Chương 347: Tiên nhân cưỡi hạc xuống Giang Nam
Chương 347: Tiên nhân cưỡi hạc xuống Giang NamChương 347: Tiên nhân cưỡi hạc xuống Giang Nam
Một đạo sĩ Long Hổ Sơn như Tề Tiên Hiệp, kết quả đến Võ Đang sơn, ở lại lâu đến phát ngốc, rồi bị Hồng Tẩy Tượng làm cho thiệt hại nặng nề, hết bị kéo đi làm tráng đinh xây sửa Cung Quan, lại đến đốn củi đốt than xây dựng Trúc lâu, trong lúc đó khó tránh khỏi cùng mấy đời đạo sĩ Võ Đang đều có va chạm, thoạt đầu những đạo sĩ Võ Đang bối phận thấp dám gặp y đều không có sắc mặt tốt. Về sau họ thấy vị đạo sĩ từ Long Hổ Sơn đến này tâm địa không xấu, lại ăn dâm ở dề ở Võ Đang sơn, chỉ trưng ra bộ mặt như muốn đòi nợ mấy vạn quan tiền. Thêm nữa người này được chưởng giáp sư thúc tổ trẻ tuổi lấy lễ để tiếp đón, lại nghe nói gia hỏa này kiếm pháp so với Lục sư thúc tổ khó phân trên dưới, một số người gan lớn một chút, nâng lên dũng khí hướng y hỏi chút pháp môn phi kiếm, họ Tề kia cũng là một thân hào khí, không có thiên kiến bè phái gì, ai hỏi gì đáp nấy, càng về sau, có một nhóm lớn đạo sĩ Võ Đang ngưỡng mộ kiếm tiên phong thái, phong vận giang hồ bèn đi theo sau mông y ríu ra ríu rít, ôn ào không ngừng, phòng trúc hẻo lánh mà Tề Tiên Hiệp ở cũng náo nhiệt hơn rất nhiều, so với việc có vô số đình viện khuôn vàng thước ngọc ở Long Hổ Sơn, thì Võ Đang sơn không có quá nhiều đình viện, Tê Tiên Hiệp vốn cho rằng mình sẽ không thể thích ứng, không ngờ rặng lại ngược lại, không xét đến những đạo đồng tính khí ngang bướng nhưng đơn thuần, ngay cả mấy vị sư huynh cưỡi trâu, Trân Diêu Tống, Tri Mệnh, Du Hưng Thụy, cũng thường không mặn không nhạt lui tới thăm hỏi.
Tề Tiên Hiệp bất tri bất giác vơi đi mấy phần muốn tranh cường háo thắng so với dự tính ban đầu, tâm tư trâm tĩnh xuống, chuyên chú luyện tập kiếm đạo tại Võ Đương sơn.
Lúc rảnh rỗi thỉnh thoảng sẽ đi đỉnh núi chủ phong, nơi có Thái Hư cung, thưởng thức mặt trời mọc, mặt trời lặn, hướng tâm mắt ra xa, nhìn bốn phía Đông Tây Nam Bắc, bảy mươi hai ngọn núi, như cánh sen bảo vệ ngọn núi chính, cùng nhau bày biện ra tư thế triều bái cúi đầu xưng thần, mỗi lần vận công thổ nạp hoàn tất, thu lại tâm mắt, Tề Tiên Hiệp thường sẽ không thể kìm lòng mà nhìn về phía di vật là chuôi tiên kiếm hàng thật giá thật của Lữ Tổ, treo dưới góc mái hiên lớn, đối với Lữ Tổ đã xuất thế năm trăm năm trước, Tề Tiên Hiệp thuở nhỏ cực kỳ sùng kính, nếu không cũng không đến mức khiến y một lòng tu hành kiếm đạo, truy cầu thuật phi kiếm cực hạn kia, lấy đầu người ngoài ngàn dặm, trong Đạo môn phân ra làm hai loại: Đạo kiếm và Pháp kiếm, từ xưa đến nay đều coi trọng Đạo kiếm coi nhẹ Pháp kiếm, đơn giản mà nói Đạo kiếm trảm thất tình lục dục, Pháp kiếm trảm yêu trừ ma trảm chuyện bất bình, người phía trước tại tu đạo phi thăng trăm lợi mà không có một hại, người sau lại không thể tránh né mà nhiễm phải nhân quả, từng có thiên sư Long Hổ Sơn vốn vì điều này mà tao ngộ thiên kiếp hiếm thấy, suýt chút nữa thì chết ngay tại chỗ, nếu không phải Long Hổ Sơn quyết đoán trả giá hao tổn vài cây long trì khí vận liên, hậu quả khó mà lường được, Tề Tiên Hiệp đối với cách luyện kiếm một đường như vậy của Long Hổ Sơn, không phải là không có dị nghị cùng tiếc hận.