Chương 326: Trả lời “đánh rắm” (1)
Chương 326: Trả lời “đánh rắm” (1)Chương 326: Trả lời “đánh rắm” (1)
Trước kia Từ Phượng Niên luyện đao thật giống như một tên nghèo rớt mồng tơi, mỗi ngày phải ăn uống vệ sinh ở trên một tòa Kim Loan điện, còn ở nơi đó kêu nghèo, luyện đao lấy chuyển sách như dời núi, trắng trợn mà bổ sung, cuối cùng tâm mắt cũng mở rộng. Tuy nói cũng đã nghe lão Khôi tóc bạc đề cập tới phi kiếm trảm đầu kia là thân thông của tiên nhân, nhưng cũng chỉ coi như một truyền thuyết mà đối đãi thôi, chưa từng hy vọng xa vời được tận mắt chứng kiến? Lúc này, Thế tử điện hạ ngẩng đầu nhìn về phía hai nhóm phi kiếm đầy trời rậm rạp kia, ngóng nhìn cảnh tượng này, da đầu như nổ tung, huyết mạch sôi sục, vẻ mặt si ngốc, thì thào lẩm bẩm: "Mẹ nó, việc này cần kỹ thuật, không có cách nào ngắm nổi rồi."
May mắn tránh thoát một kiếp, hai đại khách khanh hai mặt nhìn nhau, kinh hãi dị thường, Hiên Viên Kính thành lấy bàng môn nhập cảnh giới Nho Thánh mới tan thành mây khói, làm sao lại xuất hiện một gã Kiếm Tiên rồi? Lão nhân mặc một bộ lông cừu rách nát còn thích ngoáy ráy tai kia, là Lý Thuần Cương đệ nhất nhân của kiếm đạo năm xưa, nhưng Đặng Thái A hiện thế mà hành tẩu giang hồ, ngẫu nhiên có lúc ra tay đều là khí phái bán yêu bán tiên, ai còn có thể hoài nghi lão Kiếm Thần nhất định đánh không lại tân Kiếm Thần? Nhưng với cảnh tượng trước mắt, mấy trăm kiếm của Huy Sơn ra khỏi vỏ bay tới cũng thì cũng thôi, nhưng ngàn thanh đào mộc kiếm của Long Hổ Sơn kia cách Cổ Ngưu Đại Cương đến gần mấy dặm đấy, chớ nói chỉ là một ít bội kiếm của đạo sĩ ở đạo quán xa xôi, tất cả đều bị hai chữ "Kiếm Lai" kia của lão tiên bối nhẹ nhàng gọi đến Đại Tuyết bình? Không phải nói sau khi kiếm gãy tay cảnh giới của Lý Thuân Cương giảm mạnh sao, đừng nói đánh một trận với Vương Tiên Chi, cho dù so chiêu với Hiên Viên Đại Bàn, thì Hoàng Phóng Phật và Hồng Phiêu cũng không xem trọng, nhưng lão nhân trước mắt thoái ẩn giang hồ hai mươi năm lại đạt tới cảnh giới miệng phun sấm ngôn, huyền thông làm sao đến mức này được?!
Trên giang hồ từng có một bí văn, tam giáo chí cảnh, thánh nhân Nho gia một thân khí thế hạo nhiên tiếp thông thiên địa, cho nên miệng ngậm thiên hiến, vừa rồi Hiên Viên Kính thành quỳ lạy hoàng thiên hậu thổ, nói ra hai chữ muốn chết, mới đưa tới thiên lôi thô như núi non là một bằng chứng. Chân nhân Đạo môn đại trường sinh có thể một câu thành sấm, cho nên có thể cầm chú trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo. Mà rất nhiều Bồ Tát của Phật môn đều từng phát đại nguyện, xuất khẩu liên có thể làm cho ba ngàn thế giới rung động. Thủ đoạn bực này của Lý Thuần Cương đương nhiên cũng không kém, không hổ là Kiếm Tiên.
Từ Phượng Niên còn đang che dù cho Hiên Viên Thanh Phong lẩm bẩm: "Kiếm này từ trên trời xuống rất bá đạo, nếu kiếm còn có thể đến Long Hổ thì có thể vênh váo rồi, xem đám lão đạo mũi trâu kia còn dám đắc ý hay không.'
Lão Kiếm Thần đưa lưng về phía Thế tử điện hạ mặt hướng về phía Trảm Ma Đài tựa như nghe thấy Từ Phượng Niên lải nhải, khí cơ liền xông thẳng lên trời mà ngưng tụ, hơn một ngàn ba trăm thanh phi kiếm nhất thời rơi xuống vách núi. Lão quay đầu tức giận nói: "Tiểu tử ngươi thích khoe khoang quá, phải biết rằng thiên ngoại hữu thiên nhân thượng hữu nhân! Long Hổ Sơn có thể giằng co ngàn năm với Lưỡng Thiện tự nam bắc, không thể khinh thường được, chưa chắc không có thiên nhân đạo thủ không muốn phi thăng tọa trấn đau. Huống hồ lão phu đã sớm qua tuổi đấu ác, hiện tại đã muốn thu Khương nha đầu làm đồ đệ, ai, đáng tiếc nàng không thấy cái này, bằng không chắc chắn việc thu đồ đệ sẽ lớn hơn vài phần."
Từ Phượng Niên vốn định giễu cợt lão Kiếm Thần không có tiền đồ, không công đùa giỡn ra trận thế lớn cỡ này, nhưng thật là không có can đảm này. Từ Phượng Niên lần đầu tiên nghe được cách nói "đạo thủ", nghi hoặc hỏi: "Đạo thủ là cái gì?"
