năm nay, chỉ có vị khách khanh Hoàng Phóng Phật một trong số ít những người có thể nói chuyện hợp ý với thư sinh kia, mới có phúc uống được một bình rượu hoa quế đắng màu hổ phách, Hiên Viên Kính Thành thích uống rượu có vị cay đăng kia, không phụ hình tượng quái nhân.

Hàng năm, Hiên Viên Kính Thành đều ủ ba vò Đương Quy Tửu, sai người đưa đến đình viện hai vò, bản thân chỉ còn lại một vò.

Thành ra y chưa bao giờ đủ rượu uống, mà nơi này lại chưa bao giờ uống, mỗi năm hai vò tùy ý để đó không dùng, năm này qua năm khác, vò rượu càng nhiều, mùi rượu cũng càng thêm thuần hậu.

Rốt cuộc nàng cũng mở ra một vò rượu, mang tới một bộ dụng cụ pha rượu đã bị phủi bụi nhiều năm, dụng cụ pha rượu là do nam nhân kia tự chế.

Dù sao ngoại trừ tập võ dường như không còn chuyện gì mà người kia không am hiểu.

Nàng ngồi một mình múc một ly rượu, đặt lên bàn, tựa như đối với việc có uống rượu hay không, do dự không quyết định, nàng không khỏi bắt đầu oán hận bản thân, bất chợt đưa tay làm rơi chén rượu. Một lúc sau, nàng đứng dậy nhặt chén rượu về mới phát hiện đích chén có khắc hai hàng chữ nhỏ, nét chữ thanh dật xuất trần.

"Nhân sinh đương khổ vô phương, lương nhân đương quy tức hảo."

Dịch: Cuộc đời đau khổ không sao, người thân quay về là được.
Bình Luận (0)
Comment