Chương 319: Đương Quy (2)
Chương 319: Đương Quy (2)Chương 319: Đương Quy (2)
Một đại gia tộc tận tâm chế bá giang hồ, dĩ nhiên là sẽ có bè lũ xu nịnh, cũng có tâm mắt nhìn bố cục to lớn của cả võ lâm.
Hoàng Man Nhi tay không tấc sắt đi đến bãi đất trống giữa quảng trường, Hiên Viên Kính Ý đã nhận được tin tức thiếu niên gây gò này trên đường lên núi đã liên tục giết chết mười mấy người, đều là bị xé rách tay chân, quả nhiên thủ đoạn dữ dội kinh khủng. Trong lúc lão tổ tông và phụ thân không ở đây thì Hiên Viên Kính Ý chính là lá cờ của Huy Sơn, ở trên vị trí cao sống an nhàn sung sướng, y coi trọng nhất chính là thể diện nên muốn hạ mã uy của Thế tử điện hạ một lần, giọng nói lạnh lùng: "Bắn tên."
Tiếng ông ông chói tay khi buôn dây cung vang lên, loạt mũi tên như châu chấu bắn về phía thiếu niên không biết sống chết kia.
Nhất phẩm sơ cảnh Kim Cương là lấy từ thuyết pháp của Phật môn, ngụ ý Phật thân trường thọ, thân thể của Như Lai chính là thân thể Kim Cương Bất Hoại, Kim Cương Pháp Thân, danh xưng đệ nhất thân thể trong tam giới. Tiên nhân Lữ Động Huyền từng làm thơ lệch "Được Tam Thanh truyền trường sinh thuật, dĩ chứng Kim Cương Bất Hoại thân", nói bài thơ này lệch, là bởi vì lẫn lộn phật đạo lưỡng giáo, hậu bối cũng không dám coi thường. Thích môn đạo thống đều dùng tự thân để tâng bốc, cho nên cảnh giới Kim Cương trong Đạo giáo lại được coi là tu vi tiểu trường sinh, để biểu thị sự khác biệt với Đại trường sinh, chuyện này hiển nhiên có nghi ngờ có Đạo môn tự phụ. Tuyệt đại đa số hậu thiên tu thành Kim Cương Cảnh, đều là lấy tinh khí trong cơ thể mượn lực "bất động như Côn Lôn", đao búa gia thân mà bất xâm, Kim Cương Chỉ Huyền dưới Thiên Tượng là hai cảnh giới đại nhất phẩm, đều là như thế. Lý Thuần Cương nói thời này Kim Cương nhiều vô số kể, thật sự là xem trọng giang hồ bây giờ, thật ra nguyên nhân là vì Thế tử điện hạ cây to đón gió, cả đời người bình thường đừng nói là thấy được cao thủ Kim Cương Cảnh xuất huyễn kỹ, cho dù chỉ là Tiểu Tông Sư cách Nhất Phẩm Cảnh chỉ một tầng giấy dán cửa sổ, cũng không thể gặp.
Mũi tên vẽ ra một đường vòng cung trên không trung bay thẳng đến chỗ Hoàng Man Nhi. Võ giả tỉnh thông tiễn thuật kéo cung, độ chuẩn cùng lực đạo đều vượt xa cung tốt bình thường.
Hiên Viên kính trọng híp mắt chờ thiếu niên kia tránh né không kịp sẽ bị bắn thành một con nhím.
Bình thường dáng người của Hồng Phiếu một bộ ngũ đoản, nếu chỉ so tướng mạo thì y vô cùng không đáng chú ý, so với thủ tịch khách khanh Hoàng Phóng Phật Đạo Cốt Tiên Phong kém mười vạn tám ngàn dặm. Nhưng Hồng Phiếu lớn gan, tâm tư lại tinh tế dị thường, là mãng phu có thể thêu hoa điển hình, nhìn thấy mưa tên bay đi, lo lắng: "Tiên sinh, nghe nói tên đồ đệ mà Triệu lão Thiên Sư bí mật thu nhận là Tiểu vương gia Bắc Lương, võ thai căn cốt rất không tâm thường, có thể là kẻ trước mặt này không. Nếu đồng thời chọc giận Bắc Lương vương phủ cùng Long Hổ sơn, có thể hậu hoạn vô cùng hay không?
