Chương 346: Đặng Thái A trong nháy mắt dùng sáu phi kiếm
Chương 346: Đặng Thái A trong nháy mắt dùng sáu phi kiếmChương 346: Đặng Thái A trong nháy mắt dùng sáu phi kiếm
Khi hai bóng người ra khỏi thành tiến vào biển, Võ Đế thành có một thời khác yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó trong nháy mắt bộc phát ra tiếng sóng biển vẫy vùng, dù là bách tính trong thành hay là hiệp khách nơi khác tới, đều một mạch ào ra ngoài thành, nếu có thể từ trên cao quan sát xuống dưới, bốn cửa phụ cận phảng phất hội tụ ra bốn dòng lũ người, tiếp đó có ba dòng người chuyển hướng, trùng trùng điệp điệp hướng thẳng về Đông hải, một số giang hồ nhân sĩ không tâm thường tính tình vội vàng xao động lo sợ tốc độ quá chậm, trực tiếp vượt nóc nhà băng tường, nhảy ra đầu thành, khung cảnh máy trăm người đồng thời thực hiện các động tác mau lẹ rất hùng vĩ, quả thật hiếm thấy.
Thời gian mới qua đủ uống nửa chén trà nhỏ, trọn vẹn hơn mười vạn người Võ Đế thành rời đi bỏ lại khoảng không vắng vẻ, lạ thường, quạnh quẽ yên tĩnh, dù sao lão đầu cụt tay tự xưng Lý Thuần Cương kia, không nói những bản lĩnh khác, chỉ riêng việc một tay ngự kiếm một ngàn tám trăm kỹ năng cấp Tiên nhân, thì không thể giả được.
Hơn nữa Vương Tiên Chỉ tọa trấn Võ Đế thành đã hơn năm mươi năm, mặc kệ là kiếm thân Đặng Thái A hay là Tào Quan Tử, đều chưa từng có thể khiến hắn rời khỏi thành đánh một trận, dù dùng mông để nghĩ cũng phải biết, vị lão đầu mặc áo da dê này thanh danh mặc dù sớm đã mai một, nhưng vẫn là một nhân vật bá đạo, một trận chiến đỉnh phong có thể ngộ không thể cầu như vậy, dù là người giang hồ tới chơi Võ Đế thành hay là người định cư ở đây, ai không thèm muốn được thấy 2 Bỏ qua cơ hội lần này, sợ là hối hận xanh ruột cả một đời.
Ban đầu tiếng người huyên náo rộn ràng, trong nháy mắt đi mất không còn một mống, ngay cả lão bản cùng hai điếm tiểu nhị trong quán rượu đều vung chân chạy ra ngoài, chỉ còn lại đám người Thế tử điện hạ bị chức trách bức bách phải lưu lại tại chỗ, Thư Tu cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nhưng bước vào Võ Đế thành, như giẫãm trên băng mỏng, huống chi cảnh tượng râm rộ tiếp sau đó là do Thế tử điện hạ cùng lão kiếm thần hai người liên thủ tạo nên, đã rơi vào trung tâm vòng xoáy, sẽ không dám theo dòng người ra khỏi thành xem kịch, vạn nhất bảo vệ Thế tử điện hạ sơ suất, Bắc Lương Vương không giết Lý Thuân Cương tài cao gan lớn, lại khai đao với Thư Tu nhằm giết gà dọa khỉ, chưa hết, nếu là nghĩ một mạng Thư Tu để đổi một mạng Thế tử là đủ, thì đó chỉ là ý nghĩ viển vông xa vời, kết cục nhất định sống không bằng chất.
