Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 320 - Chương 330: Tứ Đại Thiên Sư (2)

Chương 330: Tứ đại Thiên Sư (2) Chương 330: Tứ đại Thiên Sư (2)Chương 330: Tứ đại Thiên Sư (2)

Triệu Đan Bình lạnh nhạt nói: "Lý Thuần Cương trở lại cảnh giới kiếm tiên là một hành động vĩ đại không sai, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại mươn một ngàn kiếm của Long Hổ sơn ta, nếu chuyện này truyền đi thì Thiên Sư phủ còn mặt mũi nào để tôn tại đây?"

Triệu Đan Hà nhẹ giọng mỉm cười nói: "Thứ mặt mũi này, ném ở bên Đan Hà này thì sẽ do Đan Bình ở kinh thành nhặt lên nhiều hơn là được, người giỏi việc nhiều, đại ca ở đây trước tiên xin lỗi một tiếng."

"Đại ca, cái thuyết pháp lưu manh vô lại này của ngươi còn thể thống gì."

Triệu Đan Bình bất đắc dĩ nói, ngữ khí không còn một mực cứng nhắc gượng gạo. Mấy năm nay y rời khỏi Long Hổ sơn ở bên cạnh Thiên tử há lại có thể đơn giản mà viết thanh từ hay sao? Y gặp được rất nhiều nhân duyên trùng hợp, thể ngộ thiên đạo, mới có phất trần phá trăm giáp, cơ phong tương tranh với tăng nhân áo đen Dương Thái. Tính cách của Triệu Đan Bình mới từ từ thông suốt, không còn kịch liệt động một tí đã muốn cùng người ngọc nát đá tan như lúc tráng niên nữa. Nếu là mười mấy năm trước Triệu Đan Bình đã rút kiếm đến Huy Sơn tìm Lý Thuần Cương phiền phức từ lâu rồi.

Nói đến cũng huyền diệu, Thiên Sư phủ có thể có không khí hòa hợp như hôm nay thì công lớn nhất là do Triệu Đan Bình tuổi đã già mà lại có con là Triệu Tĩnh Tư, đứa nhỏ này xếp hàng chót trong hàng chữ lót Tĩnh, thiên phú võ học thiên đạo của y cũng chỉ bình thường nhưng hơn ở tính cách đôn hậu như ôn ngọc, là một hậu bối chí tình chí nghĩa, hoàn toàn không có nửa điểm tâm cơ. Cho dù là Triệu Hi Đoàn tính tình cổ quái lại không vừa mắt với Triệu Đan Bình, khi lão gặp Triệu Tĩnh Tư cũng phải cười trong lòng. trên dưới Thiên Sư phủ luôn thích lấy một số tai nạn xấu hổ của Triệu Tĩnh Tư để nói đùa, càng hiếm thấy hơn là mấy vị đạo nhân khác họ tài năng xuất chúng trong Thiên Sư phủ như Bạch Dục và Tề Tiên Hiệp từ nhỏ đều có quan hệ thân thiết với Triệu Tĩnh Tư, nữ quan, đạo cô tu hành trên núi cũng thích trêu đùa vị Chính hoàng đạo nhân của Thiên Sư phủ này, ngay cả thiếu nữ nữ quan cũng dám nói đùa với y. Lão Thiên Sư Triệu Hi Đoàn cũng nói thắng, công đức lớn nhất của đời bối tử Triệu Đan Bình chính là sinh được đứa con trai như vậy. Đặc điểm lớn nhất của Triệu Tĩnh Tư chính là thất thân, y thường xuyên một khắc trước vẫn đang nói chuyện phiếm với người khác, một khắc sau đã ngẩn người không nói. Người trên núi sợ nhất là khi y tìm người giải thích nghi hoặc trong sách, bởi vị mặc kệ thư tịch đơn bạc nào y cũng có thể sinh ra trăm ngàn vấn đề kỳ lạ cổ quái, ngay cả Triệu Đan Hà trưởng bối kiên nhẫn tốt như vậy cũng có thể bị hỏi đến dựng râu trừng mắt, Bạch Liên tiên sinh đọc sách đọc đến tổn thương đôi mắt cũng tự giễu, cuộc đời có ba sợ: Sợ sét đánh, sợ đi đường và sợ Triệu Tĩnh Tư hỏi vấn đề. Có thể thấ được uy lực truy vấn ngọn nguồn của Triệu Tĩnh Tư là cỡ nào.

Triệu Hi Đoàn chậc chậc nói: "Lý lão đầu trở lại đỉnh phong kiếm đạo, tám chín phần mười sẽ muốn chiến một trận với Vương Tiên Chỉ."

Triệu Hi Dực vuốt râu cười nói: "Tựa hồ sẽ phát sinh một trận chiến với Đặng Thái A trước."

Hai người huynh đệ Triệu Đan Hà cùng Triệu Đan Bình nhìn nhau cười, hai lão già trong nhà là cùng với Lý Thuần Cương và Vương Tiên Chi đều là người đồng bối, đối với chuyện Lý Thuần Cương bước vào cảnh giới tiên nhân đương nhiên Có dụng ý khác, cảnh giới cùng địa vị cao như hai lão, trừ bỏ dốc lòng tu đạo chứng trường sinh, cùng chú ý số mệnh của đạo môn thì rất khó tìm ra chuyện gì có thể suy nghĩ trong lúc nhàn rỗi. Đối với thế nhân mà nói, Thiên Sư cao không thể chạm, nhưng ở trong tông thất họ Triệu của Thiên Sư phủ thì cũng không thế nào, chung quy cũng là người một nhà, cũng chỉ là quan điểm bình thường mà tử tôn cư xử với trưởng bối mà thôi. Triệu Hi Dực phất phất tay nói: "Đan Bình ngươi cứ việc bàn đại sự với Đan Hà đi, ta rất vất vả mới leo ra khỏi quan tài thấu khẩu khí nên muốn tán gâu chút việc nhà với thúc thúc của các ngươi."

