Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 334 - Chương 344: Bầu Rượu Hai Chén, Bưng Rượu Mượn 1900 Kiếm (2)

Chương 344: Bầu rượu hai chén, bưng rượu mượn 1900 kiếm (2) Chương 344: Bầu rượu hai chén, bưng rượu mượn 1900 kiếm (2)Chương 344: Bầu rượu hai chén, bưng rượu mượn 1900 kiếm (2)

Thành Võ Đế vốn là một tòa cô thành độc lập ở bên ngoài vương triều, bởi vậy phần lớn thủ vệ ở cửa thành chỉ là bài trí, vào thành không cần bất kỳ lộ dẫn gì, trừ phi vài tên võ phu bị Thành Võ Đế cấm không được vào mới bị ngăn cản, còn lại không quan tâm ngươi là tiểu thương, nô bộc hay là vương công, khanh tướng tất cả đều đối xử như nhau, cưỡi ngựa đi vào thành cũng tốt, nhảy vào hoặc bò vào thành cũng được, đều không đáng kể. Đương nhiên Thành Võ Đế từ khi đích thân Vương Tiên Chi đảm nhiệm thành chủ đến nay, chưa bao giờ bày ra trận hình để đón khách, dù là Thiên tử thống nhất Xuân Thu năm đó vào thành thì thiên hạ đệ nhị kia cũng chưa từng rời khỏi nội thành để đón tiếp. Thư Tu cùng Dương Thanh Phong đều là lân đầu tiên đặt chân đến Thành Võ Đế, dù hai người đã quen với mưa gió giang hồ, nhưng khi bước trong bóng tối lúc đi từ cửa thành vào nội thành thì trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy nặng nề khác thường. Thiên hạ vô số thành trì, từ võ bình hai mươi năm, trăm năm một lần đến nay chỉ có cửa thành này hầu như tất cả thập đại cao thủ đều đã đi qua, nhân vật phong lưu đứng ở ngao đầu võ đạo hiện nay, Đặng Thái A cưỡi lừa cầm nhánh hoa đào đã đi qua, thanh y quan tử Tào Trường Khanh cũng đi qua, bọn họ đều giống như Thư Tu, Dương Thanh Phong và những nhân sĩ giang hồ bên cạnh, phải bước qua cửa thành này, đi theo đường chính bên trong đi đối mặt với đầu thành trong nội thành kia.

Nơi đó có quái vật họ Vương, tự xưng thiên hạ đệ nhị, sừng sững không ngã.

Hai năm trước, hình như có một kiếm khách Tây Thục có danh hiệu là Kiếm Cửu Hoàng, vác kiếm hạp cũng đã đi qua, mà lại là lần thứ hai, đáng tiếc không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, chỉ là hai lân phí công tổng cộng lưu lại sáu thanh danh kiếm, cuối cùng ngay cả mạng cũng không thể mang ra khỏi thành, cứ ngồi như vậy chết ở trên đầu thành kia.

Từ Phượng Niên xuống ngựa, dắt ngựa mà đi.

Đi một đoạn lộ trình, hắn nhìn thấy một quán rượu ở ven đường, hơi do dự nhưng cuối cùng hắn vẫn ngôi xuống rồi hỏi tiểu nhị: 'Có rượu không?"

"Có có có, ta bán rượu, làm sao lại không có rượu chứ, ở chỗ của ta rượu ngon thiên nam địa bắc muốn loại nào cũng có.

Lão bản tinh mắt, nhìn thấy khí thế của vị công tử ca tiên y, tuấn mã này không tâm thường nên thầm nghĩ dê béo đến bèn kêu tên tiểu nhị nhận tiền không chịu xuất lực này cút sang một bên, đích thân lão bước lên, một trận mèo khen mèo dài đuôi trước rồi bước chậm vài bước đến trước mặt công tử trẻ tuổi, thấy đồ ăn hạ đĩa, lão cười nói nịnh nọt: "Vị công tử này, Trúc Diệp Thanh, Lương Châu Lão Diếu, Kiếm Nam Xuân, Kim Lăng Đại Khúc đều có, ngài muốn uống cái nào?"

Công tử ca mỉm cười nói: "Hoàng tửu đâu?”

Lão bảo hơi do dự, hoàng tửu này lão vẫn có nhưng giá không cao, mặc kệ lão thịt dê béo này thế nào cũng không thịt được quá nhiều chất béo, lão đang định thuyết phục người trẻ tuổi trước mặt này đổi những danh tửu đắt giá hơn nhưng công tử ca chỉ quay đầu nhìn về phí đầu thành nội, hắn không cho lão phản bác: "Chỉ cần hoang tửu là được rồi."