Dương Thanh Phong có khuôn mặt đơ thuỗn, chất phác liếc nhìn Thư Tu, sau đó tiếp tục nhìn về phía nội thành, thân sắc bình tĩnh, chính giữa nội thành có một tòa lầu các tao ngất tới tận mây, giống như Đông Việt hoàng đế bởi vì một vị tình nhân đồng tính nói câu "Không dám cao giọng sợ kinh động thượng nhân", mà hao hết hơn phân nửa quốc khố dựng lên Thông Thiên các. Vị Thiên hạ đệ nhị kia chính là từ này phi thân ra,'Rơi vào" trong Đông hải, ước chiến Lý Thuần Cương tại giữa đại dương mênh mông. Dương Thanh Phong sắc mặt như thường, thật ra tâm thần khuấy động không thua gì Thư Tu, chỉ cần là một võ phu, ai không vì thủ bút khí thế phóng khoáng của Lý Thuần Cương như tiên nhân mượn kiếm toàn thành làm cho khuynh đảo? Còn nữa ân oán của hai vị lão tiên bối, đã như một sợi dây xuyên suốt cả chiều dài lịch sử của giang hồ, từ lúc Lý Thuần Cương ở Bắc Lương, quỷ môn quan trên ống tay áo bổ dọc sông hai trăm trượng, bên ngoài thành Tương Phiền đánh bại lui Ngô gia kiếm trủng, tại bãi tuyết lớn thành tựu Kiếm tiên cảnh giới, chẳng lẽ hết thảy đều là vì trận chiến ngày hôm nay?
Tiểu Trùng Tử thừa dịp lúc lão cha đang trợn mắt há mồm, giãy giụa nhảy xuống ngựa, nhưng do cước lực yếu đuối, ngã sấp mặt một cái, sau khi đứng dậy vỗ võ bụi đất, bèn đi đến quán rượu lựa mấy bình rượu ngon, sau khi ngồi xuống vui vẻ uống một mình, bộ dáng rất là ông cụ non, cuối cùng nảy sinh chút lương tâm, hướng về phái lão cha hái hoa đạo tặc vẫy tay, cười nói: 'Lão cha, tới uống rượu, uống rượu, không mất tiền."
Long Vũ Hiên nào có tâm tình uống rượu, chỉ sợ Thế tử điện hạ cùng lão kiếm thần Lý Thuần Cương đều rời Võ Đế thành, gã thân là Bắc Lương khách khanh lại bị ngăn ở nội thành, còn không phải đợi ngũ mã phân thây hoặc giẫm thành thịt nát hay sao. Long Vũ Hiên không xuống ngựa, ngược lại có một người đàn ông tay dắt lừa ngược dòng vào thành dắt ngửi được mùi rượu, chọn lấy một cái bàn cách đứa trẻ nghịch ngợm đó một cái bàn khác, cũng đi tới mở hòm rượu rồi cầm mấy bầu rượu, tuy vậy vân không quên móc ra từ ngực mấy hạt bạc vụn để lại trên quầy... Ngồi trên con lừa một thiếu niên kiếm đồng rên rỉ thở dài, nhảy xuống lưng lừa, cẩn thận cảnh giác nhìn chằm chằm một đám người dưng, vẻ mặt rất cổ quái, nước da thì như trắng ởn như ma quỷ, mã phu là một vị tỷ tỷ thanh tú mặc áo xanh, còn có một vị thẩm thẩm khác cưỡi trên ngựa, bộ ngực gồ lên như hai ngọn núi nhỏ, thiếu điều muốn chọc thủng áo mà ra rồi, nhìn cảnh tượng như vậy thiếu niên kiếm đồng không khỏi một hồi tim đập loạn nhịp, đặc biệt hơn Thư Tu còn liếc mắt đưa tình gợi làn thu thủy quyến rũ, khiến sắc mặt thiếu niên càng đỏ rực như tôm luộc, hơi thở nhiễu loạn, có tiếng mà không có miếng kiếm đồng khó chịu xoay mặt qua chỗ khác, không dám đối diện cùng vị thẩm thẩm kia, cạnh đó vị lão gia đang uống rượu lên tiếng nhắc nhở, hành tẩu giang hồ có điều kiêng kị, một là lão ni cô, hai là hài tử ngây thơ, cùng với nữ tử xinh đẹp, ba loại người này, không thể dính líu vào, đạo hạnh không đủ, sẽ có khả năng lật thuyền trong mương, bị lão gia gọi tên Tam Lộc nhắc nhở, thiếu niên cúi đầu, vụng trộm nghĩ thầm vị thẩm thẩm kia đẹp mắt thì có đẹp mắt, đáng tiếc tuổi tác lớn rồi, tác phong cũng không nghiêm chỉnh như khuê tú, y cũng không ưa thích, nhìn cho đã mắt vậy thôi.