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Ngọc Kinh Tôn Thần Chân Võ đại đế, khách hành hương lên núi thắp hương nối liền không dứt, nói đến kỳ quái, từ lúc cưỡi trâu tiếp nhận chưởng giáo đến nay, tuy nói không có sự tích tiên nhiệm chưởng giáo thần tiên Vương Trọng Lâu dùng một chỉ đoạn sông, họ Hồng này một lần xuống núi cũng chưa từng có, nhưng Võ Đang sơn hương hỏa lại là càng lúc càng vượng, Tề Tiên Hiệp thường thường nghe đồng môn Bạch Dục giảng giải khí vận, hiểu sơ một hai, tại chủ phong xem mây nhìn màu mây, biết được Võ Đang sơn đứng sừng sững tại đại lục Tây Bắc, mà khí vận thiên hạ từ trước đến nay là từ Tây hướng sang Đông mà đi, giống như nước sông cuồn cuộn đổ về biển, nhưng đoạn thời gian này, Tề Tiên Hiệp thường xem mây, lại mơ hồ có thể thấy được biển mây cuồn cuộn, tầng tầng lớp lớp hội tụ tại bảy mươi hai ngọn núi bên ngoài chủ phong, chỉ là không biết đến khi nào sẽ hậu tích bạc phát (Hậu tích bạc phát: trong câu này mang nghĩa tích lũy lây dài để đạt được thành tựu to lớn). May mà Tề Tiên Hiệp từ trước đến nay không có tính cách khéo lo trời sập, Huyên Vũ phải chăng sẽ hưng, Long Hổ có thể hay không thịnh vượng, đâu là chân chính Đạo giáo tổ đình, ai được triều đình sắc phong, được quân vương ân thưởng, đối với y mà nói, đều không trọng yếu, tâm thần của Tề Tiên Hiệp đột nhiên nhảy lên một cái, y trừng to mắt, ngẩng đầu nhìn vê hướng chuôi tiên kiếm đã ròng rã năm trăm năm không ra khỏi vỏ.
Thanh cổ kiếm đã yên lặng nửa ngàn năm kể từ lúc Lữ Tổ vũ hóa thành tiên sau vậy mà kêu lên tiếng chiến minh như rồng ngâm.
Biển mây xung quanh bảy mươi hai đỉnh núi sôi nhảy, cuối cùng tựa như bảy mươi hai đầu Bạch Long bơi về phía ngọn núi chính.
Mấy trăm con hạc vàng bay lượn xoay quanh.
Bởi vì sinh nhật Chân Võ đại đế mà chen chúc vào núi cuồn cuộn khiến khách hành hương gần như cùng lúc đều ngẩng đầu, đi nhìn xem dị tượng, không biết là ai hô rồi một câu Chân Võ đại đế hiển linh, mấy chục ngàn khách hành hương mang lòng e ngại quỳ lạy ngay ngắn dưới đất, dân chúng thế gian tâm thường, nếu nói với bọn họ về kinh điển Thánh Nhân, đạo đức huyền diệu, đạo pháp thâm thuý, thường thường không tác dụng lớn, bọn họ thiển cẩn thường thường gặp những sự vật lạ mới ưa thích mới sợ, giống như những tiểu thị dân khi nhìn thấy những lưu manh vô lại cầm trong tay đao thương côn bổng, hoặc là gặp quan lão gia mạc quan phục cẩm tú ngồi kiệu tám người khiêng. Cho nên Phật giáo mới có mười tám tầng địa ngục, dọa lòng người nơm nớp lo sợ, còn Đạo môn lại có đủ loại chân nhân tiên nhân cứu thế tế dân, những này sự vật, sĩ tử cao nhân thường buông lời nói khinh thường, đối lão bách tính là người chợ búa ngõ hẻm mà nói lại có thể chấn nhiếp lòng người. Bắc đẩu băng hà, Chân Võ đại đế tọa trấn Võ Đang, sắc lệnh phương Bắc, vào lúc đỉnh thịnh, phương Nam sẽ có vô số khách hành hương đến Võ Đang thắp hương cầu phúc, bây giờ tuy danh vọng Võ Đang đã suy thoái, nhưng trong lòng đa số bách tích ở vùng đất Bắc vẫn là tương đối tin cậy thành kính, đặc biệt là khi trên đỉnh đầu khắp trời biển mây cuồn cuộn, hạc vàng cất tiếng vang, ai dám bất kính với thân minh hiển thánh 2
Chính lúc này ngay tại kinh lâu, Trân Diêu đang tìm một bộ điển tịch thì lảo đảo chạy đến cửa sổ, run run rẩy rẩy đẩy cửa sổ ra, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, bờ môi run rẩy nói: "Vương sư huynh, tiểu sư đệ xong rồi!"
