Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 328 - Chương 338: Gió Lớn Không Hô

Chương 338: Gió lớn không hô Chương 338: Gió lớn không hôChương 338: Gió lớn không hô

Cổ đạo gió tây, một con ngựa vàng gầy như que củi bị buộc ở dưới cây, tiếng phì phì phát ra từ trong mũi cực kỳ hư nhược, mấy con quạ đen đứng ngây ở trên chạc cây ồn ào làm cho người ta phiền lòng, một lão nhân tâm thường chậm rãi từ phía sau cái cây quay lại, thắt chặt đai lưng quần, vẻ mặt bất đắc dĩ, đại tiện cũng không thanh tịnh, ngẩng đầu về phía mấy con quạ đen suyt suyt vài tiếng. Nhưng mấy con quạ đen kia không hổ là loại chim sinh trưởng ở phụ cận tòa thành kia, so với con chim sẻ già trên hô Xuân Thần còn gặp qua sóng to gió lớn nhiều hơn, không sợ lão nhân đang phô trương thanh thế dưới tàng cây kia chút nào. Lão gia hỏa cũng không bực bội chuyện này. Một tay cầm lấy cương ngựa, dắt ngựa đi từ từ, một tay ước lượng số tiền trong cái túi vải rách một chút, đồng tiền không nhiều lắm, rồi trong lòng lại âu sầu liếc mắt nhìn con ngựa yêu làm bạn dọc đường này, con ngựa vàng này tên là Tiểu Hoàng, nó như là con ruột của lão đầu nhị, từ trước tới giờ không ngồi cưỡi, nếu cỏ lau chỉ có thể làm một cái đệm, thì khẳng định là sẽ cho Tiểu Hoàng ngủ trước.

Ai, người nghèo chí ngắn ngựa gây lông dài, kỳ thật ngân lượng tùy thân mang theo vốn đủ để cơm no áo ấm từ phương bắc đến phía đông này, mấy ngàn dặm đường, lão nhân màn trời chiếu đất, không có chỉ tiêu gì, chỉ khi cái bụng của con sâu rượu trong lão làm ầm ï lên thì lão mới đến phố xá sầm uất trong thành hoặc là sạp rượu ven đường mua một bình rượu giải thèm. Nhưng trên đường đi tới đây, lại đụng phải mấy nhóm người đáng thương, số bạc này của lão cũng theo đó mà giống như giội nước, tiêu hết ra ngoài. Trước kia công tử nói cái gì đó kiểu người lúc loạn thế không bằng chó khi thái bình, nhưng hiện tại đây có thể nói là thịnh thế của Hải Yến Thanh Bình, nhưng cũng không phải ai cũng có thể may mắn làm người thái bình nuôi chó thái bình. Lão đầu đi đại tiện cũng không cởi dải vải bọc hành lý sau lưng xuống này là người Tây Thục, đời này của lão cũng đi không ít nơi, lão không tự nhận mình là hào khách giang hồ phù nguy cứu khốn kia, quả thực là đi lại ở bên ngoài, nếu mà so với giàu có hào phóng thì có thể giàu có hơn thiên tử cùng công tử của mình sao? Còn nếu so sánh về cảnh đời đau khổ, thì cũng không thấy đáy rồi, không có khổ nhất chỉ có càng khổ hơn mà thôi.

Chuyến đi này, lần trước phải bỏ ra một số tiền lớn để qua sông chứ không phải là chỉ trả hơn chục văn tiền để đi thuyền giá rẻ, hai thuyền nương trên thuyền là hai mẹ con, người lái đò là chủ gia đình, mỏ khỉ quai nón, chống thuyền mới một lát đã kêu mệt rồi để cho vợ lái thuyên hộ, còn bản thân ngồi xổm ở đầu thuyền chơi xúc xắc, đánh bài bạc đến nghiện ngập, vừa nhìn liên biết là mặt hàng bại hoại. Lúc qua sông chưa tới bờ, nam tử kia tinh mắt thấy trong túi tiền của lão nhân lộ ra màu vàng trắng, liền ưỡn mặt hỏi lão có muốn ăn mặn hay không, lúc đầu lão tưởng là trên thuyên định làm thịt mấy con cá chép vừa mới vớt lên trong sông, vừa vặn trong bầu rượu còn có non nửa bầu, liền đáp ứng, chờ khi nhìn thấy hai mẹ con sau khi nghe lão nói xong liền bắt đầu mặt không chút thay đổi mà cởi bỏ quần áo chắp vá mỏng manh trên mình ra thì lão nhân này mới bị dọa sợ. Lúc giờ lão mới biết các nàng là người làm nghề kỹ nữ trên thuyền kia, sau đó lão liền nhanh chóng ngăn lại, sau khi thuyền cập bờ, ngoại trừ tiền vụn, còn đâu thứ lão bỏ lại phần lớn là bạc, sau khi lên bờ liền nhanh chân chạy trốn.

