Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 329 - Chương 339: Hai Tòa Giang Hồ

Chương 339: Hai tòa giang hồ Chương 339: Hai tòa giang hồChương 339: Hai tòa giang hồ

Hiên Viên Thanh Phong, Thanh Phong, thật không phải một cái danh tự vui mừng nha.

Từ Phượng Niên ngồi một thuyền cùng tân gia chủ của thế gia Hiên Viên lái ra khỏi sông Long Vương. Nhìn tư thế bà nương môn này chắc là muốn đưa đến Đại Giang mới thôi, ngoài mặt thì ít nhất sẽ làm được việc tận tình của chủ nhà, vị trí gia chủ của Cổ Ngưu Đại Cương còn chưa ủ ấm được cái mông của nàng, mà đã nhập vai diễn sớm vậy rồi sao? Từ Phượng Niên cũng không thấy phản cảm việc nàng tiên đưa, dù sao lần rời đi này cũng có chút vội vàng, rất nhiều chuyện chưa kịp nói, hoặc là nói quá mức mơ hồ, thế cho nên ngay sau đó hắn đã an vị ở đầu thuyền vừa ăn sơn tra vừa nói chuyện tỉ mỉ cùng Hiên Viên Thanh Phong, Hiên Viên Thanh Phong cơ hồ là hữu cầu tất ứng, rất có giác ngộ của khôi lỗi bị giật dây. Đại khái là ở tết nguyên tiêu tại chợ đèn hoa năm đó, hắn cùng Ôn Hoa đã bị bà nương này mạnh mẽ thu thập đến thảm hại, nên lúc này thấy thần thái ngoan ngoãn vâng dạ của nàng, Từ Phượng Niên thực sự là có chút không thích ứng nổi. Năm đó tuy Ôn Hoa khoác một thanh kiếm gỗ trông rất dở dở ương ương, nhưng hắn luyện thì lại luyện tiện thuật nha; nhất là sau khi cấu kết với thế tử điện hạ làm việc xấu thì kiếm pháp vẫn hồ đồ như cũ nhưng tiên thuật đã đại thành. Thế cơ mà vẫn bị ác nô Hiên Viên Thanh Phong đuổi nửa ngày giống như là chuột chạy qua đường, rồi khi bị nàng giãm trên mặt đất còn mạnh miệng, nói gì cái gì mà "lão tử hảo nam không đấu với nữ, nếu không với cái thân hình của ngươi, một tay lão tử có thể chém mười kẻ như người!". Khi đó Hiên Viên Thanh Phong vẫn còn là người nhân sinh như ý, nàng cười lạnh kêu người ta buông Ôn Hoa ra, sau đó dùng roi ngựa quất vị mộc kiếm du hiệp này bảy tám nhát từ đầu đến chân, sau khi hai người được lão Hoàng kéo đi, Từ Phượng Niên thiếu chút nữa là không thể nhận ra Ôn Hoa, đủ để thấy Hiên Viên Thanh Phong xuống tay tàn nhẫn cỡ nào. Vậy nên về sau, Ôn Hoa ngày nào cũng nghĩ đến việc sau khi kiếm đạo đại thành nở mày nở mặt rồi, thì nhất định phải đến Huy Sơn đánh cho nàng nở hoa, cầm kiếm gỗ đánh bốp bốp bốp bốp vào người nàng. Mỗi lần nói tới đây, Ôn Hoa đều ẩn ý đưa tình nhìn cái da mịn thịt non tựa như nữ tử của kẻ khất cái họ Từ này, nhìn đến mức thế tử điện hạ nổi da gà toàn thân.

"Tên họ Ôn kia."

Hiên Viên Thanh Phong rõ ràng dừng lại một chút, ước chừng ý định ban đầu là bổ sung thêm các loại lời bình như là "ăn chơi, lãng đãng...', chỉ là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, tên khất cái côn đồ ngẫu nhiên gặp được năm đó thình lình lại biến thành trưởng tử của phiên vương quyền thế nhất thiên hạ, dựa theo lẽ thường, dựa theo cách nói vật họp theo loài kia, thì người nam tử trẻ tuổi có thể làm mấy trò lưu manh cùng với thế tử Bắc Lương kia, thì sẽ không giàu thì quý, tám chín phần mười là đang lấy danh nghĩa du học của nhược quan* để lắc lư bên ngoài Bắc Lương. Vì thế Hiên Viên Thanh Phong hỏi một vấn đề rất hợp tình hợp lý với câu trước: "Là một vị thế gia tử đi treo kiếm du lịch các châu?"

(*thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán)

Từ Phượng Niên chỉ ôm bụng cười to, không nói không giải thích gì. Cười đủ rồi, hắn mới chậm rãi ăn sơn tra, phun ra mấy hạt nhỏ, nhìn như thờ ơ mà hỏi: "Huy Sơn các ngươi có một đao khách tên là Viên Đình Sơn, nghe nói rất quen thuộc với ngươi?"

Hiên Viên Thanh Phong vẫn đứng, cho nên vẫn duy trì tư thế nhìn xuống, ngữ điệu bình tĩnh nói: "Lúc ta xuống núi, đã bảo Khách Khanh Hồng Phiêu mang hơn hai mươi tử sĩ đến thác nước tỷ muội vây quét Viên Đình Sơn.”

Từ Phượng Niên đè nén khiếp sợ trong lòng, bày ra vẻ mặt vui cười tấm tắc nói: 'Đây là nạp đầu danh trạng, lấy lòng bản thế tử sao?"

Hiên Viên Thanh Phong lạnh lùng nói: "Chỉ cân điện hạ một ngày chưa phụ Huy Sơn, Hiên Viên Thanh Phong liên một ngày không phụ điện hạ."

"Không hổ là cha con, khi nói chuyện đều cùng một ngữ khí giọng điệu.' Từ Phượng Niên cảm khái từ đáy lòng, cầm lấy sơn tra, hơi giơ tay, muốn đưa cho nữ tử đang tạm thời ngồi cùng một chiếc thuyền với mình ở trước mắt, thấy vẻ mặt chất phác thờ ơ của nàng, Từ Phượng Niên cũng không cảm thấy mất mặt, hắn ném quả sơn tra vào miệng, đứng lên nhìn ra phía sau sông, tâm nhìn rộng rãi, chim nhạn xám trên bầu trời bay thành hàng. Nhị tỷ Từ Vị Hùng từng nói qua con nhạn nào dẫn đầu nhất định sẽ là một con nhạn già kinh nghiệm phong phú.

Lúc đang suy nghĩ đến xuất thần, Thư Hổ từ đuôi thuyền san san* mà đến, bẩm báo là có một bè từ bến đò Huy Sơn theo sát không nghỉ, Từ Phượng Niên đi tới bên cạnh thuyền lớn thì thấy trên bè trúc có một gã nam tử quen mắt, chính là tên hái hoa tặc hiểm tượng hoàn sinh** dưới sát na thương của Thanh Điểu ở phía sau cửa lễ ở Ngưu Đại Cương kia, phẩy phẩy cái quạt mỹ nhân, cho rằng có thể phẩy ra được một ngày mát mẻ của mùa thu, loại nhân sĩ giang hồ tự xưng là phong lưu này, đến trăm người Từ Phượng Niên không chào đón cả trăm. Về sau khi hơn ba mươi người tranh nhau lao tới Đại Tuyết bình, rồi lại bày ra đại trận thay đổi môn đình, đáng tiếc những hảo hán đại hiệp vỗ mông ngựa lại vỗ tới vó ngựa này đã biến thành mười mấy cái xác để cho thế tử điện hạ treo trên nghỉ môn rồi.

(*chỉ vẻ ngoài nhẹ nhàng, êm dịu

** Sống sót dưới tình huống nguy hiểm)

Từ Phượng Niên thấy người này dây dưa không ngớt, cũng không tính toán so đo, chẳng qua thấy kỳ quái chính là trên bè trúc ngoại trừ vị khách khanh cuối cùng của Huy Sơn này, còn có cả một hài đồng không rành thế sự có bộ dạng phấn điêu ngọc trác môi hồng răng trắng, rất là đáng yêu. Từ Phượng Niên cũng khá kinh ngạc, thì ra thế đạo hiện giờ đã bắt đầu thịnh hành việc mang theo người nhà nương tựa rồi sao?

Nam tử dựa vào hái hoa mà hái ra thanh danh trên giang hồ liều mạng chèo sào trúc, kiệt lực đuổi theo thuyền lớn, vất vả lắm mới đuổi kịp sóng vai với thuyền lớn, lớn tiếng nói: "Thế tử điện hạ, Long Vũ Hiên của quận Lang Gia Kiếm Châu cầu kiến!"

Từ Phượng Niên tức giận nói: "Ngươi không phải là đã gặp mặt rồi sao? Ngươi đây là mang nhi tử của ngươi lên sông Đà câu cá đấy à?"

Long Vũ Hiên đoán chừng là bị đâm trúng tử huyệt, hơi có vẻ tức đến hổn hển, vội vàng giải thích: "Điện hạ, tiểu nhân lần này đi gấp, cũng không biết hài đồng cổ quái này lên bè trúc như thế nào, tiểu nhân cùng hài tử này căn bản không quen không biết mài"

Không ngờ hài tử mi thanh mục tú kia lại hô một tiếng cha giòn tan, lập tức khiến Long Vũ Hiên công toi. Khách khanh đáng thương cũng coi như có chút bạc danh ở giang hồ rộng lớn này thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu, quay đầu nhìn hài tử ngây thơ hồn nhiên dưới chân kia, trợn mắt nhìn nhau: "Cha cái thằng cha người à, ngươi là cha ta được chưa?!"

Đứa nhỏ oa một cái gào khóc lên, hai cái tay nhỏ bé không quên gắt gao nắm chặt chân áo bào của Long Vũ Hiên, nức nở thê thảm nói: "Cha, mẹ chết sớm, người không thể không cần con mài"

Long Vũ Hiên thiếu chút nữa tức điên rồi. Nhưng cũng không nhúc nhích, nếu không lấy thực lực của khách khanh Huy Sơn như hắn, có thể dễ dàng đạp tiểu oa nhi này xuống sông cho vương bát ăn. Long Vũ Hiên tự xưng là từng bụi hoa lá cây không dính thân, cùng Đào Hoa Quạt vẽ có chúng mỹ nhân đều là từng tràng nhân duyên sương sớm, ở đâu ra có nhi tử! Thật sự cho rằng nhưng năm tháng này làm một hái hoa tặc có phẩm đức có cảnh giới rất dễ dàng sao? Không nói đến việc cần ngọc thụ lâm phong cùng đầy bụng chữ, thì còn phải thông đồng với những tiểu gia bích ngọc bị ám ảnh bởi thiên cổ kỳ thư««Đầu tràng tuyết»» một lòng muốn bỏ trốn cùng thư sinh nghèo kia nữa. Long Vũ Hiên coi như vẫn là khá thoải mái, đơn giản là lắc lắc cái quạt ngâm thơ đối xứng là được, nhưng những tiểu thư khuê các kia, nhìn đai lưng ngọc bội túi thơm cùng những vật vụn vặt rải rác của ngươi là có thể nhìn ra ngươi có mấy cân mấy lượng nặng nhẹ rồi, muốn cưỡi ngựa làm hiệp khách hành sao? Ai nha, biết một con ngựa tốt tốn bao nhiêu bạc không? Không đáy nha, nữ tử bên trong thế gia vọng tộc môn phiệt đều là người mắt cao hơn đầu, ánh mắt của người nào cũng độc ác xảo quyệt đến rối tinh rối mù, muốn bày ra cái hình tượng hào khách xa xỉ thì mọi chuyện phải vung tiên như rác, những năm này Long Vũ Hiên cũng tiêu tiền như nước chảy, cũng không thể tích góp được nửa xu một đồng, lần trước hãm hại lừa gạt con gái của vị quận thủ kia là phải dùng đến một con ngựa Tử Ái Bắc Lương. Loại ngựa này được xưng là một lượng thịt ngựa Tử Ái một lượng vàng, con ngựa này nặng bao nhiêu? Bao nhiêu bạc? Long Vũ Hiên với cái túi tiền rỗng tuếch đương nhiên mua không nổi, phải cực kỳ vất vả mới mượn được từ một tên con cháu thế gia vọng tộc có tiếng xấu ở châu khác! Bởi vậy Long Vũ Hiên mỗi lần vuốt ve một phen quạt hoa đào mỹ nhân kia, cũng đều khó tránh khỏi việc chảy nước mắt chua xót vì bản thân mình.

Trên Huy Sơn làm mạt đẳng khách khanh, chất béo không đủ, lúc trước chỉ là mượn cái ô lớn này để tránh mưa mà thôi, bây giờ mấy vị bung dù đều ngỏm củ tỏi hết rồi, Đại Tuyết bình quả là danh đúng với thực, tuyết lớn trắng xoá bị chết không còn một mống. Nghe nói ngay cả lão tổ tông Hiên Viên Đại Bàn không ai bì nổi cũng đã chết rồi, đổi thành tiểu nương môn Hiên Viên Thanh Phong đến bung dù, hai cái tay nhỏ bé kia của nàng có thể chống đỡ được cái dù lớn đến bao nhiêu? Long Vũ Hiên thấy thủ đoạn của thế tử điện hạ kia quả thực cao minh, liền quyết tâm đi theo đến Bắc Lương để tiêu dao, nghe đồn Bắc Lương có một quận Yên Chị, bà nương nơi đó người nào người nấy đều trắng nõn đến mức có thể bóp ra nước. Thế mà không biết sao lại một thằng nhóc mạc danh kỳ diệu nhảy ra gọi hắn là cha, Long Vũ Hiên có thể không phát hỏa sao?

Từ Phượng Niên liếc nhìn Hiên Viên Thanh Phong, nàng lắc đầu nhẹ giọng nói: 'Mỗi một khách khanh Huy Sơn đều có bí mật, Hiên Viên Thanh Phong một chữ cũng ghi tạc trong đầu, chưa từng có ghi chép người này có con."

Từ Phượng Niên nói với Long Vũ Hiên trên bè trúc: 'Muốn chứng minh không phải con của ngươi, đơn giản, đạp xuống sông, ngươi có thể lên thuyền."

Long Vũ Hiên ngạc nhiên.

Từ Phượng Niên an tĩnh chờ đợi câu sau, nếu người này thật sự làm ra hoạt động tàn nhẫn này, đừng nói lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương có thể cứu hài đồng chết đuối, trên thuyền chính hắn cùng Thanh Điểu đều có thể làm được. Về phần tên hái hoa tặc này, có lên thuyền hay không đã không có ý nghĩa gì nữa rồi cho dù cho hắn lên thuyền thì cũng không phải là chết mà thôi không đâu. Bắc Lương lấy trọng kim nuôi năng nhân dị sĩ có danh đâu chỉ mấy chục ? Một tòa Cổ Ngưu Đại Cương cao không thể chạm ở trên giang hồ, đối với quái vật khổng lồ Bắc Lương này mà nói thực sự là không đáng giá nhắc tới, khách khanh Huy Sơn sao? Ném đến Vương phủ Bắc Lương, có thể đập ra bao nhiêu bọt nước ở hồ Thính Triều? Dưới gầm trời này, người lang tâm cẩu phế mười năm như một ngày như Chử Lộc Sơn thật không nhiều, nhưng Chử mập mạp ngoại trừ tâm ngoan, thì thủ đoạn của gã há lại để một tên hái hoa tặc có thể sánh ngang, tin tức truyền đến từ thành Tương Phiên bên kia, rằng có một tên trọng đồng họ Lục giết đến hứng khởi, giày vò Tĩnh An vương phủ đến gà bay chó sủa.

Chỉ là Long Vũ Hiên chỉ cười nói: "Xin từ biệt thế tử điện hạ."

Tốc độ chống bè của gã theo đó mà chậm lại, sau khi kéo ra được một khoảng cách với thuyền lớn, thì bỗng dưng gã làm hành động khiến Từ Phượng Niên trừng to mắt, chỉ nhìn thấy người huynh đệ kia lại dựng thẳng ngón giữa, sau đó quay đầu bè liều mạng chạy trốn về phía Huy Sơn.

Hiên Viên Thanh Phong hơi nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên. Nàng vốn đối với Long Vũ Hiên này tương đối không vừa mắt, nhưng hành động hôm nay lại làm cho nàng có chút nhìn gã với cặp mắt khác xưa. Vốn tên trộm hái hoa Long Vũ Hiên này có thanh danh cực kém, võ công cũng không xuất chúng. Trong lòng nàng đã tự có an bài, người này đối với Huy Sơn mà nói thì ngay cả gân gà cũng không bằng, nàng lại là nữ tử, trời sinh đối với nghề của Long Vũ Hiên căm thù đến tận xương tuỷ, sau khi tiếp nhận Cổ Ngưu Đại Cương, vốn định bố thí mấy quyển bí kíp bất nhập lưu rồi khen thưởng chút vàng bạc sau đó để cho hắn cuốn gói lăn ra khỏi Huy Sơn, hiện tại thì nàng đã thay đổi chủ ý rồi. Tuy nói dưới tình thế bức bách nàng không thể không vẽ đường cho thế tử bên cạnh, nhưng trên những chỉ tiết nhỏ, có người có thể làm cho thế tử điện hạ ngột ngạt thì nàng đã thập phần sảng khoái thư thái rồi!

Từ Phượng Niên cười nói: "Có đảm lược, nên thưởng."

Hiên Viên Thanh Phong tựa hồ sợ vị thế tử điện hạ tâm tư thâm trầm này nổi lên sát tâm, nhẹ giọng nói: "Thuyền lớn quay đầu không dễ, lấy tốc độ bè trúc kia thì rất nhanh có thể cập bờ, người này lẻn vào rừng rậm của tổ đình đạo giáo Long Hổ Sơn, muốn tìm kiếm sẽ khó khăn."

Từ Phượng Niên lại không nói gì, chỉ là nhớ tới một tên giang hồ khác, tên giang hồ này, chỉ sợ là ngay cả Hiên Viên Thanh Phong cũng không thể tưởng tượng nổi, không có Kiếm Thần có lưỡng tụ thanh xà nhất kiếm khai thiên môn, không có Tào Thanh Y hay Vương Minh Dân, không có lão tổ thiên tượng ở Huy Sơn, càng không có nho thánh Lục Địa Thần Tiên, thậm chí ngay cả khách khanh Long Vũ Hiên cũng không thể thập phần con sâu cái kiến như tên hạ lưu này.

Tên hạ lưu này chỉ có lão bộc ngựa què, có tiểu tặc giặc cỏ, có mộc kiếm du hiệp, cộng thêm một cái bao cỏ ăn xin, mỗi ngày có thể cầu ấm no không bạc đãi cái bụng là coi như vạn sự đại cát rồi, đánh rắm nếu có thể mang chút mùi thịt chứ đừng con mẹ nó lộ ra mùi khoai lang kia, vậy càng là vạn hạnh. Hắn nhớ rõ ràng cái tên hiệp khách khoác kiếm gỗ mặt tiền có chút keo kiệt kia, có được một tuyệt kỹ sở trường, là lấy củ từ cùng dầu vừng làm thành cơm canh, củ từ giã nát sau đó hầm mềm, xoa bóp nhiều lần với dâu vừng, dùng sàng cỏ lọc qua, tìm lồng trúc hấp kỹ, thêm hành tỏi, vừa xào vừa ủ, cả đời này hắn chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy, có lúc nào không phải tranh đoạt món này với họ Ôn kia đến mặt xám mày tro? Khí lực vất vả tích góp từng tí một nhờ việc lang thôn hổ yết đều dành hết cho việc đánh nhau, xong sau đó hai cái tên cùng lứa tuổi liền nằm trên mặt đất mà dang tay dang chân khoác lác đánh rắm, vui quên trời đất, rồi cùng nhau hâm mộ nói về việc hôm qua nhìn thấy mấy động tác đẹp mắt của hiệp khách trên phố xá sầm uất, cùng nhau chảy nước miếng khi nhắc tới việc hôm trước nhìn thấy ngực của một vị tiểu gia bích ngọc trên lầu hai tửu lâu hung hăng như thế nào. Họ Ôn kia ngay cả thiết kiếm hay thanh đồng kiếm cũng mua không nổi, sau khi gặp được mình và lão Hoàng thì dắt ngựa đi uống nước đều thích đâm vào trong đám người, hận không thể để tất cả mọi người trên đời này đều biết rằng hắn là công tử ca vừa mua nổi ngựa lại nuôi nổi ngựa. Người này, chết vì sĩ diện nhai

Đây cũng là giang hồ.

Giang hồ có hai tòa, Từ Phượng Niên càng ưa thích một tòa từng có một Ôn Hoa nhảy nhót tưng bừng kia hơn.

Cho nên Từ Phượng Niên quay đầu mỉm cười với Hiên Viên Thanh Phong: "Phiên ngươi tìm người này, nói bổn thế tử thu hắn làm khách khanh Bắc Lương vương phủ."

Hiên Viên Thanh Phong nhíu mày nói: "Thật sao?”

Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Bản thế tử giường dưới nói chuyện, một ngụm nước bọt là một cái hố*"

(*Câu nói nổi tiếng về sự trung thực và đáng tin cậy)
Bình Luận (0)
Comment