Tròng mắt lão bản xoay tròn, cười nói: "Nghe giọng nói thì vị công tử ca này là từ Bắc Lương đến phải không? Hoàng tửu tốt nha, thật không dám giấu diếm hoàng tửu của ta đã có danh tiếng lâu năm trong thành, tuy rằng một bình rượu là hai mươi lượng bạc, hơi đắt tiền một tí nhưng một phần bạc một phần hàng, tuyệt đối có giá trị đó! Đúng rồi, công tử có biết trận tỷ thí trên đầu thành cách đây mấy năm mà người giang hồ đều biết không? Ai ya, ta là người thành thật cũng không nói cái gì mà trăm năm mới gặp, nhưng mười năm mới gặp tuyệt đối không có nửa điểm thủy phân, trước khi lão kiếm khách họ Hoàng tỷ thí với thành chủ, đã ở tại tiệm của ta uống rất nhiều hoàng tửu, trực tiếp khen rượu của ta rất ngon, không phí công đã bỏ ra hai mươi lượng bạc. Tên kiếm khách này rất khó lường, thập đại danh kiếm thiên hạ một mình hắn đã chiếm sáu thanh, công tử nói xem, một thân bản lĩnh của kiếm khách họ Hoàng kia có thể yếu sao? Đó có phải là lý lẽ không? Ai, đáng tiếc vị kiếm hiệp này vẫn uống hơi ít hoàng tửu của ta, ngạn ngữ nói uống rượu tăng thêm lòng dũng cảm, hắc, nếu hắn uống thêm một bình nói không chừng không cẩn thận lại xuất ra được bản lĩnh của kiếm tiên rồi... “

Công tử trẻ tuổi chỉ nghe lão bản quán rượu lải nhải nước bọt văng khắp nơi cũng không nói gì.

Tỳ nữ mặc thanh y không xuống xe chỉ nhếch môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng vẫn không mở miệng quấy rầy công tử.

Lão đầu mặc áo lông cừu thì đang nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.

Rốt cuộc công tử trẻ tuổi cũng mở miệng: "Lấy cho ta một bầu rượu, hai cái chén."

Lão bảo ngẩn người nhưng vẫn làm theo, trong lòng lão nghĩ thầm, tuy nói tên công tử ca này mang theo không ít gia phó nhưng cũng không có ai ngồi xuống, cần hai cái chén để làm gì?

Tâm tình lão bản rất tốt, bưng hoàng tửu và chén rượu đến, tiền vốn một bình không đến một lượng bạc lại giở công phu sư tử ngoạm hai mươi lượng, lần đầu tiên lão muốn đích thân rót rượu cho vị công tử ca xuất thủ xa xỉ này, lão rất vui vẻ, hơn nữa trong lòng lão khó tránh khỏi nói thâm những du hiệp ở bên ngoài đến vẫn rất dễ lừa gạt.

Công tử bị làm thịt kia dường như không quan tâm đến tiền rượu, bình tĩnh nói: "Tự ta rót rượu là được rồi."

Lão bản quán rượu cũng cũng lười nhiệt tình mà bị hờ hững, vui vẻ hớn hở nói: "Ta nhớ rõ, lão kiếm hiệp năm đó cũng ngồi cái bàn này, chính là vị trí bên cạnh tay phải của công tử”

Công tử ừ một tiếng.

Rót hai chén hoàng tửu, một chén trong đó đặt ở mặt bàn bên phải, đều rót đây, hắn bưng một chén trước người uống một hớp rồi ngẩn đầu mỉm cười nói: 'Lão đầu đeo kiếm hạp kia thiếu hai cái răng cửa đúng không?”

Lão bản quán rượu suy nghĩ một chút rồi gật đầu, hơi thấp thỏm. Chẳng lẽ vị công tử ca Bắc Lương này lại có quen biết vợi vị cao thủ kiếm đạo họ Hoàng kia hay sao, nếu vạn nhất là thật, vậy hai mươi lượng bạc nóng trên tay xem như phỏng tay con mẹ nó rồi.

Công tử cười, chậm rãi nói: "Còn nữa ta khẳng định lão đầu trống răng cửa kia không có hai mươi lượng bạc để đưa cho lão bản ngươi, cho ăn bể bụng cũng chỉ đổ tất cả tiền đồng ra mua một bát rưỡi hoàng tửu, uống tiết kiệm có đúng hay không?"