Đừng thấy lão đầu nhi lúc trước đi du lịch cùng công tử khi ngẫu nhiên gặp được thôn phụ nào cho tiểu oa nhi bú sữa mà hở ngực lộ nhũ, lão sẽ lớn mật thở dài rồi trợn tròn mắt mà nhìn, dưới chân mọc rễ, công tử phải kéo lão đi thì lão mới bằng lòng đi... Nếu thực sự phải làm chuyện đứng đắn đao thật súng thật kia, lão đầu nhi thực đúng là làm không được. Huống chỉ hai mẹ con kia mới bao nhiêu tuổi chứ? Tuổi họ nhỏ đến nỗi có thể làm nữ nhi tôn nữ cho lão còn được, nhất là nữ oa nhi mới mười ba mười bốn tuổi kia, hơn nữa bởi vì nhà nghèo không có gì ăn nên nhìn qua cũng chỉ lớn bằng mấy đứa nhỏ mười một mười hai tuổi của nhà khá giả mà thôi, làm chuyện này còn không phải bị trời phạt hay sao?

Lui thêm một vạn bước mà nói, Tể tướng quan tam phẩm môn phòng, cho dù là Trương Thủ phụ môn phòng, thì cũng không sánh bằng vương phủ Bắc Lương của lão Hoàng ta đúng không? Tuy nói lão Hoàng ta cũng chỉ là người cho ngựa ăn trong vương phủ, nhưng phải dựa theo cách nói kia, tuy không thể là tam phẩm, nhưng cũng có thể là thất phẩm đi, thực sự sẽ thèm khát nữ nhân đến phát điên ư? Ta khốn khó đến vậy sao? Lấy giao tình lão Hoàng ta từng đan cho công tử hơn mười đôi giày rơm, thế nào cũng không thiếu nha, lúc trước khi đi du lịch công tử trong lúc vô tình đã nhắc tới một chuyện như vậy, công tử nói khi trở về Bắc Lương sẽ tìm một người vợ để ủ ấm chăn cho lão. Lão Hoàng nghĩ tới đây liền cười ngây ngô, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, hoàng hoa đại khuê nữ thủy linh đương nhiên lão không dám chà đạp, còn mấy bà nương có tuổi nhưng vẫn còn phong vận gì đó kia, lão cũng tự nhận không xứng, nhưng lúc ấy đáy lòng lão Hoàng ta vẫn hy vọng có một cô vợ trắng nõn lăn lộn trong chăn nhớ nhung oa oa với lão nha, cũng chỉ là nói ngoài miệng vài câu là "công tử khách sáo, khách sáo' thôi, công tử sao lại cho là thật chứ?!

