Chương 325: Kiếm tiên (2)
Chương 325: Kiếm tiên (2)Chương 325: Kiếm tiên (2)
Lão nhân đang chịu đựng, đang chờ, chờ tên trưởng tôn dòng chính kia nhập cảnh giới thân tiên bằng cách bàng môn hao hết tánh mạng! Cảnh giới Trung Thiên Tượng của Hiên Viên Đại Bàn thực tế là bước từng bước một đạt được, chỉ cần kinh mạch không ngừng truy thất bát, khí hải sẽ không sợ hao kiệt, nhưng Hiên Viên Kính Thành quyết tâm muốn lấn tông diệt tổ kia thì khác, đi đường tắt lên trời giống như dựng lầu các trên không trung, mặc kệ lúc xây dựng nhìn qua nguy nga đường hoàng như thế nào, thì chung quy sẽ có một khắc sụp đổ. Hiên Viên Đại Bàn hít một ngụm khí, ngực bụng giống như bị liệt hỏa thiêu đốt, đau đến tận xương tủy, loại thương tổn kinh khủng này đã nhiều năm không gặp phải, thời gian lâu đến mức khiến lão cũng sớm quên loại đau đớn này rồi, lần trước đó chính là ở trên Trảm Ma Đài so đấu nội lực cùng Tề Huyền Khung, vê phần Cố Kiếm Đường, cái gọi là thua, chỉ là thua ở một chiêu rưỡi thức, nếu vẫn chưa liều chết đọ sức, Hiên Viên Đại Bàn nếu thua cũng không tính là thảm thiết.
Hiên Viên Đại Bàn đang muốn tranh thủ thời gian điều tức, Hiên Viên Kính Thành lại thản nhiên tới trước mắt, lão nghe thấy người tôn tử có thể nói là nho thánh này nhẹ giọng nói: "Biết nghe lời thiện như đăng, mặc dù khó có thể tới Côn Lôn. Nhưng theo ác mà sụp đổ, mặc dù ở Côn Lôn cũng vô dụng. Lão tổ tông, ngài đúng là nên đọc những quyển sách bị ngài coi là vô dụng, võ công có thể do bí kíp luyện thành, nhưng muốn có thành tựu cảnh giới thần tiên lục địa, cũng không phải mấy trăm mấy ngàn bộ võ học mật điển có thể chồng chất mà thành được."
Hiên Viên Đại Bàn dữ tợn cả giận nói: "Ngươi cũng xứng nói đạo lý với ta?t"
Vệt máu từ thất khiếu của Hiên Viên Kính Thành không còn rỉ ra nữa mà là chảy thành dòng, cũng không còn đỏ tươi, mà là đen nhánh nhìn thấy mà giật mình, chỉ là sắc mặt của vị nho sinh này vẫn rất thong dong, Hiên Viên Đại Bàn một cước quét ngang, hắn liền một cước đạp lên đầu gối lão tổ Huy Sơn, làm cho lão chật vật chúi người xuống đất, âm ầm ngã xuống vũng nước mưa.
Hiên Viên Kính Thành mỉm cười nói: "Hiên Viên Kính Thành nói chuyện với ngài, lão tổ tông tất nhiên có thể coi như gió thoảng bên tai. Chỉ là lúc này tiên nhân nói chuyện với ngài, ngài sao vẫn tự phụ vô tri như vậy?"
Một cột thiên lôi tráng kiện vừa vặn đánh vào chỗ Hiên Viên Đại Bàn ngã xuống đất, may mà lão sinh lòng cảm ứng, bất chấp thân phận lộn mèo một cái mới có thể tránh được một kiếp.
Hiên Viên Kính Ý nhìn đến nghẹn họng trân trối, môi run rẩy.
Cổ kiếm bên hông Hiên Viên Quốc Khí không dám phát ra bất kỳ tiếng chiến minh nào, sợ khí cơ dẫn dắt, rước lấy tai họa bất ngờ không thể đoán trước từ thiên cơ.
Rút dây là động rừng.
Thiên Cơ Thiên Cơ, càng là cao nhân đắc đạo, càng có thể dẫn dắt thiên địa. Trong lòng Hiên Viên Quốc Khí biết rõ trên Đại Tuyết bình ở Huy Sơn này, ngoại trừ lão tổ tông, thì hắn chính là người có khả năng bị dư ba của trận hạo kiếp này hại đến nhất.
Hiên Viên Kính Thành ho khan vài tiếng, nguyên bản hẳn là tiếng ho này thập phần nhẹ, nhưng trong tai cao nhân ở đây đều có vẻ đặc biệt chói tai.
Hiên Viên Đại Bàn tỏ vẻ vui mừng, thân ảnh lướt thẳng đi, không hề muốn tử chiến mà thầm muốn kéo giãn khoảng cách với Hiên Viên Kính Thành, càng xa càng tốt.
Cái thứ đồ chơi như thể diện này so được với thứ quan trọng nhất là tính mạng sao?
