Chương 345: Người mới dắt lừa vào thành, người cũ ngự kiếm ra biển.
Chương 345: Người mới dắt lừa vào thành, người cũ ngự kiếm ra biển.Chương 345: Người mới dắt lừa vào thành, người cũ ngự kiếm ra biển.
Giang hồ thật sự quá lớn, cho dù có tiên nhân ném xuống giang hồ một ngọn Thái Sơn, bọt nước bắn tung tóe thật lớn, nhưng sau mười năm, trăm năm gợn sóng cũng sẽ không còn.
Cho nên phần lớn nhân sĩ thân ở giang hồ cũng tương đối dễ quên, đời người nhiều nhất cũng không hơn trăm năm, bảy mươi xưa nay cũng hiếm. Lý Thuần Cương thành danh quá sớm, tuổi trẻ đã độc chiếm vị trí đầu, ba mươi tuổi đã gần như vô địch thiên hạ, ngước mắt nhìn lại, ai dám tranh phong? Vị lão Kiếm Thần này từng thành danh sớm, kết thúc cũng đến sớm, sau khi thua bởi Vương Tiên Chi cùng thế hệ, Mộc Mã Ngưu bị gấy, lập tức ít có tin tức chảy vào trong giang hồ, lâu dần theo tri kỷ cùng hồng nhan lần lượt hóa thành đất vàng, giang hồ đương đại nhắc đến Lý Thuần Cương dù là ấn tượng của vài lão cổ đồng lớn tuổi cũng mơ hồ không rõ, huống chi là những người giang hồ tuổi tráng niên này chứ?
Đối với những người này mà nói, không cần Vương Tiên Chi đã già nhưng vẫn vững chắc này, chỉ nói về kiếm đạo trong thiên hạ, trong đạo môn Long Hổ Sơn Tề Tiên Hiệp và Võ Đang Vương Tiểu Bình thay nhau soi sáng, nhưng mà so với Đặng Thái A tiên khí đầy người vẫn kém rất nhiều, giang hồ thay đổi, chuyện không đổi là kiếm sĩ vĩnh viễn có số lượng nhiều nhất trong giang hồ, như cá diếc sang sông, lít nha lít nhít, mà trong suy nghĩ của giang hồ hiện nay Đặng Thái A không thể nghi ngờ là Kiếm Thần duy nhất nhưng hết lân này đến lần khác vị Kiếm Thần này không thích bội kiếm, cũng xem như là một chuyện kỳ quặc quái gở.
Người dùng kiếm bại bởi người dùng đao, dùng thương, đại khái có thể lớn tiếng ta thua sao, người dùng đao, dùng thương các ngươi xách ra cao thủ nổi trội nhất, ai có thể đánh thắng được Đặng Kiếm Thần không sử dụng kiếm? Giang hồ đồn đại, vị Đặng Kiếm Thần này có lưng hùm vai gấu, có thể huyễn hóa ra ba đầu sáu tay, trong bọc hành lý có giấu một kiếm hạp gỗ lê màu vàng không lớn, chứa hơn mười thanh tiểu kiếm, dùng bí thuật của Kiếm Trủng Ngô gia dưỡng dục đến thông linh như vật sống, đói thì ăn thịt, khát thì uống máu, huyền diệu vô cùng. Sau khi ra khỏi kiếm hạp không cần khí cơ điều khiển lại có thể tự cắt đầu lâu trên cổ, đáng tiếc thủ bút kiếm tiên xuất thần nhập hóa bực này trê thế gian chỉ có một mình thành chủ Thành Võ Đế thấy qua, không có cách nào, giang hồ lớn hơn nữa nhưng đối với Đặng Kiếm Thần mà nói, không còn ai khác có thể lọt vào mắt của y.
Gần hai ngàn thanh kiếm trong Thành Võ Đế xuất vỏ, treo trên không trung tạo ra một kiếm mạc kinh thế hãi tục.
Ngoài cửa thành một con lừa già có vẻ mệt mỏi đạp móng, chậm chạp vào thành, thiếu niên mắc trang phục thư đồng đang cưỡi lừa bên hông treo vỏ kiếm nhưng kiếm thì đã không thấy, vẻ mặt ảo não hối hận, y cúi đầu nói với một nam tử trung niên đang dắt lừa: "Lão gia, thanh kiếm này ta phải vất vả để dành bạc vụn mới mua được, Lý Thuần Cương đã nói là mượn kiếm trong thành, dựa vào cái gì mà ngay cả thanh kiếm này của ta cũng không bỏ qua chứ? Chúng ta vẫn chưa đến Thành Võ Đế mài Lão gia người cũng vậy, trơ mắt nhìn kiếm bay ra khỏi vỏ, cũng không cản lại giúp ta, chuyện này nếu truyền ra sẽ rất mất mặt, đến lúc đó mặt mũi của người biết để đâu?"
