Chương 328: Túi gấm
Chương 328: Túi gấmChương 328: Túi gấm
Để mà nói, hai chữ "đánh rắm'" của Lý Thuần Cương nói với phủ Thiên Sư, thì với người ngoài núi nghe giọng cũng chỉ biết nói khí khái hào sảng của lão Kiếm Thần không giảm so với năm đó, nhất là khi bước vào ngưỡng cửa thần tiên trên lục địa, lại càng tràn đầy sức mạnh, có thể coi Lý Thuần Cương là nhân vật tiên hiệp trên kiếm đạo. Nhưng một khi đổi lại là Từ Phượng Niên mà nói, vị trí của hắn có thể đã thay đổi rồi, đang yên đang lành lại đi chia rẽ hai đại cao thủ ở Cổ Ngưu Đại Cương Đại Tuyết Bình với Đạo giáo Tổ Đình Long Hổ Sơn, cho dù chỉ là ngôn ngữ giao phong, cũng là đã hiển lộ rõ phong thái. Ngươi chỉ là một thế tử điện hạ vung tay thêu chân tham gia náo nhiệt làm cái gì? Từ Phượng Niên đã có thể tưởng tượng một đoạn thời gian rất dài sau này, cả tòa giang hồ đều sẽ lưu truyền cái truyện cười này. Hiên Viên Thanh Phong vừa rồi lục đục với thế tử điện hạ, giờ thấy hắn bị vây ở hoàn cảnh hạ phong thì khó nén sự hả hê khi thấy người gặp họa, cả người cuối cùng cũng có chút tinh thần, không hề trâm lặng, tiều tụy đến không có nửa điểm nhân khí nữa, Từ Phượng Niên trừng mắt nhìn nàng một cái, dẫn đầu đi vê phía phủ đệ Cổ Ngưu Hàng, Từ Long Tượng cùng Thanh Điểu theo sát phía sau.
Hiên Viên Thanh Phong do dự một chút, cuối cùng cũng cùng Hoàng Phóng Phật và Hồng Phiêu đội mưa chầm chậm đi. Hồng Phiêu mặt không chút thay đổi còn Hoàng Phóng Phật âm thâm cân nhắc rất nhiều trong đoạn đường mưa ngắn này, dư quang trên khóe mắt nhẹ nhàng liếc mắt nhìn thứ tịch khách khanh kia. Hồng Phiêu là người luôn có danh tiếng đối nhân xử thế không tệ, cái đánh giá có phong cách cổ xưa này không phải ai cũng có thể nhận được, Hồng Phiêu thân là đại khách khanh Huy Sơn có xuất thân bần hàn, nhưng không ai thấy gã khi đối nhân xử thế lại có cảm giác ti tiện cả, còn khiến cho Hiên Viên Kính Ý đều lấy lễ để đối đãi với gã trong mọi chuyện, lén gọi là ngao ưng chứ không phải là dưỡng cẩu, đối với hạ nhân thì Hồng Phiêu lại càng không kiêu ngạo, chưa bao giờ toát ra vẻ đắc ý tự mãn, bất luận kẻ nào lãnh giáo võ học với gã, gã đều nguyện ý dốc túi truyền thụ, tuyệt đối không có thiên kiến bè phái hẹp hòi. Cũng mặc kệ việc Hiên Viên Kính Thành mấy năm nay âm thầm bồi dưỡng Hồng Phiêu ra sao, nhưng chung quy lại Hiên Viên Kính Ý năm đó vẫn được xem là người tận tay dẫn gã lên núi vào cửa, với lần phản bội cùng y đánh chết ân chủ Hiên Viên Kính Ý ở Đại Tuyết bình này, lúc ấy Hoàng Phóng Phật cũng thấy giật nảy mình, nếu việc này truyền ra gần như có thể làm cho thanh danh nửa đời người của Hồng Phiêu bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, không cẩn thận sẽ bị gán cho cái danh là có cái đầu phản cốt*! Hoàng Phóng Phật trong lòng cười lạnh, đây có tính là một nhược điểm hay không nhỉ? Hồng Phiêu ngươi hôm nay có thể phản bội Hiên Viên Kính Ý của dòng thứ, về sau có thể lại phản bội tân chủ tử của dòng chính hay không?
(* ẩn dụ cho những người có tinh thân phản kháng mạnh mẽ)
Hồng Phiêu bất thình lình nói: "Hồng Phiêu có một chuyện phải nói rõ với tiểu thư"
Hiên Viên Thanh Phong khẽ ừ một tiếng.