Lý Thuần Cương đi về phía phủ đệ Cổ Ngưu Hàng, gãi gãi đũng quần, trận mưa này, rất là dính dính khó chịu, nói: "Đạo thủ chính là đại tổ sư gia của đạo giáo đương đại, địa vị tương đương với lãnh tụ của Phật môn (Phật đầu), chẳng qua vị trí này quá nóng mông, nhưng người có tư cách ngồi lên vị trí này của hai giáo Phật Đạo thì tâm tính cũng không tốt, không thích làm chim đầu đàn. Những tên cạo đầu muốn làm người đứng đầu của Phật đạo kia, lại là mua danh cầu lợi vụn vặt, đại đa số cũng không quá thân cận triêu đình, không đủ phổ biến. Cho nên trăm năm nay ngoại trừ Tê Huyên Khung hoàn toàn xứng đáng với từ đạo thủ, thì còn đám người còn lại cũng không thể phục chúng được. Về phần trong Phật môn, tăng nhân áo trắng Lý Cẩn Tâm đi về phía tây vạn dặm cầu kinh, đã từng có cơ hội làm Phật thủ kia, đáng tiếc nghe nói người ta đã vỗ mông cưới vợ sinh con, cho nên đạo thủ phật đầu đều không có ai nhận. Sở dĩ lúc này nói với ngươi về điều này, là khi lão phu ngự kiếm ở Đại Tuyết bình thì nhận thấy có mấy ngọn núi ở Long Hổ sơn có khí cơ khó dò, trong đó Thiên Sư phủ có đạo nhân ngăn cản, Chân Quân quan cũng có người ra tay nhiễu loạn, điều này cũng không kỳ quái, kỳ quái là ở chỗ Vân Cẩm sơn có một đạo khí cơ đã dư thừa tới mức gọi là khí vận mà lại độc nhất không chịu xuất thủ."
Cánh tay vẫn luôn cầm dù che mưa che gió cho Hiên Viên Thanh Phong của Từ Phượng Niên siết chặt cán dù, âm trầm nói: “Nhất định là đạo nhân cổ quái có tên là Triệu Hoàng Sào! Gã tự xưng là thành viên hoàng thất Ly Dương vào Long Hổ Sơn tu đạo, ngày đó ta ở kiếm nhai ở Khuông Lư Sơn, hắn liền làm ra hành động thiên nhân xuất khiếu, thừa long mà đến! Tướng mạo nhìn qua thì chỉ tâm ba mươi bốn mươi tuổi, nhưng có trời mới biết có phải đã sống qua hai ba giáp rồi hay không, đạo sĩ kia luôn mồm rằng thay trời hành đạo, quả thật là có khí phách ngông nghênh!"
Có rất nhiều thứ còn tường trình, Từ Phượng Niên đương nhiên sẽ không nói tỉ mỉ, dù sao trận tranh giành long mãng kia quá tối nghĩa huyền diệu, hơn nữa còn có người ngoài Hiên Viên Thanh Phong ở đây.
Hiên Viên Thanh Phong chậm rãi lấy lại tinh thần, ánh mắt lạnh như băng không mang theo cảm tình nói: "Đoạn thời gian trước ta từng cùng người đến Vân Cẩm Sơn tìm Giao Kỳ, thấy một gã trung niên đạo nhân thả câu ở đầm sâu, lúc ấy cho rằng tu vi bình thường, là đang ra vẻ ẩn sĩ cao nhân. Lúc ấy đạo nhân này đàm luận tam giáo kinh nghĩa với thế tử Tống Khác Lễ của Tống gia, có khẩu khí cực lớn, nghe hắn gọi thẳng Trương thánh nhân phương bắc là Trương phu tử, tựa như sinh trước cả hai ngàn năm, dám ngồi cùng bàn với cả thánh nhân mà đàm đạo."
Lý Thuần Cương nhíu mày nói: "Tam giáo quán thông Triệu Hoàng Sào? Lão phu chưa từng nghe nói qua, hai lần thấy Tâ Huyền Khung cũng không nghe Tề lão đầu nhắc tới. Bất quá lấy tu vi đạo nhân này, làm đạo thủ kia thì dư dả, Từ tiểu tử, ngươi làm sao chọc tới vị thiên nhân này? Còn có thể làm cho hắn xuất khiếu đi vào cõi thần tiên, không tiếc bày ra vẻ phô trương như thừa long? Với thực lực đạo nhân này, có thể ẩn cư ở Long Hổ Sơn ít nhất trên trăm năm mà không lộ ra nửa điểm thanh danh, rõ ràng không phải loại ham hư danh kia. Họ Triệu, người của thiên tử, ha, lão phu hiểu rồi! Đơn giản là quan tâm khí vận tụ tán của thiên hạ, chiếu theo đó mà nói, tiểu tử ngươi phải cảm kích việc Tào Trường Khanh sớm mang Khương nha đầu đi, nếu không bị Triệu Hoàng Sào bắt gặp thì hắn có thể phá huyền cơ, tiểu tử ngươi sẽ chịu không nổi. Ở Khuông Lư Sơn bên kia, lấy năng lực của lão phu lúc đó, chỉ sợ mở thiên môn cũng vô dụng."
Từ Phượng Niên cười đùa tí tửng nói: "Vậy bây giờ ?"
Lão đầu nhi mắng: "Lão phu ăn no rửng mỡ sẽ ra mặt giúp ngươi sao? Cùng thiên nhân giao thủ, ngươi cho là tiểu đả tiểu nháo à?"