Hiên Viên kính trọng nhẹ giọng cười nói: "Ngươi đoán được hắn là Tiểu vương gia Bắc Lương chẫng lẽ ta lại không biết hay sao? Hơn nữa, nếu là cao đồ của Triệu Hi Đoàn, như thế nào cũng nên có chút cân lượng, nếu không thật sự cho rằng Cổ Ngưu Đại Cương là quán trà quán rượu dưới chân núi kia, muốn đến là đến, muốn đi là đi hay sao?"
Ồ?
Hiên Viên Kính Ý cùng Hồng Phiếu đồng thời sửng sốt.
Đám tên như châu chấu hùng hổ từ giữa không trung rơi xuống nhưng lại thấy thiếu niên không có chút dấu hiệu lưu chuyển khí cơ cũng không tránh không né, chỉ đưa tay gạt vài mũi tên, những mũi tên không kịp đây ra thì tùy ý bắn lên người, nhưng mưa tên bắn nhanh mà đến, như đâm vào trên sắt đá, tất cả đều đứt gấy, đúng là lấy kết cuộc lấy trứng chọi đá. Những mũi tên có tính toán đến phương hương thiếu niên sẽ né tránh bắn vào mặt đất, cọ sát thành một trận hỏa hoa, có thể thấy được khí lực của cung thủ rất lớn, thế bắn của mũi tên rất mạnh mẽ, điều này càng làm nổi bật cảnh tượng cổ quái trong sân, nếu không có đại thể phách cường tráng thì sẽ có thể khiến những mũi tên kia bị gãy hay sao? Đám khách khanh Huy Sơn biết hàng đều hai mặt nhìn nhau.
Hoàng Phóng Phật lạnh nhạt nói: "Tốt một tên Kim Cương Cảnh trời sinh! Trước kia chỉ nghe các tiên bối nói chuyện hùng hổ quái dị, thủy chung không dám tin là thật, hôm nay đã mở rộng tâm mắt."
Bên cạnh những khách khanh, một mỹ nam tử xinh đẹp đang phẩy chiếc quạt thu nhật trên tay, tuy nói ngươi mày có một đôi mắt đào hoa, nhưng nhìn thế nào cũng lộ ra một cỗ tà khí, mặt trước và sau của quạt có vẽ mười mấy vị nữ tử, viết rõ danh tính gia tộc, lấy mười mấy hai mươi chữ miêu tả vẻ phong lưu, đều là diễm từ uế ngữ, những nữ tử này đều gặp ma trảo của gã, mỹ nhân phiến đã có hơn mười cái, đều cẩn thận cất kỹ, nói là xem như bảo vật gia truyên để giao cho hậu nhân. Vị tự xưng là tình họa song tuyệt, thánh thủ tình trường này, mấy năm nay tùy ý hái hoa, nếu không phải năm ngoái gã đầu độc nử nhi của một Quận thủ, triệt để chọc giận quan phủ, gã sẽ không đến Huy Sơn phải nhìn sắc mặt người khác để hành sự này, trên núi nào có khoái hoạt tự tại như dưới chân núi. Huy Sơn sơn thanh thủy tú, nữ nhân đẹp, chuyện này không sai, nhưng phần lục địa thanh phúc này lại là đề cho dòng chính của Hiên Viên độc hưởng, gã đã sinh lòng bất mãn từ lâu, có nhiều lời oán giận, danh tiếng của tên này tồi tệ vô cùng, rất khó tưởng tượng được một tên dâm tặc người người đều muốn tru diệt, lại có thể viết ra rất nhiều câu thơ khí khái "Nhân sinh chốc lát đã trăm năm, cứ đi thỏa thích mắng vạn cổ.