Hồng Phiêu bình tĩnh nói: "Năm đó trước khi Hồng Phiêu lên núi, kì thực được là được Kính Thành huynh mời đến thì mới hạ quyết tâm đến Huy Sơn. Nếu không với kinh nghiệm bản lĩnh của Hồng Phiêu, lúc trước nhất định là không có dũng khí đến Cổ Ngưu Đại Cương làm trò cười cho người trong nghề."
Hoàng Phóng Phật nheo mắt lại, còn Hiên Viên Thanh Phong như trút được gánh nặng, cởi bỏ khúc mắc, quay đầu mỉm cười nói: "Mấy năm nay ủy khuất Hồng thúc thúc rồi."
Hồng Phiêu cúi đầu chắp tay nói: "Nên như thế."
Hồng Phiêu ngẩng đầu nhìn thẳng nữ tử trẻ tuổi sắp thuận thế nắm giữ Huy Sơn này mà nói: 'Nhưng Hồng Phiêu dù sao cũng nhận được rất nhiều ân huệ từ Hiên Viên Kính Ý, khẩn cầu tiểu thư có thể đối xử tử tế với đệ tử dòng thứ”
Hiên Viên Thanh Phong ôn nhu nói: "Hồng thúc thúc không cần lo lắng, Thanh Phong cũng không phải là dạng nữ tử bụng dạ hẹp hòi kia, thế lớn của dòng thứ đã là sự thật, một mực thanh tẩy đối kỷ thì chỉ làm cho Huy Sơn trong động dục sụp đổ mà thôi. Thanh Phong sẽ hết sức trấn an dòng thứ dòng tam, bất kỳ quy định nào đã định thì không cần làm bất kỳ thay đổi nào. Các khách khanh nguyện thì ở lại, không muốn thì đi. Mặc dù hôm nay rời khỏi Cổ Ngưu Đại Cương, thì sau này Huy Sơn cũng sẽ hoan nghênh các anh hùng hào kiệt lên núi lần nữa. ân oán cả đời của phụ thân ta với chữ Kính cùng với những thứ ở trên nữa, cho tới hôm nay sẽ hoàn toàn kết thúc. Nếu hai phòng còn lại có người gây hấn, Thanh Phong hứa hẹn một có thể bỏ qua một hai lần, nhưng chuyện sẽ không được đến quá ba, đến lúc đó nếu còn không chịu buông bỏ, thì cũng đừng trách Thanh Phong tâm ngoan thủ lạt."
Hiên Viên Thanh Phong nói tuy vân đạm phong khinh, nhưng Hoàng Phóng Phật lại an tâm rất nhiều, hắn sợ nữ tử này đắc chí càn rỡ, đại khai sát giới ở Huy Sơn, đến lúc đó người làm đao phủ còn không phải là gã cùng Hồng Phiêu sao? Hơn nữa nếu làm như vậy thì gã liền hoàn toàn không có đường sống quay về, hoàn toàn cột vào cùng một sợi dây thừng với nàng, đây vốn là thủ đoạn ngự nhân thông thường, về đạo lý mà nói thì quả là đúng, nhưng nếu thế thì Hoàng Phóng Phật sẽ phải xem nhẹ Hiên Viên Thanh Phong vài phần rồi, chấp chưởng thế gia trăm năm, chính là một công việc vất vả rung núi phá nhạc; chỉ biết khôn vặt, đùa giỡn, tàn nhãn thì không khác gì đám đàn bà chanh chua, không đáng để Hoàng Phóng Phật trung thành. Điều đau đầu nhất chính là vũ lực của bản thân Hiên Viên Thanh Phong không đáng nhắc tới, thế tử Bắc Lương vừa đi thì lập tức lực trấn áp sẽ càng bị thả lỏng, về sau có lẽ ngay cả gã và Hồng Phiêu sẽ lại càng mệt mỏi, nói không chừng sử dụng tất cả vốn liếng ra cũng không trấn áp được.
Đi tới cửa phủ đệ Cổ Ngưu Hàng, Từ Phượng Niên đứng dưới mái hiên trú mưa, nhìn lại Đại Tuyết bình.
Hiên Viên Thanh Phong đứng ở phụ cận, nghiêng đầu, vuốt ve mấy sợi tóc đen dán trên mặt, an tĩnh không nói.
Mưa gió dần dần ngừng.