Nam tử trung niên có tướng mạo bình thường, chỉ có thói quen hay nhếch miệng, nhìn qua tựa như đang cười từ đầu đến cuối, thuận theo gương mặt không xuất chúng kia cũng nhu hòa ôn thuần, trong tay y cầm theo một nhánh hoa đào không biết hái ở đâu, ngón tay khẽ quay tròn, y ngẩng đầu nhìn thiếu niên kia, mỉm cười triêu ghẹo: "Mặt mũi chẳng phải để trên mặt của mình sao?"
Thiếu niên làm thư đồng kia cũng kiêu ngạo không nhỏ, bản thân cưỡi lừa để lão gia đi bộ dắt lừa thì cũng thôi đi, lại còn để lão gia mang bọc hành lý, rương sách, thiếu niên nghe lão gia trêu chọc, đầu tiên là trừng mắt rồi lập tức nhụt chí, lo lắng hỏi: "Lý Thuần Cương này đã nói là mượn kiếm, chắc sẽ không có chuyện mượn mà không trả đúng không?”
Nam tử cười nói: "Nếu Lý lão tiền bối không đánh nhau chỉ là làm dáng thì ta đoán chừng ngươi cũng quá sức, ngươi nghĩ xem, gần hai ngàn thanh kiếm không bị đều khiển mà từ trên trời ào ào rơi xuống, ném lung tung đầy đất, đến lúc đó ngươi tìm được một thanh của ngươi sao? Xem như ngươi nhận ra được nhưng nhiều kiếm khách hào hiệp như vậy đều lên lấy lại tăng thêm vài tên đục nước béo cò, mượn gió bẻ măng, chỉ dựa vào thân thể bé nhỏ của ngươi, có thể giành về được sao? Muốn vật quy nguyên chủ thì ngươi phải lập tức thắp nhang câu nguyện đi. Lại nói chuyện này còn khá tốt, vạn nhất đánh nhau với Vương lão đầu, 1900 thanh kiếm này mười phần sẽ phải hỏng hết tám chín, vậy thì với thanh kiếm bình thường của ngươi căn bản là chịu không nổ Vương lão đầu tiện tay vung lên. Nhưng mà theo ta thì lân này Lý lão tiền bối mượn kiếm, mượn rất tốt, đỡ cho ngươi sau khi mua kiếm lại không còn tâm tư làm việc vặt cho ta, ngươi sờ lương tâm nói xem, mấy ngày nay, ngươi nấu đồ ăn, nấu cơm có còn một nữa tâm tư như trước kia nữa không?"
Xác thực mà nói là thiếu niên kiếm đồng thở phì phò nói: "Chính là lão gia người nói nhiều nhất, vừa bắt đầu đã không ngừng không nghỉ, lỗ tai ta đều lên kén!"
Nam tử trung niên mặc áo gai vải thô không hổ là cảnh giới tính tính tốt đến không còn cách nào khác, y cười ha hả: "Tốt tốt tốt, ta ngậm miệng."
Thiếu niên là kiếm đồng nhưng chưa bao giờ vác kiếm cho lão gia, thở dài: "Lão gia, nói với ngươi chuyện gì thôi?"
Nam tử dắt lừa vào thành, đứng trên đường chính nhìn về đầu thành, cưởi tủm tỉm nói: "Lý lão tiên bối cùng Vương lão đầu sắp thần tiên đánh nhau, ngươi đây không phải làm khó ta sao?"
Kiếm đồng lui mà cầu thứ, hì hì nói: "Nếu không thì lão gia người thừa dịp loạn lấy về cho ta mười bảy, mười tám thanh kiếm đi? Dù sao lão gia người là nhặt kiếm cũng không phải trộm, không phải cướp thì có sao đâu!”
Nam tử hiểu ý cười nói: 'Nhìn xem lúc nãy ngươi vừa nói mặt mũi của ta đặt ở đâu, nếu như hai bả vai vác mười mấy thanh kiếm thì sẽ có mặt mũi rồi sao?"