Bị nói toạc chân tướng lão bản quán rượu triệt để hoảng, sắc mặt cứng nhắc, tuy nói mặc dù bách tình bình thường trong Thành Võ Đế cũng trời sinh có một cỗ cảm giác ưu việt không thể giải thích, đối với những nhân Sĩ giang hồ ở bên ngoài đến đều quen liếc mắt nhìn, nhưng cảm giác ưu việt này cũng có giới hạn, dưới gâm trời này, ở đâu dùng sinh kế kiếm cơm lại không cân nhắc phân lượng của bản thân để đối nhân xử thế? Càng là tiểu hộ nhân gia ở chợ búa thì sẽ càng không khéo tính toán, không có chút nhãn lực để mượn gió bẻ măng sao có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện móc tiền trong túi ra? Tuy nói lão bản quán rượu thường ngày thích nhất là làm lão Ma Tước chỉ điểm giang sơn, đã thấy nhiều cái gọi là cao thủ, cao nhân, nhưng cũng chỉ là công phu miệng, dù sao chửi bới hay tâng bốc cũng không ai quản được nhưng nếu không cẩn thận đụng phải thiết bản, làm lỡ chuyện kiếm tiền, cuối cùng là không đẹp.

Cũng may công tử trẻ tuổi kia cũng không so đo với lời nói dóc của lão, tự uống rượu. Chuyện này khiến cho lão bản quán rượu như trút được gánh nặng, lão cũng không dám tiếp tục nói bốc nói phét, bước đến đứng sau quầy, cẩn thận từng li từng tí suy đoán người trẻ tuổi này là thân thánh phương nào.

Lão nhìn chằm chằm hai thanh đao dài ngắn treo bên hông của công tử ca, chậc chậc, đao tốt khó gặp.

Chẵng lẽ hắn thật sự là con cháu thế gia ở Bắc Lương rất có lai lịch sao?

Lão cũng không nghe nói ở Bắc Lương có môn phái giang hồ hay gia tộc võ học nổi danh nào, từ sau khi Thương Tiên Vương Tú đời trước chết, Bắc Lương đã hoàn toàn không thể mang ra cao thủ nào. Chỗ nghèo khổ kia cũng chỉ có ba mươi vạn ky binh là đáng sợ nhất, nào là người đọc sách, du hiệp nghe nói đều rất bình thương, không có ai xuất sắc.

Rèm trên hai chiếc xe ngựa đều đã nhất lên, Mộ Dung Đồng Hoàng cùng Mộ Dung Ngô Trúc nhìn Thế tử điện hạ đang trầm mặc chỉ cảm thấy có chút không hiểu thấu.

Tĩnh An Vương phi Bùi Nam Vi đã chứng kiến rất nhiêu gương mặt khác biệt của tên Thế tử điện hạ này rồi nhưng chỉ có chưa từng thấy qua Từ Phượng Niên lúc này, không nói một lời, không cười không buồn, đúng là khiến người khác có cảm giác lo lắng không hiểu, tựa như một hài tử phạm sai lầm.

Hài tử?

Khóe miệng Bùi Nam Vi cười lạnh, hài tử có thể sống sót rời khỏi đám cỏ lau ngoài thành Tương Phàn sao? Có thể khiến cho Cổ Ngưu Đại Cương nghiêng trời lệch đất sao? Có thể khiến cho Long Hổ Sơn Triệu Đan Bình từ kinh thành chạy vê Thiên Sư phủ sao?

Thế nhưng vì sao hắn lại bày hai chén, uống một bình hoàng tửu giá rẻ kia chứ?

Một bình rượu, vốn dĩ bình rượu cũng không lớn, may mà chén cũng nhỏ, nhưng tính toán đâu ra đấy cũng được năm chén, sau khi uống hết ba chén, trừ chén rượu ở bên tay phải ra công tử trẻ tuổi cũng chỉ còn lại một chén cuối cùng.

Chén cụng chén, vẫn uống một hơi cạn sạch.

Người trẻ tuổi trong mắt của lão bản quán rượu có chút thần thần đạo đạo, hắn híp mắt lại dường như uống rất thỏa thích, hắn hơi say rượu thì thâm: "Lão Hoàng, lúc nói chuyện với ngươi, ta hỏi ngươi cái gì gọi là khí khái cao thủ, ngươi đã nói gì ấy nhỉ?"

"Đúng rồi, là cao thủ có thể khiến cho mây trên chín tâng trời rũ xuống, nước bốn biển đều dừng lại, ngươi nói giả hỏa có bản lĩnh cỡ này mới thật sự là cao thủ, ngươi còn nói lão quái vật họ Vương ở Thành Võ Đế kia, tính toán số tuổi ước chừng đã có bản lĩnh này, nhưng ngươi biết rõ Vương lão quái sắp thành tiên nhân, vậy ngươi còn đến đây đòi đánh cái gì? Con mẹ nó, không phải ngươi luôn nói, chúng ta hành tẩu giang hồ, đánh không lại thì chạy, gió nhanh sẽ kêu lên sao?”