Trong phủ đệ có một gã thiếu niên mi thanh mục tú đi ra, thấy đám người, liền cung kính nói với Hiên Viên Thanh Phong: "Đại lão gia hôm qua giao cho tiểu nhân bốn cái túi gấm, nói hôm nay mưa tạnh liền đưa cho tiểu thư, thế tử điện hạ cùng hai vị đại khách khanh”"
Hiên Viên Thanh Phong thoáng ngạc nhiên, còn vẻ mặt của Hoàng Phóng Phật cùng Hồng Phiêu lại đặc biệt ngưng trọng, tuy nói đây là kỳ sự trịnh trọng, nhưng không có kinh ngạc, hiển nhiên không phải lần đầu tiên lấy được túi gấm, kỳ thật việc đánh chết Hiên Viên Kính Ý trên Đại Tuyết Bình, chính là yêu cầu từ túi gấm của bản thân mà ra, hai người Hoàng - Hồng trước đó cũng không biết đối phương đã chân chính về phe Hiên Viên Kính Thành. Ba người Hiên Viên Thanh Phong phân biệt tiếp nhận túi gấm từ trong tay thiếu niên, Hoàng Phóng Phật cùng Hồng Phiêu nhận được túi gấm liền lập tức chào hỏi rồi từ giã, rời khỏi Đại Tuyết bình, hai đại khách khanh từ trước đến giờ vẫn chưa từng có nửa câu khách sáo hàn huyên nào với nhau. Hoàng Phóng Phật trở lại tiểu lâu tinh xá, thay một bộ y bào sạch sẽ, tự mình thắp hương, rồi lấy túi gấm mở phần niêm phong ra, sau khi đọc đi đọc lại nhiều lần liền nhẹ nhàng ném vào lư hương tử đàn, cười cười, lẩm bẩm nói: "Kính thành huynh quả thật không phụ Hoàng Phóng Phật ta."
Trên giấy Tuyên Thành được cắt may tinh xảo viết chỉ lác đác hơn mười chữ, giống như cái Hiên Viên Kính Thành vẫn thường thường gọi là giản vi thi văn tân cảnh của Tông Nghĩa: "Mời Hoàng huynh lưu Huy Sơn mười năm, có thể nhập chỉ huyền."
Hoàng Phóng Phật đầu tiên là mỉm cười, tiếp theo là lên tiếng cười to, Hiên Viên Kính Thành ơi là Hiên Viên Kính Thành, ngươi đây là muốn ta bán mạng mười năm thay nữ nhi của ngươi sao? Nhưng ngươi đã nói có thể giúp ta nhập Chỉ Huyền cảnh, thế thì đừng nói mười năm, hai mươi năm ta cũng có thể chờ! Sau khi Hoàng Phóng Phật cười xong, quyết định lại ở Cổ Ngưu Đại Cương đọc sách thêm mười năm, Hoàng Phóng Phật tin với cái tính tính toán không bỏ sót của Hiên Viên Kính Thành, cho dù trong mười năm này nếu gã xem hết bí kíp mà không nhập được chỉ huyền thì chắc chắn đến lúc đó sẽ có túi gấm kế tiếp xuất hiện để giải thích nghi hoặc cho gã! Hoàng Phóng Phật căn bản không đi phí tâm vào việc cái túi gấm có lẽ mười năm sau không dùng được kia rốt cuộc ở trong tay người phương nào, lấy tâm tư kín đáo của Hiên Viên Kính Thành, chỉ sợ Hoàng Phóng Phật lật cả đáy cái Cổ Ngưu Đại Cương này lên trời cũng tìm không ra. Thời điểm không tới thì thiên cơ sẽ không hiện. Hoàng Phóng Phật than thở: "Kính Thành huynh à, quả là một bậc nho thánh, khiến Hoàng Phóng Phật kính ngưỡng mà.”
Còn Hồng Phiêu thì chưa bao giờ vào tinh xá hào hoa xa xỉ cho khách khanh ở Huy Sơn để ở, từ kiệm thành sang thì dễ, từ sang thành kiệm mới khó, cho nên gã lựa chọn ở lại tại một tòa trúc lâu yên lặng trong sườn núi, sau khi mở túi gấm ra, trán liền chảy mồ hôi lạnh. Ý tứ đại khái của túi gấm này xa xa không bằng cái túi gấm hồi tâm cho Hoàng Phóng Phật, Hiên Viên Kính Thành chỉ "hảo ý" nhắc nhở Hồng Phiêu một tiếng , nếu như Thanh Phong mang lòng khúc mắc đối với việc Hồng huynh đánh chết Hiên Viên Kính Ý, thì gã có thể nói là việc Hồng Phiêu lên núi năm đó là do Hiên Viên Kính Thành mời. Hồng Phiêu nửa ngồi nửa quỳ trước bàn trà Thanh Trúc siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Hồng Phiêu hắn năm đó lên Huy Sơn, đương nhiên không liên quan đến Hiên Viên Kính Thành, lý do thoái thác lúc ấy ở Đại Tuyết bình chỉ là tạm thời nảy sinh để đùa giỡn tâm nhãn nhằm không muốn người khác biết, chỉ là vì để tiêu trừ sự đề phòng của Hiên Viên Thanh Phong mà thôi. Cho nên túi gấm này nhìn qua như là thiện ý nhắc nhở, nhưng đây chẳng phải là một loại cảnh cáo sao? Hồng Phiêu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: "Kính thành huynh quả nhiên là tiên nhân, Hồng Phiêu vui lòng phục tùng!"