Đang lúc thiếu niên tiếc hận, nhìn thoáng qua, nhìn thấy trên xe ngựa một dung nhan xinh đẹp, trong nháy mắt khiến y ngơ ngẩn, mỹ nhân vén rèm châu.
Tam Lộc như bị sét đánh, người đàn ông trung niên đang chậm rãi uống rượu nhìn thấy kiếm đồng thất hồn lạc phách, bật cười lớn, thuận theo tâm mắt của thiếu niên ngây ngốc mà nhìn lại, là một khuôn mặt tuyệt mỹ, tiểu tử nhãn quang không sai, nhưng nói Tam Lộc thèm nhỏ dãi sắc đẹp của mỹ nữ, ngược lại là oan uổng cho tiểu tử này, nữ tử phía sau rèm kia đẹp thì có đẹp, nhưng so với nữ tử Trân Tính gặp không lâu trước đó tại vườn Lạc Thần, vẫn còn kém đôi chút, lúc đó cũng không thấy Tam Lộc mất hồn mất vía như thế, nữ tử trốn ở phía sau rèm tựa như đang tức giận với ánh mắt của Tam Lộc, khẽ nhíu mày, buông rèm xuống, chắn đi tâm mặt, Tam Lộc chậm rãi lấy lại tinh thần, lòng tràn đầy tự ti mặc cảm, nhìn thấy cảnh này người đàn ông kia thấy buồn cười, chẳng lẽ thật sự thích? Người đàn ông này đối với tình yêu nam nữ, một khiếu cũng không thông, cũng không biết nên an ủi Tam Lộc như thế nào, thôi thì thuận theo tự nhiên là được.
Hái hoa đạo tặc Long Vũ Hiên nhìn thấy chủ tớ hai người phía sau, tâm tư như treo ngược đầu cành, thấy người cưỡi lừa bình thường cũng không kỳ quái, nhưng con lừa lại thêm nhánh hoa đào lại thêm Võ Đế thành, nhất quyết không thể khinh thường, tuy nói sau khi kiếm thân Đặng Thái A hoành không xuất thế, bởi vì gã yêu thích cầm theo một nhánh hoa đào du ngoạn võ lâm, dẫn đến có rất nhiều người sùng bái mù quáng phóng thái kiếm thần, nam nữ giang hồ rảnh không có chuyện gì làm bèn đi 'trông bầu vẽ gáo (trông bầu vẽ gáo: thành ngữ Trung Quốc hàm ý nói về việc chỉ mô phỏng được hình dáng bên ngoài mà thiếu đi tính chất bên trong), dẫn đến những nhân sĩ giang hồ lạc hậu hơn nhìn thấy thì phản cảm vô cùng, tưởng tượng một chút, mỗi khi hoa đào nở rộ, đi trên đường cái, mười vị nữ du hiệp thì có ba bốn vị vác theo nhánh đào dạo chơi, thế còn ra thể thống gì? Không chê mới là lạ? Cùng năm đó Tào Trường Khanh dẫn phát một xu hướng phải mặc áo xanh mới là biết đạo lý, lúc ấy có thể nói là toàn thành mặc áo xanh, vang dội khắp Nam Bắc, bất luận nhân khí cao thấp. Trong mười đại cao thủ, đứng ba vị trí đầu Vương Tiên Chi, Đặng Thái A, Tào Trường Khanh, có thể dễ dàng hất bảy vị sau ra đầu đường cái. Long Vũ Hiên đương nhiên không có cơ hội tận mắt thấy hình dáng kiếm thần Đặng Thái A, gã cũng biết rõ trên giang hồ, không phải cứ tùy tiện cưỡi lừa xách hoa đào đều là kiếm thần, nhưng nam nhân trước mắt này có thần sắc ôn hòa, nhìn không giống người bình thường, thần thái nội liễm, khí thái không tầm thường, Long Hiên Vũ như lâm đại địch, trong khi đó Tiểu Trùng Tử không biết trời cao đất rộng vẫn ở bên kia rót rượu uống, do dự rồi một chút, xuống ngựa cẩn thận từng li từng tí ngồi cạnh đứa nhỏ này, ngăn cách thằng ranh con cùng hai người chủ tớ kia.