Lão Hoàng võ một cái lên mặt mình, lầm bầm lầu bầu tự nói với mình, để cho ngươi giả làm cao nhân, năm đó không làm thợ rèn nên đi luyện kiếm, cũng không phải là để tiếp cận những nữ hiệp kia sao, sao luyện một chút liền luyện đến choáng váng, đi pha cái ước nguyện tốt đẹp có chí khí ban đầu như thế kia vào nước tiểu rồi tiểu một cái là đi hết như vậy? Công tử chính là người học vấn lớn nha, cũng không nói mấy lời chua xót, nói chuyện đặc biệt làm cho người ta thoải mái, mỗi khi trộm gà vịt hoặc là gặm dưa leo nướng khoai lang, tâm tình tốt, lời nói cứ như là cẩm tú, lão Hoàng nhớ rõ có một thuyết tháp, ước chừng là nói trên đời có loại nhân tâm khi so với trời cao thì mệnh bạc còn hơn giấy, suốt ngày nghĩ kiến công lập nghiệp, đáng tiếc tài năng lại không bằng người ta, con mẹ nó thật đáng buồn. Lão Hoàng cảm thấy mấy lời này là đủ để nói rõ ràng về thiên đại đạo lý rồi, ngay cả người thô lỗ không biết bao nhiêu chữ như lão cũng nghe hiểu, hắc, cơ mà đây chính là đang khen lão Hoàng ta có mấy cân khí lực liền làm chuyện mấy cân cân lượng sao? Lão Hoàng nghĩ nghĩ một hồi liền trộm vui, nhếch miệng, làm cho người ta phát hiện lão đầu nhi này thiếu hai cái răng cửa, thập phần lọt gió. Lão đầu nhi cùng con ngựa gầy chậm rãi đi, địa phương ở trên đời này, chỉ cần đi, thì lộ trình dài hơn nữa thì chắc chắn sẽ có điểm cuối, chẳng phải vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy tòa thành trì hùng vĩ kia rồi hay sao?

Thành Vũ Đế, vốn không gọi là thành Vũ Đế, mà là thành Lâm Quan, là phiên thành của một vị hoàng tộc Đông Việt thời Xuân Thu, lấy từ một câu trong bài thơ của Trương Thánh Nhân du lịch Đông Hải mấy ngàn năm trước: "Đông lâm kiệt thạch dĩ quan thương hải". Về sau khi Vương Tiên Chi lúc trước còn vô danh tiểu bối tái chiến trên giang hồ, được hoàng tộc Đông Việt coi trọng, nạp làm con rể, muốn mượn vũ lực vô địch của Vương Tiên Chi để hưng binh phản loạn soán quốc, sau khi thất bại liền hy vọng lấy mạng của một người ra để gánh tội cho toàn thành. Sau khi thành bị vây, thân là hoàng thất quý tộc thì đều tự sát trước mặt sáu vạn giáp sĩ ở đầu thành, nhưng hoàng đế Đông Việt vẫn không muốn buông tha, đương nhiên hoàng đế không phải là muốn tru di cửu tộc, dù sao thì cứ giết giết như thế thì không phải giết đến tận cả nhà hoàng đế lão nhi sao?

Nhưng đồ thành là tất không thể miễn, vừa hay khi đó Vương Tiên Chỉ với mới trở về sau khi đại chiến với kiếm thần đương thời Lý Thuần Cương, lão cũng không nói nhảm nửa câu với hoàng đế mà trực tiếp từ ngoài thành giết tới chân thành, sau khi đưa thi thể thành chủ về trong thành, lại từ trong thành giết tới ngoài thành, cứ như thế mà giết tới giết lui ba lượt, lần cuối cùng, lão giết tới chỗ cách vương trướng của Hoàng đế Đông Việt chỉ còn ba mươi bước, giết hết cả cấm vệ quân - những người đời đời là tinh anh của kiếm trì Đông Việt. Vương Tiên Chi lấy sức một người bức bách hoàng đế phải ký kết thề ước, lúc này thành Lâm Quan mới biến thành thành Võ Đế độc lập ngao đầu thời Xuân Thu ở Đông Việt, Vương Tiên Chi càng già càng thông huyền hùng cứ Đông Hải, ngạo thị giang hồ, chân chính vô địch khắp thiên hạ.