Dưới mái hiên Cổ Ngưu Hàng, Từ Phượng Niên thấy một cái cầu vồng kéo dài qua bầu trời, một đầu ở Đại Tuyết bình, một đầu ở phủ Thiên Sư, phong cảnh tuyệt mỹ.
Từ Phượng Niên mở túi gấm ra, ngẩn người, phía trên chỉ viết ngắn gọn tóm tắt: "Sở học tâm đắc đời này của Hiên Viên Kính Thành, thế tử điện hạ chỉ cần hướng tiểu nữ xin một quyển««Xuân Thu»»trong Vấn Đỉnh Các, ở đó kẹp một phong thư”"
Cuối cùng còn có một câu đi thẳng vào vấn đề: "Thế tử điện hạ không phụ nàng, Huy Sơn tất không phụ thế tử điện hạ."
Hiên Viên Thanh Phong dựa vào một cây cột trong hành lang, hai mắt đẫm lệ mông lung.
"Hồng Phiêu có phản cốt, cần Thanh Phong lấy lực phục người, thi ân không bằng thi uy. Khi Huy Sơn bình an, có thể dưỡng. Khi náo động, tất giết."
"Hoàng Phóng Phật hảo danh, vi phụ tự có an bài, trong vòng mười năm người này sẽ không có dị tâm. Mười năm sau hắn xuất đầu, sẽ có người áp hắn."
"Vi phụ để lại một thư cho đạo đồng Long Hổ Sơn giao cho gia gia ngươi, Thanh Phong không cần lo lắng việc này."
"Nếu Từ Phượng Niên ác niệm vô cùng, được voi đòi tiên, ngươi có thể đi tìm đạo nhân Điếu Giao Kỳ ở Vân Cẩm Sơn, vị tiên trưởng này nợ vi phụ một ân tình, từng đáp ứng vi phụ xuất thế một lân. Nếu Từ Phượng Niên biết điểm đến là dừng, người này có thể cộng sự mưu lợi lẫn nhau."
"Lúc thanh minh, mẹ ngươi nếu không muốn viếng mộ, Thanh Phong cũng không cần miễn cưỡng. Nếu không thể tương cứu trong lúc hoạn nạn, thì tương vong trong giang hồ, đã là nhân sinh hạnh phúc rồi."
"Từ ngày con sinh ra cha đã chôn một vò rượu dưới tàng cây quế, sau này mỗi một năm chôn thêm một vò, đến nay đã được hai mươi ba vò rồi. Lén lút đặt tên là Nữ Nhi Hồng, được không? Chớ trách cha lải nhải nhiều lời, thật sự là mấy năm nay không nói chuyện được với con."
"Về sau cháu trai gọi là Phù Diêu, cháu gái thì gọi là Nhã Tụng, thế nào? Những năm này cha không có chuyện gì liền đọc qua cổ thư điển tịch, quả thực là nghĩ đến đau đầu cũng nghĩ không ra cái tên nào vừa ý. Cha hi vọng bọn nhỏ về sau muốn đọc sách thì đọc sách, muốn tập võ thì tập võ, thiên địa là rộng lớn, còn chỗ đứng bất quá chỉ một tấc vuông mà thôi. Nhân sinh khổ đoản, mới được có trăm năm, ba vạn sáu ngàn năm trăm ngày, cả một đời cứ thế mà mơ hồ trôi qua, vậy là rất tốt rồi."
"Đọc xong thì nhanh hủy. Nhớ lấy, nhớ lấy." Từ Phượng Niên nhìn thấy Hiên Viên Thanh Phong nuết tờ giấy Tuyên Thành trong túi gấm kia xuống bụng.
Thật là một nương môn nhẫn tâm.
Sâu trong đình viện của dòng chính, nữ tử kia cũng nhận được một cái túi gấm, nhưng trên giấy Tuyên Thành lại trống rỗng không một chữ.