Võ Đế thành vắng vẻ, Thế tử điện hạ chẳng bận tâm cứ bưng rượu uống.
Dưới tường cây đứng song song sáu người, đều là võ nô danh chấn thiên hạ của Võ Đế thành, võ nô tổng cộng có mười hai người, họ vì thua Vương Tiên Chi nên sau đó đành phải đời đời kiếp kiếp làm nô cho y, trước làm khi làm nô họ đều là cao thủ đỉnh tiêm trên giang hồ, kiếm sĩ bốn người, đao khách ba người, thương pháp tông sư một người, quyền thuật tông sư hai người, nhạc công một người, cờ sĩ một vị. Võ Đế thành xuất động một nửa võ nô đứng ở dưới tường thành, chắc hẳn không phải là thủ đoạn ân cần đãi khách, mà là muốn để Thế tử điện hạ cưỡi ngựa trắng tới Lương Châu kia biết khó mà lui. Võ Đế thành cho tới bây giờ chưa từng quốc pháp, chỉ có Vương Tiên Chỉ lập xuống quy củ, ở chỗ này, hoàng đế lão nhi vương hầu công khanh đều vô dụng. Bất luận là ai đầu phải dựa theo quy củ, trừ khi ngươi có nắm đấm đủ cứng, cứng đến mức đủ khiêu khích cảnh giới lục địa thần tiên của Vương Tiên Chi.
Kiếm đồng Tam Lộc mấy lần trộm nhìn rèm xe ngựa, đều không nhìn thấy lại dung nhan như thiên tiên kinh động nhân tâm kia, không thể làm gì khác chỉ đành uống rượu, nhẹ giọng hỏi: "Lão gia, người công tử kia là ai, giọng điệu cùng lá gan cũng quá lớn, dám khiêu khích Vương lão đầu, hiện tại Lý Thuân Cương rời khỏi thành đi rồi, hắn làm như thế nào đi lên trên đầu thành ? Sáu vị võ nô tiếp cận nhất phẩm cảnh giới, còn không phải tùy tiện đánh hắn thành đầu heo sao?"
Nam nhân cúi đầu uống rượu, nheo lại mắt, nhìn qua bóng lưng người trẻ tuổi trẻ kia, thấy lờ mờ có mấy phần khí tức quen thuộc năm đó, vẻ mặt hốt hoảng nói: "Hắn à, hắn là họ hàng xa của ta, theo bối phận mà tính, còn phải gọi ta một tiếng cữu cữu."
Kiếm đồng tại chỗ chấn kinh/Lão gia, Tam Lộc từ lúc nhận biết người, người chưa từng nói về gia thế, không bằng hôm nay người nói ta nghe một chút?"
Nam nhân nghĩ nghĩ, giơ bát rượu lên không trung, rốt cuộc cười nói: "Năm đó khi mà ta còn luyện kiếm, mẫu thân hắn, cũng là bà con xa, là biểu tỷ của ta, từng mời ta một bữa cơm chỉ ân, lại có ân cứu mạng, cũng có ân thụ nghiệp. Chuyến này mang ngươi đến Võ Đế thành, là muốn trả phần ân tình kia"
Thiếu niên nói thẳng: "Lão gia, cũng không phải ta nói gì người đâu, nhưng chiếu theo người vừa thuyết pháp, ân tình này cũng quá lớn đi, người trả thế nào? Thêm nữa hai người còn có quan hệ thân thích, người nếu xuất thủ quá keo kiệt, ta sẽ nhìn không được! Về sau ta không đun nước nấu cơm cho người nữa!"
Nam nhân trêu chọc nói: "Ngươi có ý đồ gì ta không rõ sao? Còn không phải cảm thấy công tử kia cùng cô nương ngươi vừa thấy đã yêu có chút quan hệ, muốn mượn ta xuất thủ đi làm chuyện tốt? Ngươi ấy à, cái này gọi là của người phúc ta, nếu không với tính tình keo kiệt hẹp hòi của ngươi, có chịu đánh mười gậy cũng không chịu xòe ra nửa đồng tiền."