Hiên Viên Kính Thành cũng không truy kích mà nhìn về phía cửa vào Đại Tuyết Bình, cũng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, ánh mắt thoáng ảm đạm, che miệng, quay đầu nhìn Hiên Viên lão tổ, lạnh nhạt hỏi: "Có di ngôn để lại cho con cháu Huy Sơn không?"
Hiên Viên Đại Bàn ra vẻ suy nghĩ sâu xa để kéo dài thời gian. Nói thật Từ Phượng Niên rất bội phục sư vô liêm sỉ của Hiên Viên Đại Bàn, thân là lão tổ tông Huy Sơn cao cao tại thượng, ở trong giang hồ cũng là một trong những nhân vật đứng đầu, nhưng vừa bắt người song tu vừa bá nhân thê nữ, khi đối địch với người vào hoàn cảnh xấu cũng không để ý đến thân phận địa vị, võ công không cần phải nói, công phu da mặt lại càng cao minh. Đang lúc Thế tử điện hạ miên man bất định, thư sinh trung niên được lão Kiếm Thần gọi là Nho Thánh kia đột nhiên ném tâm mắt tới, thân thể Từ Phượng Niên liền lập tức ngưng trệ, chẳng qua lão đầu nhi da dê chẳng biết vì sao lại không để ý tới, ngược lại chỉ kinh ngạc nhìn về phía Trảm Ma Đài ở Long Hổ Sơn, lưu lại một bóng lưng cũng không cao lớn.
Hiên Viên Kính Thành nhìn về phía thế tử điện hạ, vừa ho khan vừa nói: "Sau khi xử lý xong việc nhà, Hiên Viên Kính Thành sẽ nói chuyện một hồi với Thanh Phong về tâm đắc võ học, về sau để nàng thuật lại cho ngài, coi như tạ ơn thế tử điện hạ hôm nay mạo hiểm lên núi. Đáng tiếc không có cơ hội mời điện hạ uống một bầu rượu hoa quế, thủ pháp ấm rượu của Thanh Phong, là vô cùng tốt."
Hiên Viên Kính Thành lại nhìn vê phía Từ Long Tượng, trong ánh mắt có thưởng thức: "Hay cho một người sinh ra đã là Kim Cương, Lý Bạch Y Lưỡng Thiện Tự không tịch mịch nữa rồi. Hiên Viên Kính Thành ở đây lắm miệng nói một câu, là tiểu vương gia không thể nhẹ nhàng vào Thiên Tượng Cảnh được, nhưng sau khi vào Huyền Cảnh liên có thể vô địch thế gian, cần biết nhập Thiên Tượng thì sẽ cùng thiên địa cộng minh, thất phu hoài bích sẽ chỉ gặp đạo tặc, còn thiên nhân hoài bích sẽ gặp kiếp số."
Từ Phượng Niên cung kính nói: "Từ Phượng Niên cảm ơn tiên sinh chỉ điểm"
Hiên Viên Kính Thành gật đầu, tiện đà nói với Hiên Viên Quốc Khí, nhưng không quay đầu nhìn mà chỉ lãnh đạm bình tĩnh nói: "Mời phụ thân xuống núi, đời này không thể vào núi nữa."
Hiên Viên Quốc Khí tức cười nói: "Ngươi 2 !"
Lúc này, Hiên Viên Kính Ý lại bị hai gã khách khanh phía sau ra tay cùng lúc, một kích mất mạng tại chỗ.
Vẻ mặt Hiên Viên Quốc Khí dại ra.
Hoàng Phóng Phật cùng đứa con trai này giao hảo thì không nhắc làm gì, Huy Sơn đều biết quan hệ hai người không tệ, nhưng Hồng Phiêu từ khi nào lại đứng về phía Hiên Viên Kính Thành?!
Hiên Viên Kính Thành kịch liệt ho khan nói: " Tu vi võ học hiện tại của Hồng Phiêu, là một tay con tạo nên. Hiên Viên Kính Thành cũng không phải mọt sách, sẽ không cả hai mươi năm đều chỉ ở đó đọc sách."
Hiên Viên Quốc Khí tâm như tro tàn.
Hiên Viên Kính Thành khoát tay nói với hai đại khách khanh: "Đưa xuống núi đi."
Hiên Viên Quốc Khí giận dữ, cắn răng cười lạnh nói: "Chỉ bằng bọn hắn ?"
Hiên Viên Kính Thành cười nhạt nói: "Sớm biết như thế."
Hiên Viên Kính Thành cúi đầu nhìn lông ngực bị máu nhuộm đỏ rồi lại nhuộm đen, mây đen dày đặc trên bầu trời Đại Tuyết Bình xuất hiện một vòng xoáy quỷ dị thật lớn, bao phủ cả ngọn núi.
Dị tượng cỡ này, chỉ kém cảnh tượng Tề Huyền Khung phi thăng năm đó một đường.
Hiên Viên Kính Thành chậm rãi quỳ xuống, cao giọng nói: "Thiên thùy thiên tượng, địa tái vạn vật, hoàng thiên hậu thổ, Hiên Viên Kính Thành lạy thiên địa, muốn cầu tử!"
