Chương 324: Kiếm tiên (1)
Chương 324: Kiếm tiên (1)Chương 324: Kiếm tiên (1)
Thiên lôi thô to như cái cây cơ hồ trong nháy mắt đã đồng loạt đánh xuống Đại Tuyết bình, nổ ra chín lỗ thủng lớn, cũng may nhân sĩ quan chiến đều bình yên vô sự. Trên Đại Tuyết bình, lấy nho sinh Hiên Viên Kính Thành làm giới hạn, mặt đất chia làm hai khối, chín đạo lôi điện như tử xà đều đánh đến bên cạnh Hiên Viên lão tổ, lão gia hỏa kiêu ngạo đến mức không tránh né, nắm đấm lớn như cái bát đấm về phía một lôi trụ màu tím, khi chạm vào, liền đất rung núi chuyển, trên Đại Tuyết bình lập tức nổi lên một trận diễm quang hình lưới nhiễu loạn, lão tổ tông Huy Sơn sừng sững không ngã, chỉ là một cánh tay áo đã bị thiêu đốt đến hầu như không còn, những tia tử điện còn sót lại lóe ra, thoáng trông như một vị thân tướng lôi bộ, đây chính là hành động vĩ đại lấy nhân lực chắn thiên uy.
Hiên Viên Quốc Khí thực lực siêu quần, cảnh giới thâm sâu, sớm đã không nghi ngờ việc thuận thiên biết mệnh, nhưng nhìn thấy một màn này, trong lòng vẫn là kịch liệt dao động. Ở Huy Sơn chỉ có lão có tư cách nói vài câu với Hiên Viên Đại Bàn tính tình lạnh bạc, nhưng cũng chỉ là nói chuyện, xa xa không phải ngồi ngang hàng, cho dù Hiên Viên Quốc Khí đã là Kiếm Đạo Đại tông sư, ở trước mặt lão tổ tông cũng phải ngoan ngoãn kính cẩn nói chuyện. Huy Sơn Hiên Viên trước khi Tử Cấm sơn trang đổ nát cũng được xưng là Bắc Ca Thư - Nam Hiên Viên, võ học nội tình và nguồn gốc lâu đời, bác tài chúng trưởng, ngoại trừ mấy bộ tâm pháp độc môn tinh diệu của con cháu dòng chính Huy Sơn, trưởng bối bồi dưỡng vãn bối, phần lớn tùy theo tài năng mà dạy, Hiên Viên quốc khí thuở nhỏ được cao nhân khen là có tiên thiên kiếm thai, cho nên sớm tập kiếm. Đương thời lót chữ "Kính" vào chữ thứ ba trong tên, dựa theo tập tục, lúc tròn một tuổi là phải làm thôi nôi, ba người đều có sự bất đồng, Hiên Viên Kính Thành bắt được một quyển "Xuân Thu", hai người Hiên Viên Kính Ý và Hiên Viên Kính Tuyên bắt được hai bộ bí kíp võ học. Vào đời sau, bởi vì con nối dõi đông đảo nên càng thêm hỗn tạp, Hiên Viên Thanh Phong cầm một thanh Ngọc Như Ý, trưởng tử của Hiên Viên Kính Ý - Hiên Viên Thanh Mang chọn một chuỗi chuông, thiên kỳ bách quái, tuy nói hài tử thế hệ này đều có khoảng cách với các bậc cha chú, nhưng vẫn xem như thân cận lẫn nhau chứ chưa nói tới lục đục, cách năm ba ngày đều có thể uống một bữa rượu Quế Tử hoặc uống một bình Minh Tiền Trà.