Kiếm đồng thẹn quá hoá giận, không tiếp tục để ý vị lão gia ngôn từ cay nghiệt, dư quang khoé mắt lại nhìn về phía xe ngựa, chỉ sợ vị cô nương kia nghe thấy, đối với y sinh ra ấn tượng không tốt.
Nam nhân nhẹ giọng cảm khái nói: "Ngô Tố rời đi Ngô gia kiếm trủng trước, sau từ biệt ta tại kiếm sơn, ta từng hứa hẹn một chuyện. Về sau nàng vì Từ thọt, một thân tiến vào hoàng thành, ta lúc đó không có làm được đến cùng, để nàng mang bệnh căn, ta áy náy mãi cho đến nay."
Trong khi nói chuyện, nam nhân xoay người từ trong rương sách lấy ra một hộp gỗ lê màu vàng, ngón tay khẽ xoay một vòng, nhẹ nhàng chậm chạp mở hộp ra, lộ ra mười hai chuôi tiểu kiếm lung linh dài ngắn không đều, màu sắc kỳ lạ.
Vì hành động trước đó, nam nhân bầy ra bộ dáng mười phần vô hại nam tử quay đầu, đối mặt với hai chiếc xe ngựa mỉm cười nói: "Tại hạ Đặng Thái A, lúc tập kiếm có nợ vương phi Ngô Tố một chuyện, hôm nay định hoàn lại trước một nửa. Hi vọng các vị không cần ngăn cản."
Long Vũ Hiên đang ngậm một ngụm rượu phun ra miệng, dùng sức ho khan.
Gã bị dọa đến sắc mặt trắng phát sợ.
"So cùng Vương phi vào đời dùng kiếm cứu người, ta có điểm khác biệt, Đặng Thái A từ lúc luyện kiếm cho tới giờ chỉ vì giết người, cũng không cùng người tầm thường bày ra mười hai kiếm bên trong hộp gõ, lần này phá lệ xuất ra sáu kiếm."
Không tim không phổi, Tiểu Trùng Tử lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Tỷ tỷ áo xanh càng nắm chặt Sát Na thương, không bởi vì tên này tự xưng Đặng Thái A, tư thái ôn hòa mà phớt lờ.
Thư Tu và Dương Thanh Phong đối mặt nhìn nhau.
Mộ Dung Đồng Hoàng lại lần nữa vén rèm xe lên, trợn to con mắt, nhíu chặt lông mày.
Cạnh kiếm thần Đặng Thái A gần nhất là thiếu niên kiếm đồng sinh lòng kiêu hãnh, thần thái sáng láng.
Trong lúc nhất thời, phụ cận tất cả mọi người đều nín thở.
Thế gian có mấy người may mắn tận mắt nhìn thấy người tự xưng là kẻ giết người có một không hai thiên hạ, Hoa đào kiếm thần, xuất kiếm giết người?
Hộp kiếm màu vàng sắp hàng chỉnh tê mười hai kiếm, dài nhất mới quá ngón giữa trên bàn tay, ngắn nhất chỉ đến ngón cái.
Chỉ thấy ngay sau đó người có danh tiếng trên giang hồ hơn xa lão kiếm thần Lý Thuần Cương, còn được gọi là kiếm đạo đệ nhất nhân, mỉm cười, duỗi ra một cây kiếm bằng ngón trỏ màu đỏ thâm, dùng tay trái nhẹ nhàng bắn ra, bình tĩnh nói: "Huyền Giáp."
Tiểu kiếm nhảy vào không trung, hơi ngưng lại một chút, rôi hướng về phía đầu thành bắn đi.
Đặng Thái A lại đưa ngón tay giữa ra, hai ngón cũng gẩy, Thanh Mai, Trúc Mã."
Hai kiếm linh hoạt tiến vào không trung, lại lần nữa bay đi.
Một lần cuối cùng là ba ngón.
"Xuân Thủy, Triêu Lộ, Đào Hoa."