Chẳng biết lúc nào, Lý lão đầu mặc áo lông cừu đã bước xuống xe ngựa, bước vào quán rượu, trực tiếp ngồi xuống mắng: "Từ tiểu tử, nói lời vô dụng làm gì, không có can đảm thì lập tức cụp đuôi xéo đi, ở đây khiến liên lụy lão phu phải mất mặt xấu hổ làm gì?"

Lão bản quán rượu bị sự tùy tiện của lão đầu bẩn này làm giật mình, lão vô cùng kỳ quá, lão Mã phu thiếu cánh tay này sao ngay cả chút tôn ti cũng không hiểu.

Kỳ quái hơn chính là công tử trẻ tuổi kia cũng không tức giận, hắn chỉ nói nhẹ nhàng: "Bằng không thì?"

Lão đầu mặc áo lông cừu liếc mắt nhìn đầu thành cắm đầy binh khí của võ phu trong thiên hạ kia cười lạnh: "Hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, mặt kệ ngươi làm chuyện gì, lão phu cũng đã đã đáp ứng với Từ Kiêu bảo đảm ngươi không chết."

Công tử kia chỉ lên đầu thành, mơ hồ có thể thấy được một cái hộp màu tím đen, hắn cười nói: "Ta cũng không mối làm đại sự gì, dựa vào chút cân lượng của ta thì đại sự ta cũng không làm được, chỉ muốn bưng chén rượu này đến đó nhìn một chút."

Lão bản quán rượu theo bản năng trợn trắng mắt, ngoại lại người này chính là kẻ ngoại lai, một chút quy củ cũng không hiểu, lại không biết trời cao đất rộng, đầu thành há có thể là nơi mà người thường có thể đi lên sao, gần như trong sáu mươi năm nay, biết bao nhiêu người muốn xông lên đầu thành đã bị đánh rớt xuống? Lão làm sinh y ở chỗ này cũng khoảng mười năm rồi, cũng đã gặp vài tên gọi là cao thủ không biết sống chết muốn bay trực tiếp lên đầu thành, tất cả không ngoại lệ đều không có kết cục tốt, mới đằng không bay lên chưa được năm sáu trược đã bị cao nhân trong nội thành xuất thủ, từng tên chơi diều không gió đề té chết dưới chân thành, chết đến mức không thể chết thêm. Thân thủ của Kiếm Thần Đặng Thái A và Tào Thanh Y như thế nào? Địa vị giang hồ ra sao? Nghe đồn mấy năm trước họ khiêu chiến thành chủ, không dựa theo quy cũ mà đánh lên từng tầng võ lâu chứ?"

Lão già cụt tay khó coi trong mắt của lão bản quán rượu bất chợt cười nói: "Chuyện này có khó khăn gì?"

Chỉ thấy sau khi vị công tử trẻ tuổi nghe được, chậm rãi đứng dật, bưng chén rượu lên, hắn quay đầu nói với Thanh Điểu: "Các ngươi chờ ở chỗ này."

Bùi Nam Vị trừng đôi mắt như thu thủy kia, nang không tưởng tượng nổi, gia hỏa này điên rồi sao? Ngay cả loại nử tử ngoài giang hồ như nàng cũng biết nội thành có một vị thiên hạ đệ nhị.

Ngày hôm đó, trên con đường nhộn nhịp nhốn nháo của chủ thành Thành Võ Đế tất cả du khách và bách tính trong Thành Võ Đế điều nhìn thấy một màn mà suốt đời họ cũng khó quên, một công tử tuấn dật bưng chén mà đi, cất cao giọng nói: "Vương Tiên Chỉ, xin hỏi như thế nào là mây trên chín tầng trời cũng hạ xuống, như thế nào là nước bốn biển đều dừng lại? !"

Một câu nói kia dùng nội lực hùng hồi khuấy động phát ra, vang vọng nửa tòa thành trì.

Ngay sau đó, căn cứ vào những kẻ tò mò sau này tính ra có ít nhất 1900 thanh kiếm cùng lúc rời khỏi vỏ, cùng nhau treo trên không trung của bầu trời.

Mà nguyên nhân của dị tượng hùng vĩ lộng lẫy này là do một câu nói của một lão già cụt tay đã vắng khỏi giang hồ rất nhiều năm: "Vương Tiên Chi! Lý Thuân Cương đến Đông Hải chơi, mượn kiếm toàn thành đánh với ngươi một trận!"
Bình Luận (0)
Comment