Gã nhìn thấy tên thanh niên mang bội đao nghe nói là Thế tử Bắc Lương kia, tương đối không vừa mắt, đời gã hận nhất hai loại người, loại đầu là nữ tử xấu xí sẽ làm ô nhiễm đôi mắt của gã, loại còn lại là nam tử anh tuấn hơn mình, loại trước gã có thể không nhìn tới, loại sau phần lớn là bị gã dày vò đến tàn phế mới bỏ qua. Thiếu niên trong sân vũ lực kinh người, nhưng hắn suy nghĩ, nhìn biểu tình của tiểu gia hỏa kia, si ngốc chất phác, cảm thấy là một tên chỉ biết cậy mạnh, đối với loại người này nữa điểm gã cũng không sợ, muốn làm hái hoa đạo tặc, chạy trốn là bản lĩnh quan trọng nhất thế nên ở Huy Sơn cao thủ nhiều như mây nhưng khinh công của gã vẫn có thể xếp ở phía trước. Gã cảm thấy ở Huy Sơn thật chán ngán vô vị, một vài nữ tử kỳ chất xuất sắc lại bị phân chia hầu như không còn, chỉ có thể nhìn không thể ăn, quá cào gan nháo tâm. Huy Sơn tàng long ngọa hổ, lôi trì san sát, ở chỗ này trèo tường hái hoa cũng không khác gì tìm chết, còn không bằng đi xuống núi nhắm mắt làm ngơ. Hai năm trôi qua, không sai biệt lắm cũng tránh được đầu gió, đã đến lúc tái xuất giang hồ, những hậu bối chỉ biết âm đầu mị dược giày xéo nữ tử kia thật sự khiến cho vị hái hoa thánh thủ này mất mặt xấu hổ, hoa không phải hái như vậy, cảnh giới cao nhất hái hoa là sau khi hái xuống hưởng thụ một phen lại trông trở lại chậu hoa, có thể càng thêm kiều diễm, mà không phải lỗ mãng bẻ gãy, từ nay về sau không còn sinh khí. Đã muốn xuống núi, nhưng hai năm nay, gã ăn ngon uống ngon ở Cổ Ngưu Đại Cương, dù sao cũng phải trả lại nhân tình, tình huống hôm nay khó giải quyết, gã đoán được rất nhiều khách khanh ở Huy Sơn đáy lòng kiêng ky danh hào Bắc Lương Vương, không dám ra tay, nhưng gã thì không giống, sau khi xuống núi quản ngươi là Thiên Vương lão tử hay là phiên vương khác họ, Long Hiên Vũ ta nơi nào tiêu sái không được?
Hoàng Man Nhi quay đầu lại nhìn Từ Phượng Niên, sau khi nhận được ánh mắt cho phép bắt đầu tung chân chạy như điên.
"Không được dùng chiêu thức liều mạng như Bá Vương Dỡ Giáp nữa, đánh không lại chúng ta liên chạy đi. Mất mặt không sao, giữ được núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt, sớm muộn gì cũng có thể lấy lại được danh dự."
Thế tử điện hạ quay đầu trêu ghẹo Thanh Điểu bên cạnh, nói xong liền có chút tiếc nuối, đáng tiếc tiểu tử Ôn Hoa không có mặt ở đây, bằng không loại tràng diện náo nhiệt này, hắn đánh nhau có lẽ không được, nhưng công phu mắng chửi tuyệt đối là đăng phong tạo cực, có thể mắng người giận sôi lên, tổ tông mười tám đời, từng đời từng đời mắng xuống cũng không có nửa chữ lặp đi lặp lại. Tuyệt học độc môn Thập Bát Mạ này, dù Từ Phượng Niên đã học tuyệt kỹ môi của các thôn phụ cũng tự nhận không bằng, không thể không cam bái hạ phong. Năm đó gặp phải Hiên Viên Thanh Phong lầm tưởng gọi là Hiên Viên Thanh Phượng, lúc đầu chỉ là hai tay ăn chơi không chịu nhường đường cho một vị đại gia khuê tú, đánh nhau bất quá cũng chỉ là nuốt giận vào bụng, nhưng cái miệng của tên khốn kiếp Ôn Hoa này thật sự là lợi hại đến vô pháp vô thiên, lại gọi chó làm cha gọi nàng làm mẹ, nói hươu nói vượn nói lông nách của nàng có mùi hôi có thể đuổi muỗi, rồi lại muốn làm động tác hạ lưu cởi quần lộ cái mông ra trước mặt mọi người, dù Hiên Viên Thanh Phong là Bồ Tát tốt tính cũng phải nổi giận muốn đánh người, lần này lên Huy Sơn, không có tên Ôn Hoa công phu cãi nhau có thể so với Lục Địa Thần Tiên làn bạn, hơi đáng tiếc nha.