Hộp kiếm vừa lúc dùng hết một nửa.
Ngay cả Tĩnh An Vương phi cũng bị sắc thái truyên kỳ bốc lên ngùn ngụt của nam nhân kia làm cho e ngại, theo thủ thế của y, Thư Tu, Dương Thanh Phong, Long Vũ Hiên mấy người cùng nhìn về một chỗ phía dưới tường thành.
Chỉ có Tiểu Trùng Tử và Thanh Điểu thủy chung nhìn chằm chằm hộp kiếm gỗ màu vàng không mấy thu hút.
Đám người giương mắt nhìn về nơi xa cơ bản không biết rõ, tên nam nhân kia trong nháy mắt xuất kiếm ra khỏi hộp, dường như trong nháy mắt, sáu chuôi tiểu kiếm đã trở về hộp kiếm cách khoảng hai thước trên không, chậm rãi rơi xuống hộp.
Đợi đến Đặng Thái A đóng lại hộp kiếm gỗ lê vàng, mọi người mới bất giác, nhìn thấy sáu tên võ nô giống như bị một vật xuyên thủng đầu lâu, tóe ra sáu đạo cột máu, sáu cỗ thi thể bắn vọt tới tường thành, cuối cùng chậm chạp xụi lơ ngã xuống trên đất.
Lúc này, kẻ trong nháy mắt tung phi kiếm giết người, Đặng Thái A đứng dậy, nhưng không có động tới chiếc hộp kiếm màu vàng đựng mười hai chuôi phi kiếm giá trị liên thành, nhẹ nhàng lắc đầu với Tiểu Trùng Tử mỉm cười nói: "Đặng Thái A chúc mừng Triệu lão thần tiên phản phác quy chân, tiêu dao lục địa. Phiên phức lão thiên sư mang hộp kiếm giao cho Thế tử điện hạ, và nói thuật dùng phi kiếm giết người của Đặng Thái A đều ở trong hộp này."
Tiểu Trùng Tử nhăn mặt thở dài nói: "Ngươi cứ như vậy phủi mông bỏ đi? Ngươi đây là buộc Vương Tiên Chi và Lý Thuân Cương cùng chết? Nếu như Lý Thuần Cương thua rồi, Từ Phượng Niên làm thế nào đi được ra được khỏi Võ Đế thành ? Ngươi không tự đưa mười hai phi kiếm này thì có ý nghĩa gì ?"
Đặng Thái A cầm lấy nhánh hoa đào, dắt qua con lừa, cười nói: 'Lão thần tiên, việc này cùng Đặng Thái A không có quan hệ rồi."
Tiểu Trùng Tử giương mắt bất đắc dĩ nói: "Hiện tại giang hồ ra sao, bần đạo thật sự xem không hiểu nổi."
Tròng mắt của Hái hoa đạo tặc Long Vũ Hiên kém chút nữa rớt xuống đất. Không có trở ngại, Thế tử điện hạ thuận lợi đi lên đầu thành, đến gần hộp kiếm tử đàn, khoanh chân ngồi xuống, cầm chén rượu ngang trước mắt, nhìn về phía Đông hải.
Có lẽ là lão quái vật Võ Đế thành kia biết được chút gợn sóng trong nội thành, thật sự nổi giận, mặt biển lập tức đảo loạn lật tung.
Lão thất phu thật muốn dựng nước biển Đông hải thành cột lốc sao?
Từ Phượng Niên nhìn ra xa mặt sông, sóng biển càng ngày càng thét gào mạnh mẽ, rủ xuống màn kiếm khí dày đặc như mây đen ép thành, đột nhiên nhấch miệng cười: "Không xong rồi chạy mau! Lão Hoàng, chờ ta từ Bắc mãng bên kia còn sống trở về, sẽ trở lại thăm ngươi."
Một ngày này, ngoại trừ hai đời kiếm thần trong trăm năm qua ở giang hồ xuất thủ tại Võ Đế thành, còn có một chuyện khác oanh động thiên hạ.
Chưởng giáo Võ Đang sơn trẻ tuổi, cưỡi hạc xuống núi.