Từ Phượng Niên vừa muốn hỏi, lão Kiếm Thần đã nghiêng đầu gãi gãi lỗ tai, tựa hồ bởi vì không thể móc được ráy tai ra, thế cho nên không có cảm giác thành tựu gì, tức giận nói: "Mở to hai mắt mà nhìn cho rõ ràng, tiếp theo việc hai người so đấu đều là thứ ngàn vàng khó mua, chiêu thuật có lẽ bình thường, sau khi phản phác quy chân, đơn giản là truy phồn cầu giản, nhưng việc khí cơ vận chuyển cùng nắm chắc thời cơ mới là mấu chốt. Như đời kiếm sĩ chúng ta, nói cho cùng khi xuất kiếm cũng không ngoài việc đâm vung chọc chém, vì sao tục nhân dùng kiếm thì cứng nhắc còn kiếm khách cao minh lại có thể kiếm sinh cương khí? Kiếm tiên có thể phi kiếm lấy đầu? Một kiếm đưa ra, trừ phi là kiệt lực mà làm, năng lực nhanh đến cực hạn, không thì một khi khí cơ xoay chuyển, thì nhìn như cực nhanh nhưng lại đột nhiên chậm lại, khiến cho việc đang định tiếp chiêu của đối thủ lại rơi vào khoảng trống, khi mà chuyển biến, lại mạnh mẽ tăng tốc, nếu lại thay đổi, thì cho dù kịp thì cũng mất đi cái thế một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lúc mới đầu rồi, đây chỉ là đạo lý đơn giản bình thường nhất, cao thủ tiếp tay so chiêu, đấu lực là căn cơ, trong đó đấu trí đấu dũng đấu ác mới là chỗ đặc sắc. Nhớ rõ năm đó đệ nhất cao thủ Bắc Mãng đến Lưỡng Thiện tự, bị tăng nhân áo trắng ngăn cản, hai người nhìn như vẫn chưa chân chính giao thủ, một chiêu cũng không ra, chỉ là đứng bất động, một Võ Thánh, một Bồ Tát vốn có thể làm Thích Môn Phật đầu chuyển thế, cũng không phải cả hai đều đang ngủ gật ngẩn người, nhưng nếu hỏi Bắc Mãng Tử đã đạt tới võ đạo đỉnh phong vì sao không ra tay, hắc, đây mới là diệu dụng chân chính của Kim Cương cảnh, hiện tại cái gọi là cao thủ nhất phẩm Kim Cương cảnh của thế nhân, kém rất xa mà chỉ có hư danh. Hiên Viên Kính Tuyên chết tiệt kia không phải được xưng là Kim Cương Nhập Chỉ Huyền sao, Kim Cương Bất Bại cái rắm!"
Vô số bãi nước đọng ở Đại Tuyết bình bỗng nhiên bị Hiên Viên Kính Thành lấy khí cơ mang theo, mạnh mẽ bay lên không trung.
Cửu lôi qua đi, lại là thiên lôi từng trận. Trong nháy mắt dị tượng lại nổi lên, đại thủy tiếp tử lôi.
Lý Thuần Cương híp mắt nói: "Từ tiểu tử, không muốn đám tùy tùng của ngươi bị tai bay vạ gió, rơi vào kết cục chết oan uổng, liền nhanh chóng để cho bọn họ rút lui, lão phu chỉ đáp ứng bảo vệ tính mạng tiểu tử ngươi, những người còn lại thì không rảnh, hôm nay sấm sét cuồn cuộn mà xuống, cực kỳ lộn xộn, lão phu không có kiên nhẫn thay bọn họ ngăn cản thiên tai."
Từ Phượng Niên phất tay ý bảo đám người Hoàng Man Nhi và Thanh Điểu rời khỏi Đại Tuyết Bình.
Hiên Viên kính ý cùng hai gã đại khách khanh tâm thần chập chờn, dù là đã quen nhìn cảnh lớn, lúc này sắc mặt cũng đã tái nhợt. Nhất là Hiên Viên Kính Ý đang thẹn thùng trong lòng, quả thực là gan mật muốn nứt, đại ca một câu lầm bầm lầu bầu ta nhập lục địa thần tiên, còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ cảnh cáo uy hiếp. Cảnh giới lục địa thần tiên? Giang hồ trăm năm, ngoại trừ Tê Huyền Khung của Long Hổ Sơn thời niên thiếu là được công nhận là nhân vật có cảnh giới này, thì chính là Vương Tiên Chi chiếm lấy vị trí thứ hai trong thiên hạ ở thành Vũ Đế kia. Thế nhân đều chỉ dám suy đoán hoặc có thần thông như vậy chứ vẫn không dám khẳng định, là có thể thấy được cảnh giới thần tiên lục địa này hiếm lạ như thế nào, càng huyền diệu hơn chính là có thể phỏng đoán cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất này đã vượt xa nhất phẩm tam cảnh còn lại. Trong năm trăm năm có một vài võ đạo thiên túng đại tài làm cho người ta kinh diễm cũng đã từng một lần lên đỉnh, nhưng thường thường sẽ không thể kéo dài, tựa như phi hồng đạp tuyết nê, chỉ là ngẫu nhiên lưu lại móng tay ở trên bùn, rất nhanh sẽ quay về thiên tượng, ít có người có thể thẳng tiến phi thăng như Tề Huyền Khung, đây cũng là vì sao Tề Huyền Khung được coi là tiên nhân duy nhất có thể sánh ngang Lữ Tổ trong năm trăm năm qua.