Cuối cùng Ly Dương vương triêu nhất thống giang sơn, lão hoàng đế từng tự mình tạo ra được một phần 'tiên vô cổ nhân thiên thu vĩ nghiệp' kia đã có một buổi mật đàm với Vương Tiên Chi ở Võ Đế thành, một người là đế vương thiên hạ cộng chủ, một người là thất phu được xưng là có thể giết lục địa thần tiên, thế nhân chỉ biết hai vị này nói chuyện rất vui vẻ, vừa không có thiên tử giận dữ, cũng không có thất phu giận dữ, sau đó cho dù Võ Đế thành có tư sát nhân sĩ Triệu Câu truyền thủ giang hồ, triều đình cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở. Hiện giờ Vương Tiên Chi đã rất ít giao thủ với người khác, thế nhân đã không hy vọng xa vời rằng có người có thể đánh bại vị võ phu tự phụ nếu sinh sớm năm trăm năm có thể luận sinh tử với Lữ Tổ này nữa. Tân kiếm thân Đặng Thái A, thanh y Tào Trường Khanh, những nhân vật truyền kỳ này, ở Võ Đế thành, cũng chỉ là tranh được cái gọi là bất bại được mọi người tôn sùng là thiên nhân thần minh mà thôi, cao thủ bình thường đã không xứng gặp được Vương Tiên Chi, càng miễn bàn đến việc muốn Vương lão quái hai tay đối địch. Như vậy bản thân Vương Tiên Chi lấy nhân lực chứng thiên đạo nếu thật là muốn giết người, cho dù là lục địa thần tiên, thì chỉ cần chưa từng phi thăng, thì chỉ sợ ở trước mặt Vương Tiên Chi cũng xin hàng mà thôi.

Lão đầu nhi đi tới cửa thành nguy nga, những nhân sĩ giang hồ cùng vào thành với lão người nào người nấy đều có phong độ cao nhân ngất trời, không phải lông tóc cả người đều đỏ cùng với thiết thủ gân guốc làm cho người ta có cảm giác hắt xì một cái cũng có thể thổi bay người trước mặt, thì cũng là nổi bật hơn người, thân mang thần binh lợi khí, tựa như đánh rắm thôi cũng có thể làm cho cả cái giang hồ này khen là thơm. Lão đầu nhi cùng một con ngựa xấu bụng đói kêu vang này, thật sự là khó coi. Mấu chốt là trước khi lão nhân này vào thành, lão còn cố ý thả chậm bước chân, để cho một vị nữ hiệp tuổi thanh xuân tay áo hoa phục vượt lên phía trước. Lão một bên nhìn chằm chằm vào hai bờ mông cong cong đàn hồi của nàng, một bên lấy một cái lược ngà voi ra rồi chải mái tóc xám trắng lộn xộn như cỏ tranh của mình. Nữ hiệp xinh đẹp quần áo cầu kỳ đắt tiền kia nếu dám một mình đến Võ Đế thành, khẳng định không phải tiểu thư khuê các chỉ biết cầm kỳ thư họa bình thường. Nhận thấy có ánh mắt phía sau, nàng liền quay đầu trừng mắt, nhưng khi thấy đó là một lão già khọm khem dắt con người trông còn kém cỏi hơn cả con lừa thì cũng không so đo nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp vào thành.

Lão đầu nhi tự mình nói: "Nếu công tử nhà ta cùng tiểu tử Ôn Hoa kia nhìn thấy tiểu nương tử này, công tử hẳn là lại muốn lừa gạt tiền của Ôn Hoa đi?"

Vừa vào thành, lão đầu đã đi dọc theo trung khu chủ thành thẳng về phía trước, thẳng đến khi có thể nhìn thấy đầu tường của tòa thành kia thì mới ngồi xuống quán rượu ven đường, rồi lão đổ hết tiền trong túi lên bàn, nhếch miệng cười nói: "Tiểu nhị, cho một vò hoàng tửu tốt nhất, đun ấm lên cho ta."

Tiểu nhị của cái quán này vẫn tự cho mình là dân bản xứ thành Võ Đế, chưa bao giờ để mắt đến võ phu ngoại lai, còn người như cái lão gia hỏa này thì lại càng miễn bàn đến, tức giận khinh thường nói: "Chút tiền vụn này, đổi thành ngụm hoàng tửu cũng là miễn cưỡng."

Lão Hoàng ngây ngô cười nói: "Không sao, một ngụm thì một ngụm, cho vào trong cái chén nhỏ một chút, coi như là một chén rượu."

Nói xong, lão cũng không để ý tới ánh mắt của tiểu nhị nữa mà ngẩng đầu nhìn về phía đầu thành, nhẹ giọng nói: "Công tử, gió lớn, nhưng lúc này lão Hoàng sẽ không hô nữa."
Bình Luận (0)
Comment