Đang trong núi luyện đan Tống Tri Mệnh lo không thành nhất đỉnh Lư được phàm nhân coi là tiên vật đan dược, bịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu nói: "Võ Đang một trong ba mươi sáu đệ tử, Tống Tri Mệnh, cung đón tổ sư gial"
Tại Đông hải tìm ra một người có xương cốt thanh kỳ, đang bế quan, đó là đệ tử Du Hưng Thụy, ngồi trên bồ đài truyền thụ cho đệ tử nội công tâm pháp, bỗng võ tay cười to, cười ra nước mắt, kích động vạn phần nói: "Lý Ngọc Phủ, chưởng giáo sư thúc rốt cuộc đã xuống núi rồi!"
Bảy mươi hai ngọn núi hướng về núi chính, hai mươi bốn khe nước chảy dài. Trong đó dài nhất một đầu chảy thẳng xuống thác nước giống như được thần trợ, đoạn trũng nhất bị nhấc lên kéo thẳng, thông đến tòa Liên Hoa Phong liền kề, ở đó chỉ có một đạo nhân trẻ tuổi tu tập Thiên Đạo, thác nước chảy xuyên ngang trời cao, mấy chục ngàn khách hành hương nhìn thấy cảnh này, phảng phất như đặt mình vào tiên cảnh, càng thêm yên tĩnh im lặng, cả một tòa Võ Đang sơn rộng lớn như vậy, dường như tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Nước chảy bắc thành cầu là vì ai? Tề Tiên Hiệp tận mắt nhìn thấy cổ kiếm rời vỏ bay đến Thái Hư cung, vội đuổi theo phía sau, dọc theo cây cầu nước vắt qua hai đỉnh, chạy lướt qua hướng đến Liên Hoa phong nho nhỏ, kinh ngạc nhìn thấy đạo sĩ cưỡi trâu đang dựa vào rùa cõng bia, thì thào tự nói: "Hôm nay giải xăm, hợp xuống Giang Nam."
Chuôi tiên nhân cổ kiếm này bay lượn vòng quanh chưởng giáo trẻ tuổi, như là bạn cũ trùng phùng, vui sướng nhảy cẵng lên.
Tâm thần của Tề Tiên Hiệp bị khuấy động, quát hỏi: 'Hồng Tẩy Tượng, ngươi đến cùng là ai ? ! Vì sao bội kiếm của Lữ Tổ và ngươi tâm linh tương thông!"
Sư thúc tổ trẻ tuổi cưỡi trâu ngoảnh mặt làm ngơ, thần sắc kinh ngạc, bấm ngón tay lại tính, hồi lâu mới thở ra một hơi, hướng Tề Tiên Hiệp mỉm cười, sau khi đứng dậy, chậm rãi đưa tay vuốt ve chuôi cổ kiếm đang bất động trên không, ngón tay lướt nhẹ một cái, lưỡi kiếm ba thước sáng trong như nước, vỏ kiếm tách rời, nhẹ giọng nói: "Ngươi đi Giang Nam, còn ngươi đến Long Hổ Sơn. Ta sẽ đến sau."
Vỏ kiếm hướng Long Hổ Sơn mà bay đi, thân kiếm hướng Giang Nam mà bay.