Trên Đại Tuyết Bình, Hiên Viên Kính Thành lần thứ hai ngoài dự đoán của mọi người mà bỏ gần tìm xa, đi cận chiến chém giết với lão tổ Hiên Viên.
Hiên Viên Kính Thành và Hiên Viên Đại Bàn cùng xông về phía trước, thân hình người sau thẳng tắp, mưa gió bị thổi tung. Đối với chiêu tung người lên gối của Hiên Viên Đại Bàn, Hiên Viên Kính Thành liên dùng hai tay đè đầu gối lão tổ tông lại, hai chân trượt về phía sau, vô số bọt nước theo đó mà bắn tung tóe. Nho sinh đã siêu phàm nhập thánh này cũng không phải là định đối chọi với lực đạo bá đạo đến ngàn quân này, mà là hất sang một bên, giờ thân hình khôi ngô của Hiên Viên Đại Bàn vẫn ở trên không trung, còn thân thể của Hiên Viên Kính Thành lại nghiêng về phía trước, khuỷu tay nện xuống, hung hăng nện thân thể lão tổ tông xuống mặt đất, nhưng như vậy còn chưa đủ, một cước theo đó cũng đá ra, đá bay cả thân thể Hiên Viên Đại Bàn ra hơn mười trượng! Hiên Viên Kính Thành thừa cơ lao theo, còn Hiên Viên Đại Bàn đang bị đá bay ra ngoài thì dùng năm ngón tay cong thành trảo, đâm xuống mặt đất, áp chế xu thế tan tác này lại, rồi lại vươn tay vỗ một cái, cuối cùng cũng đẩy được thân thể dựng lên, đến khi Hiên Viên Kính Thành áp sát thì song quyền của lão đã đánh ra trước mặt!
Hiên Viên Kính Thành sắc mặt đạm mạc vươn hai tay ra đối chọi, cứng rắn tóm lấy song quyền, thân hình sừng sững không ngã, một mảng không gian lớn phía sau cũng đã bị khí cơ khổng lò ép đến mức mưa gió bốc hơi trong chớp mắt, song thủ của Hiên Viên Kính Thành hất lên, nhẹ giọng nói: "Tiên lão tổ tông lên trời."
Thân thể của Hiên Viên Đại Bàn bay thẳng lên không trung.
Thiên lôi trên trời nện xuống.
Âm vang rung động.
Hiên Viên Kính thành đứng trên mặt đất không có chút nào là đắc thế tha người, hai chưởng hợp lại vỗ tay một cái, nước đọng vốn chảy xuống núi ở rìa Đại Tuyết Bình như biến thành hai con thanh long hung hăng đánh úp lại, hai con thanh long cứ thế bay ngang qua bầu trời Đại Tuyết bình.
Hiên Viên Đại Bàn vốn đang không ngừng vận chuyển khí hải kháng cự thiên lôi, giờ lại phải đánh với hai con thanh long, bận đến nỗi không còn động tác dư lực.
Mũi chân Hiên Viên Kính Thành điểm một cái, thân hình bay lên không, sau khi bắt được đai lưng của Hiên Viên lão tổ đang rơi xuống đất thì khoái bộ bôn bào*, sau khi chạy ra được hai mươi trượng, hai chân hắn đột nhiên dừng lại, thẳng thắng ném Hiên Viên Đại Bàn bay về phía tây, tựa hồ muốn ném vị lão tổ tông Huy Sơn này ra khỏi Đại Tuyết bình!
(* Tăng tốc chạy nhanh về phía trước)
Đưa đến Tây Thiên?
Khi thân thể Hiên Viên Đại Bàn sắp bay ra khỏi sườn dốc của Đại Tuyết Bình, lão lại thân kỳ hạ xuống, khó khăn lắm mới dừng được dưới chân sườn dốc, nước mưa cọ rửa đến thế nào cũng không hết vết máu trên mặt, đã không còn phong phạm quý phái trấn định tự nhiên lúc trước nữa.