Triệu Đan Hà cùng Triệu Đan Bình lĩnh mệnh rời khỏi hành lang bia.

Triệu Hi Dực nhìn đệ đệ, lão buồn rầu nói: "Một lần gặp nhâu một lần già, Hi Đoàn, không biết đời này còn có thể nhìn thấy ngươi được mấy lần nữa." Triệu Hi Đoàn tức giận nói: "Già mồm, nếu ngươi không bế quan thì chẳng phải mỗi ngày đều gặp nhau sao, nhìn đến ngươi nôn luôn."

Triệu Hi Dực lắc đầu nói: "Vương Trọng Lâu tu thành Đại Hoàng Đình nhưng từ trước đến giờ ta vẫn không lên được Ngọc Hoàng Lâu mà lão tổ tông đã chỉ đường, thẹn với tiên tổ."

Triệu Hi Đoàn thở phì phò nói: "Không có bước lên Ngọc Hoàng Lâu trở thành thiên nhân, sẽ không có mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông sao? Vậy chẳng phải ta sẽ khiến các tổ tông tức giận đến thành tiên rồi lại hạ phàm sao?"

Triệu Hi Dực cười nói: "Không nói chuyện này, đồ đệ kia của ngươi cảnh giới thế nào rồi?"

Triệu Hi Đoàn tươi cười rạng rỡ, duỗi ra ngón tay cái như đứa bé nói: "Cái này!"

"Khi nào xuống núi?"

"Chờ đánh thắng con hắc hổ dưới trướng của Tề Huyền Trinh kia thì có thể xuống núi."

"Tốt."

Triệu Hi Dực gật đầu nói, ngay sau đó lão hơi lo lắng: " Lần Phật Đạo biện luận mười năm một lần trước ở Liên Hoa Đỉnh bởi vì tên hòa thượng áo trắng kia có việc nên không đến dự thính, Đạo môn của ta thắng cũng rất vất vả, nếu không phải có Bạch Dục ngăn cơn sóng dữ cũng chưa chắc có thể thắng được. Nghe nói lần này Lưỡng Thiền Tự rất kỳ quái, không những Lý Đương Tâm cùng mấy vị đại đức cao tăng không đảm nhiệm chủ biện mà còn để một vị tiểu hòa thượng thay mặt Lưỡng Thiền Tự. Đúng rồi, Bạch Dục nhắc tới tiểu hòa thượng này đã từng cùng một tiểu cô nương đến Thiên Sư phủ, Bạch Dục nói tiểu hòa thượng rất có tuệ căn, thành tựu sau này sẽ rất cao, có thể sánh vai với Lý Đương Tâm”

Triệu Hi Đoàn đau đầu nói: "Ta chẳng muốn nhọc lòng chuyện này, chỉ là tranh cãi bằng miệng lưỡi, vốn là nhàm chán, ngồi mấy ngày mấy đêm phơi gió phơi nắng ở trên Liên Hoa Đỉnh không phải chịu tội là cái gì. Nói cho cùng cũng chỉ là cãi nhau một trận, ôn ào thắng thì cũng không có gì hay để đắc ý."

Triệu Hi Dực lo lắng nói: "Lúc đầu cũng không có gì, thắng thì thắng, coi như thay mặt Đạo môn kiếm mấy phần mặt mũi, Nhưng bố cục của triêu đình lần này rất có huyền cơ, giống như là giăng xuống một tấm thiên võng lớn, thắng thì tốt nếu như thua, số mệnh tam giáo tăng giảm chỉ sợ là Đạo môn của chúng ta thiệt thòi nhất."

Triệu Hi Đoàn không tim không phổi nói: "Nếu không phải lão tổ tông nói cái gì muốn cùng người đánh một trận cược nhỏ thì sẽ không có chuyện phiền lòng này. Đại ca, ngươi có biết lão tổ tông đang đánh cược với ai, đánh cược gì, tiền đặt cược là cái gì không?”

Triệu Hi Dực hơi do dự, khẽ nói: "Ta chỉ biết là họ đánh cược với nhau, cược người nào sẽ phi thăng sau, tiên đánh cược là một ấn đổi một ấn."

Triệu Hi Đoàn lười biếng đau cả đầu: "Cũng là lão tổ tông thích chơi đùa lung tung, năm đó nếu vui lòng thành tiên cùng với Tê Huyền Trinh, Tê Huyền Trinh ngươi bạch nhật hóa hồng, họ Triệu ta sẽ thừa hạc phi thăng, đó mới gọi là hả giận!"

Triệu Hi Dực cười mà không nói.

Triệu Hi Đoàn cười hắc hắc nói: "Thật ra ta cũng biết chút tiểu tâm tư của lão tổ tông, danh xưng của Long Hổ sơn ta là cứ mỗi trăm năm tất có Đại chân nhân chứng đạo, phải trách mấy người huynh đệ, thúc cháu chúng ta đều bất tranh khí, nếu lão nhân gia phi thăng sớm, vạn nhất trong vòng năm mươi năm không có ai trường sinh bất hủ, thì mất mặt quá rồi, đoán chừng lúc này mới hung ác quyết tâm cùng người kia cược ai sẽ phi thăng sau.”

Triệu Hi Dực trợn mắt nói: "Ăn nói cẩn thận!"
Bình Luận (0)
Comment