"Hiên Viên Kính Thành muốn chết!"
Thanh âm của Hiên Viên Kính Thành quanh quẩn không thôi.
Không nói đến Huy Sơn của Cổ Ngưu Đại Cương, mà ngay cả gần vạn đạo sĩ của Long Hổ Sơn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Thiên địa động dung.
Lúc này vẻ mặt của Hiên Viên Quốc Khí cơ hồ đã toàn tuyệt vọng, lão ôm Phác Cổ Kiếm vừa ra khỏi vỏ mà bay ra ngoài Đại Tuyết Bình Nhai, hốt hoảng lướt đi.
Cùng lúc đó có một thứ đánh xuống.
Là một đạo tử lôi.
To như ngọn núi.
Chỉ trừ bỏ một tấc vuông nho nhỏ của Hiên Viên Thanh Phong đang đứng là có thể thoải mái mặc kệ phong lôi của thế gian.
Hiên Viên Kính Thành thân là người cha trước khi chết cũng phải che được ra một mảnh thanh tĩnh an ổn cho con gái mình.
Lão Kiếm Thần bung dù mang theo Từ Phượng Niên, Từ Long Tượng cùng với Thanh Điểu bay ra ngoài Đại Tuyết bình.
Hiên Viên Đại Bàn muốn nhảy xuống đại tuyết bình, lại bị cứng rắn kéo về trong tử lôi quang trụ.
Thiên kiếp.
Lóe lên một cái rồi biến mất.
Trên Đại Tuyết Bình mênh mông, tiếng sấm không vang, chỉ còn lại mưa gió, cuối cùng chỉ còn lại một mình Hiên Viên Thanh Phong, chân chính là cô đơn một mình.
Hiên Viên Kính Thành và Hiên Viên Đại Bàn đồng quy vu tận, hài cốt không còn, ngay cả tro tàn cũng không lưu được chút nào.
Hiên Viên Thanh Phong qua được cơn ngốc trệ liên phát ra một tiếng kêu to khàn khàn như tê tâm liệt phế mà ngã ngồi ở trong mưa.
Từ Phượng Niên chậm rãi trở lại Đại Tuyết bình, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Thấy Hiên Viên Thanh Phong co quắp tại nơi đó nghẹn ngào.
Từ Phượng Niên thở dài một tiếng, đi tới che dù cho nàng, không phải vì nàng, chẳng qua hành động của Hiên Viên Kính Thành, làm cho Từ Phượng Niên vì nữ nhi Nho Thánh này mà tiện tay mà thôi.
Mưa to vẫn bàng bạc như cũ.
Nàng không đứng dậy, Từ Phượng Niên vẫn miễn cưỡng che dù.
Lão kiếm thần Lý Thuần Cương nhìn về phía một màn này, trừng to mắt.
Lập tức trong mắt ảm đạm cô đơn tưởng nhớ hồi ức đã có.
Năm đó lão cõng nữ tử kia lên Trảm Ma Đài, thời tiết cũng là mưa to như vậy, cũng là che dù như vậy.
Thế nhân không biết vị kiếm thần này năm đó bị Tê Huyền Khung làm hại thế nào, Mộc Mã Ngưu bị gãy cũng không tính là gì, chỉ còn một cánh tay cũng không tính là gì, đây cũng không phải nguyên nhân cảnh giới của Lý Thuần Cương giảm mạnh, cho dù bị nhốt dưới Thính Triều đình hai mươi năm, Lý Thuần Cương cũng chưa từng đi ra khỏi địa lao của mình.
Vốn dĩ lão đã vô địch đối với thiên hạ, vậy thì đối với bản thân thì lão nên làm thế nào đây?
Lý Thuân Cương nhớ tới dung nhan lúc lâm chung của nàng, lúc ấy nàng đã không nói ra một chữ nào, nhưng hôm nay nghĩ lại, thì chẳng phải là hai chữ "bất hối" kia sao?I
Lý Thuần Cương đi tới bên vách đá Đại Tuyết Bình, phía sau là nam nữ che dù giống như lão và nữ tử áo xanh năm đó.
Lúc nàng bị một kiếm xuyên tim, đã nhợt nhạt mà mỉm cười nói rằng: "Trời không sinh Lý Thuần Cương, thì thật là nhàm chán." Lý Thuần Cương lớn tiếng nói: "Kiếm lail"
Mấy trăm bội kiếm của tất cả kiếm sĩ Huy Sơn đồng loạt ra khỏi vỏ, bay tới Đại Tuyết bình.
Ngàn loại kiếm gỗ đào của Đạo sĩ Long Hổ Sơn nhất tề ra khỏi vỏ, cuôn cuồn bay về phía Cổ Ngưu Đại Cương.
Hai nhóm phi kiếm.
Che khuất bầu trời.
Một ngày này, Kiếm Thần Lý Thuần Cương lại vào cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên.