Chương 340: Nữ hiệp
Chương 340: Nữ hiệpChương 340: Nữ hiệp
Sau khi đổi thuyền Hiên Viên Thanh Phong không có trở vê Hào Ngưu Đại Cương, mà men theo sông Long Vương vào Thanh Long Khê đi tới Long Hổ Sơn tìm vị khách khanh kia, hái hoa tặc cũng không ngại làm chó nhà có tang, không có cửa phủ đệ cần thủ hộ, mới sống vô câu vô thúc, bởi vậy khi Hiên Viên Thanh Phong tìm được gã, người này lại mua vui trong khổ bắt được một con gà rừng, bắc một đống lửa lớn để nướng thịt rồi ngồi mặt đối mặt với hài đồng kia. Long Vũ Hiên tận mắt nhìn thấy thuyền lớn của Bắc Lương thế tử vẫn chưa quay đầu, liền có chút buông lỏng, thực sự không ngờ Hiên Viên Thanh Phong lại hưng sư động chúng vào núi đuổi bắt, lúc bị vây lại, gã vừa không có khí khái anh hùng cũng không vẫy đuôi cầu xin thương xót, chỉ nói là thỉnh Huy Sơn buông tha hài tử giống như trong tảng đá nhảy ra này, Hiên Viên Thanh Phong không có vòng vo, mà nói ý tứ của Từ Phượng Niên lại một lần cho gã nghe, Long Vũ Hiên lòng tràn đầy cảnh giác, gã sợ thế tử điện hạ muốn gã tự chui đầu vào lưới, Hiên Viên Thanh Phong thấy người này không thoải mái như vậy, có chút không vui, nên cũng không nhiều lời nữa liền lập tức rời đi.
Kỳ thật Long Vũ Hiên nhìn thấy Hiên Viên Thanh Phong bày ra trận thế liền tin đến bảy tám phần, nhưng chân chính làm cho gã hạ quyết tâm đuổi theo con thuyền lớn ở Hấp Giang kia, vẫn là vì một câu đồng ngôn vô ky* của hài tử bên cạnh: "Cha, bắt hết các tỷ tỷ trên thuyên làm mẫu thân đi". Cho Long Hiên Vũ mười trái tim gấu gan báo cũng không dám tranh cướp đàn bà với thế tử điện hạ nha, cho dù nhìn thêm vài lần cho no bụng đã mắt cũng không dám. Bất quá giờ đã có bậc thang để xuống nước, không có trở ngại mặt mũi, nếu không thuận nước đẩy thuyền thì còn đợi đến khi nào?
(* Lời của trẻ em ngây thơ, nói một cách trung thực và không xúc phạm ngay cả khi chúng nói những lời đáng ngại)
Khi đuổi theo Hiên Viên Thanh Phong, nàng cũng rất rộng lượng mà xuống thuyền ở bến đò Long Vương Giang, cho gã mượn thuyền, lúc Long Vũ Hiên từ biệt, đây là lân đầu tiên gã tâm phục nàng, hứa hẹn sau này nếu thật sự có thể thăng quan tiến chức ở Bắc Lương, nhất định sẽ không quên ân tình Hiên Viên tiểu thư giới thiệu.
Sau khi đuổi kịp vị thế tử kia ở Hấp giang, đổi thuyền rồi mà Long Vũ Hiên vẫn như đi trên miếng băng mỏng, nhưng vị thế tử điện hạ kia cũng không khách sáo hàn huyên, mà chỉ bảo tùy tùng an bài chỗ ở cho hai cha con bọn họ, điều này ngược lại lại làm cho Long Vũ Hiên thoáng yên tâm, tiếp sau đó hai chân gã cũng không ra khỏi khoang thuyền nửa bước, an phận thủ mình, sợ thế tử điện hạ hiểu lâm gã lại nổi lên ý niệm hái hoa, đến lúc đó có khi oan uổng mà chết mất. Vất vả lắm mới nhảy từ khách khanh bất nhập lưu Huy Sơn nhảy lên thành thượng khách của vương phủ Bắc Lương, xem như đã là cá chép vượt qua Long Môn, nếu như mới thành thiên long mà đã bị đồ long, thế thì thành vui quá hóa buồn rồi.
Ngược lại thằng nhóc kia lại nghé con mới sinh không sợ hổ, làm ra vẻ ông cụ non đến rối tinh rối mù, vừa cảm thấy nhàm chán liền chắp tay đi ra khoang thuyền, không phải dựa vào lan can vọng giang thì là đứng một mình ở mũi thuyền rồi bày ra các loại tư thế đã trải qua nhân sự tang thương.
Cái này thì cũng thôi đi, thế cơ mà một lần nhìn thấy mấy vị giai nhân mỹ quyến của điện hạ đến gần đôi thư hùng khó có thể phân biệt tỷ đệ kia, thì nhóc đó lại ngẩng lên cái đầu nhỏ, nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt tỏ ra thất vọng, rồi nhìn đến vị thiếu phụ có khuôn mặt xinh đẹp nhất kia ở trước mặt, thì nhóc đó vẫn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào một cái bộ vị kia, sau đó khẽ gật đầu, cuối cùng khi tỷ tỷ ôm mèo trắng đến bên người, nhìn thấy núi non phập phồng kia, ánh mắt đứa nhỏ mới sáng ngời, trầm giọng nói: "Đại! Thiện! Đại Thiện!"
Mấy vị nữ tử đều dở khóc dở cười, ngay cả Tĩnh An vương phi Bùi Nam Oánh tính tình lãnh đạm cũng bị chọc cười, Mộ Dung Ngô Trúc che miệng cười duyên, không chút để ý đến việc tiểu thí hài này châm chọc ngực nàng cân lượng không đủ. Ngư Ấu Vi có chút sửng sốt khi thấy tiểu tử kia nói câu "tỷ tỷ, em giúp tỷ ôm mèo trắng, tỷ tới ôm em đi", nói xong đứa nhỏ nhảy lên muốn ôm lấy Võ Mị Nương, thế nhưng lại bị thế tử điện hạ thờ ơ lạnh nhạt bước đến xách cổ áo của tiểu vương bát đản này lên không trung rồi cười mắng "Đã chấm mút lại còn chấm mút đến cả bà nương của bản thế tử, ngươi nếu không phải con ruột của Long Vũ Hiên, ai tin"! Đứa nhỏ trên không chạm trời dưới không chạm đất, giương nanh múa vuốt trên không trung, còn Ngư Ấu Vi thì trừng mắt nhìn Thế tử điện hạ, cực kỳ quyến rũ.
Sau hai ngày trên mặt sông, vốn cái vòng tròn đẳng cấp sâm nghiêm lấy Từ Phượng Niên làm trung tâm mà thành kia, dưới sự quấy rối của đứa nhỏ này, vô hình trung đã hòa hợp thêm vài phần, tựa như một cái cửa sổ lọt gió giờ đã được một thợ đóng khung vá lại cho kín lẽ vậy, cuối cùng cũng có chút ấm áp. Đứa nhỏ này không tên không họ, Long Vũ Hiên đánh chết cũng không thừa nhận đứa nhỏ này là con của gã, Ngư Ấu Vi hiếm hoi lắm mới thấy được tánh nghịch ngợm của trẻ con, khi thấy đứa nhỏ kia chẳng biết lúc nào lại kiếm được hai con dế mèn, thường xuyên vểnh mông cúi người trên ván thuyên xem hai con côn trùng này kịch liệt đấu nhau, liền đặt biệt danh cho đứa nhỏ cái biệt danh là con trùng nhỏ. Trên thuyền ngoại trừ lão đầu nhi da dê bế quan vẫn chưa từng lộ diện, cùng với Thế tử điện hạ đối không có hảo cảm gì với tiểu sắc phôi này, thì cơ hồ không có ai lại không thích đứa nhỏ này, ngay cả đó là hai sủng vật súc sinh, hay con mèo trắng Võ Mị Nương dáng điệu thơ ngây khả ái. Hổ Quỳ Bồ Tát hoạt bát hiếu động, cũng không coi đứa nhỏ này là người lạ, nhất là Võ Mị Nương, nó thường xuyên lén chuồn ra khoang thuyền, tìm thấy đứa nhỏ kia liền nhảy lên nhào về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ. Thường có một cảnh tượng kỳ lạ chính là tiểu hài tử đấu dế mèn, một con mèo trắng cùng một con Hổ Quỳ đều an tĩnh ngồi xổm ở một bên quan chiến, Từ Phượng Niên mỗi lần nhìn thấy cảnh này thì sẽ nhẹ nhàng đá một cước vào mông đứa nhỏ kia, khiến cho nó ngã như chó ăn cứt mới hả giận, ai bảo tiểu sắc phôi trò giỏi hơn thây này đêm nào cũng phải gõ cửa phòng của những nữ tử trên thuyên một lần, rồi lấy đủ cớ thiên kỳ bách quái.
"Mộ Dung tỷ tỷ, trời lạnh, cần tiểu trùng làm ấm ổ chăn cho tỷ không? Cha nói, mông của một đứa trẻ nhỏ có thể nướng cả bánh, chờ tiểu trùng ủ ấm rồi, tỷ tỷ lại nằm vào, được không?”
"Bùi di, đêm dài đằng đẳng, tiểu trùng không có lòng dạ nào đi ngủ, trung thu sắp tới rồi, chúng ta cùng nhau thưởng thức đêm trăng được không?"
"Ngư tỷ tỷ, chỗ ấy của tỷ nặng, có mệt không? Tiểu trùng giỏi xoa bóp, giúp tỷ giải lao, được không?"
"Thanh Điểu tỷ tỷ, biết tỷ thích mặc áo xanh, hôm nay Tiểu Trùng đặc biệt thay một bộ áo xanh, tỷ xem chúng ta có giống biểu huynh tiểu muội đính hôn từ nhỏ không?"
Đùa giỡn lưu manh tựa hồ không được, tiểu vương bát đản kia rất lanh lợi liền lập tức thay đổi lộ số gõ cửa: "Mộ Dung tỷ tỷ, tỷ và đệ đều là người lưu lạc xa xứ, chẳng lẽ không nên an ủi lẫn nhau sao?""
"Bùi di, nghe nói tỷ rất giỏi đánh cờ, tiểu trùng trộm được hộp cờ đôn, ban ngày học được được với cha được hai chiêu là đại tuyết băng bên ngoài quải định thức, liền lén tự nghĩ ra bên trong quải thức, nếu không thì thắp đèn quyết chiến đến bình minh được không?"
"Ngư tỷ tỷ, tiểu Trùng giúp tỷ tìm mèo lười Võ Mi Nương về rồi này, mở cửa đi."
"Thanh Điểu tỷ tỷ, Tiểu Trùng Nhi muốn học thương pháp với tỷ!"
Mấy ngày nay Thiên Long Vũ Hiên sống trong sự kinh hồn bạt vía, đối với một tiểu gia hỏa quần thủng đũng này, khẳng định là không mắng chửi được, còn làm bộ tức giận mắng hay là hướng dẫn từng bước thì đứa con tiện nghi này đều trợn trắng mắt, đánh thì lại càng không đánh được, Long Vũ Hiên tuy nói là một tên trộm hái hoa, nhưng cũng không phải hạng người cùng hung cực ác, bằng không ở trên bè trúc cũng sẽ không không cắn mồi câu mê người có kịch độc kia, mà là kiên quyết xoay người. Nói tóm lại, trên danh nghĩa là phụ tử, nhưng tiểu gia hỏa này làm nhi tử cũng làm ra khí thế của cha, sau đó Long Vũ Hiên thấy không khí trên thuyền cũng không ngưng trọng, tiểu gia hỏa này tuy nói lăn qua lăn lại lung tung, nhưng nghe nói ở trong đám mỹ nhân rất nổi tiếng, thế nên dứt khoát hoàn toàn buông tay mặc kệ, thích thế nào thì đi thế đó.
Thuyền ở Hấp Giang, nhưng đã có thể nhìn thấy một tòa thành nhỏ bên bờ sông, đây là biên giới Kiếm Châu, lại một đường hướng bắc, lộ trình đi một tuần là có thể tới Đông Hải của Võ Đế thành. Lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương rốt cục cũng đi ra khoang thuyên, đi tới đầu thuyền, cảnh giới của Từ Phượng Niên kém quá nhiều so với lão đầu nhi, nên nhìn không ra manh mối huyền cơ.
Long Vũ Hiên rốt cục được thế tử điện hạ triệu kiến, xem như chính thức được thừa nhận có một vị trí nhỏ nhoi trên chiếc thuyền này, nói chuyện phiếm một hồi, Từ Phượng Niên mới biết vị khách khanh chính nghiệp này là hái hoa tặc gốc Huy Sơn xuất thân từ Mặc gia, tuy nói Mặc môn trong Chư Tử Bách gia cùng các học thuyết tông môn khác cũng đã cùng điêu linh suy thoái, nhưng trước khi Xuân Thu chưa độc tôn nho thuật, lúc ấy Phật giáo Thích Môn còn chưa từ tây đông đến, Mặc gia kính thân minh quỷ có thể phân cao thấp cùng với đạo gia. Đáng tiếc về sau không khéo đưa đẩy như phật đạo lưỡng giáo, trực tiếp xung đột chính diện với Nho gia có đại thế quật khởi không thể ngăn cản, mấy lập giáo tông nghĩa lớn không hợp nhau, nên cuối cùng là thất bại thảm hại. Nhưng lãnh tụ đời đời tương truyền của Mặc Môn, cự tử, vẫn được khen là nhân gian quỷ thân, vẫn là nhân vật thần bí cao cao tại thượng, mà Long Vũ Hiên lại chính là môn hạ của cự tử đương nhiệm, là một trong ba mươi sáu đệ tử thân truyền, vê phần vì sao bị trục xuất khỏi tông môn, Long Vũ Hiên nói không tỉ mỉ. Từ Phượng Niên cũng lười hỏi tận gốc rễ, nhà ai mà không có một quyển kinh khó niệm hay một tấm bình phong chứ?
Người giang hồ cùng sĩ tử không khác nhau chút nào, phần lớn đều là tử tâm nhãn, đánh người là ân oán, đánh mặt lại là tử thù.
Gần bờ, lúc Từ Phượng Niên không sợ trời không sợ đất trông thấy một nữ tử bội kiếm thì theo bản năng liền rụt cổ lại, vèo một cái liền trốn vào khoang thuyền, thế mà lại không dám xuống thuyên.
Trên thuyền những nhân vật ngoài Bắc Lương mới quen biết thế tử điện hạ đều cho rằng gặp phải tai ương ngập đầu, bằng không lấy sự ương ngạnh cùng của cải của thế tử Bắc Lương, sẽ nhát gan sợ phiên phức đến thế sao?
Long Vũ Hiên cẩn thận từng li từng tí nhìn nữ tử lên thuyền đi tới kia, sau khi cực kỳ khiếp sợ lại còn có chút tò mò, nữ nhân trẻ tuổi này tướng mạo bình thường, nhìn không phải hung thần ác sát nha, trên đời này còn có nữ hiệp có thể làm cho tân chủ tử cũng kiêng kị sao?
Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, Long Vũ Hiên liền nghĩ tới việc có phải thế tử điện hạ làm ra cái hoạt động bạt trứng bất nhận thân* kia rồi giờ bị tình nhân tìm tới cửa hay không?
(* Có thể coi là chơi đùa tình cảm rồi biến mất. Theo truyên thuyết xa xưa, có một loài chim tên là Bá, loài chim này bản tính vô tâm nên có thành ngữ này. Ý tứ chính là sau khi nam nữ phát sinh quan hệ, thái độ của nam nhân đột nhiên rất lạnh lùng không hề để ý tới nữ nhân nữa, chứng tỏ nam nhân này không phải thật lòng thích nữ nhân kia, rõ ràng là một tên cặn bã. Trước đó, đủ loại chào hỏi, đủ loại tình cảm, giả vờ yêu phụ nữ rất nhiều. Sau đó thì chán, tránh xa phụ nữ, không liên lạc với phụ nữ đó nữa. Đối với loại đàn ông này mà nói, phụ nữ chỉ là khách qua đường. )
Nhưng mà, mỹ nhân bên cạnh điện hạ người nào người nấy đều phong hoa tuyệt đại nha, ánh mắt có kém hơn nữa cũng không đến mức tìm người trước mắt này để ăn vụng chứ?
Ngay khi Long Vũ Hiên trăm mối vẫn không có lời giải, vị nữ hiệp kia sau khi lên thuyền liền cười lạnh nói: "Từ Phượng Niên! Sao, dám đến Võ Đế thành, lại cũng không dám gặp ta sao?"