Kiếm đồng tâm như tro tàn, vẻ mặt đưa đám nói: "Ta đi theo lão gia hơn sáu trăm ngày khổ cực làm trâu làm ngựa, thật vật vả lắm mới để dành được mười bảy lượng bạc vụn, đều tiêu vào thanh kiếm này, nếu biết sớm thì có đánh chết ta cũng không đến Thành Võ Đế này cẩu thí này, cẩu thí xúi quẩy!"
Nam tử thấy thiếu niên mơ hồ có dấu hiệu rơi lệ lã chã, đau đầu nói: "Được rồi, được rồi, lát nữa lúc không có người ta giúp ngươi nhặt một thanh kiếm tốt là được rồi."
Gương mặt Thiếu niên chợt biến, rực rỡ cười hì hì: "Lão gia, người có mệt hay không, ta vác rương sách giúp người nhé."
Nam tử tức giận, cười nói: "Tính tình. Để ngươi vác rương, còn không phải con lừa mệt sao, còn không bằng tự ta mệt chút."
Kiếm đồng nhếch nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn kiếm mạc trên không, vẻ mặt hốt hoảng, nhẹ giọng hỏi: "Lão gia, người nói xem nếu trận này thật sự đánh nhau thì ai có phần thắng hơn?”
Nam tử cười cười, thờ ơ nói: "Trừ phi đánh đến chết, chứ không thì trận này phần thắng của Vương lão đầu vẫn lớn hơn nhiều."
Kiếm đồng quệt quệt khóe môi, liếc mắt nói: 'Lý Thuân Cương này cung quá vô dụng rồi, chỉ biết làm đi làm lại loại tràng diện dọa người, chẳng phải là công tử bột sao?"
Nam tử lộ ra thân sắc nghiêm nghị hiếm thấy, trầm giọng nói: "Tam Lộc, không được phép bất kính với Lý lão tiên bối!"
Thiếu niên thấy lão gia tức giận, rốt cục không dám đại phóng lời nói sai lầm, y ngoan ngoãn dạ một tiếng. Nhưng vẻ mặt lập tức không cam tâm bênh vực kẻ yếu nói: "Vương lão đầu kia cũng cũng chính là chó ngồi trên đống phân chó, tự xưng vương xưng bá, nếu lão gia người xuất toàn lực, nhất định đánh hắn đến cha mẹ cũng nhận không ra."
Nam tử nhịn không được cười lên, lắc đầu nói: "Đời này cũng không mong đợi." Kiếm đồng không nói thân phận ở chung với lão gia tựa như giận y không tranh, hờn dỗi dùng sức hừ hừ hừ.
Nam tử không để bụng, hơi thất thần nói: "Những hài tử như các ngươi không hiểu cái gì gọi là trời không sinh Lý Thuần Cương, vạn cổ kiếm đạo dài như đêm. Năm trăm năm qua, vô số kiếm sĩ thiên tài, cuối cùng chỉ có vị lão tiền bối này có tu vi kiếm đạo đuổi sát Lữ Tổ. Về phần ta, giết người có lẽ may mắn mạnh hơn Lý lão tiền bối nhưng cũng chỉ hơn một chút, nhưng nếu nói về tu vi kiếm đạo thì lại kém hơn rất nhiều."
Kiếm đồng như nhặt được lời dễ nghe lọt tai, mặt mày hớn hở nói: "Luyện kiếm không phải vì đánh nhau mà là giết người mà."
Nam tử cười nói: "Ngươi ngược lại là nghĩ thông suốt."
Thiếu niên kiếm đồng cưỡi lừa bày đủ khí thế cao nhân.
Nam tử dừng lại làm động tác nhỏ xoay tròn nhánh hoa đào, y ngạc nhiên ồ lên rồi cười nói: "Đến rồi! Nhãn phúc của tiểu tử ngươi không tệ, trận này đúng là đánh nhau thật, không có sấm to mưa nhỏ."
Lầu các ở nội thành truyên đến một tiếng nói như chuông lớn: "Mời Lý Thuân Cương ra khỏi thành cùng Vương mỗ ra biển chiến một trận."
Vô số người Thành Võ Đế không hẹn mà cùng ngẩng đầu, một bóng trắng khôi ngô như một ngôi sao chổi từ đỉnh lầu các bay ra ngoài khơi Đông Hải.
Mũi 1900 kiếm nháy mắt nhắm thẳng vào Đông Hải, có một người nhảy lên một thanh kiếm, ngự kiếm tiến vê Đông Hải.
Một trận chiến mạnh nhất đương thời!