Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 340 - Chương 349

Chương 349 Chương 349Chương 349

Trận chiến trên mặt biển Đông Hải, sấm sét mưa bão càng lúc càng lớn, phiên giang đảo hải, màn kiếm giăng trời. Chúng nhân tụ tập ở bờ biến thành Võ Đế thấy vậy đều nghẹn họng nhìn trân trân, chưa từng nghĩ võ phu thế gian lại có thể chiến đấu như vậy, hơn mười tên nhân sĩ giang hồ muốn tới gần nhìn lập tức bị cương khí cùng kiếm ý khuấy nát hài cốt không còn, thành Võ Đế thành chủ Vương Tiên Chi râu bạc tóc bạc, mặc hắc bào, thân hình khôi ngô cao lớn, đi chân trân đứng chắp tay trên sóng dữ, tùy ý 1800 kiếm tâng tâng chen chúc kích xạ, song kiếm đều bị bẻ gãy ở ngoài ba trượng, rơi vào trong biển, 800 phi kiếm sau đó, khó khăn lắm mới kích tới khoảng cách hai trượng, 600 kiếm nữa, rốt cục kích đến cách Vương Tiên Chi một trượng, kiếm khí hùng hồn giao phong với cương khí cương mãnh, lao vào nhau như chớp giật, xích xích rung động, nghe điếc cả tai, bách kiếm liên tục, đâm vào thân thể của hắc bào tóc trắng Vương Tiên Chỉ, vỡ vụn thành từng mảnh, không phát hiện chút tổn hao nào, người đang xem cuộc chiến vốn tưởng rằng sau 1800 kiếm vô công, lão đầu nhi mặc áo da dê sẽ bó tay chịu thua, chưa từng nghĩ lão gia này chậm rãi nói ra hai chữ "Kiếm thành", toàn bộ kiếm gãy rơi xuống biển bỗng nổi lên mặt nước, hội tụ tôi luyện thành một thanh cự kiếm độc nhất vô nhị, vắt ngang ở giữa hai người.

Lúc Kiếm thành, màn trời vỡ tan, kim quang óng ánh chậm rãi hiện ra.

Lão đầu nhi với hình dáng không gì đặc biệt cười vang nói: "Kiếm này của Lý Thuần Cương mở Thiên môn, giết được Vương Tiên Chi ngươi hay không?"

Lý Thuần Cương dùng một kiếm mở thiên môn.

Mơr môn thấy núi, núi này là Côn Lôn.

Đoàn người trên sườn núi nhìn đến tâm thần ngẩn ngơ, đây mới thật sự là Lục Địa Thần Tiên nha.

Lúc Thư Tu, Dương Thanh Phong, thậm chí ngay cả Thanh Điểu đều không tự chủ được nhìn trận quyết chiến trên đỉnh Đông Hải, bên tai mọi người truyên đến tiếng ngựa hí thảm thiết, cùng với tiếng rút đao leng keng, nhìn lại, con tuấn mã mà Long Vũ Hiên cùng Tiểu Trùng Tử đang ngồi bỗng bị cắt ngang thân, Long Vũ Hiên đang hưng phấn quan chiến chợt thấy mình ngồi trong vũng máu, vẻ mặt mờ mịt, chẳng biết tại sao ngựa lại bị chém đứt từ hông xuống, giống như một chiếc đũa bị người ta dùng hai ngón tay bóp gãy. Kỳ quái hơn chính là tiểu tổ sư gia có bối phận kinh người tại Long Hổ Sơn đứng ở giữa hai phần xác tuấn mã, mặt trầm như nước, mà Thế tử điện hạ sau khi rút Tú Đông đao ra chém người, ngay cả Đông Lôi cũng đồng loạt rút ra khỏi vỏ.

Triệu Tuyên Tố với tướng mạo cùng tuổi tác tâm trí hoàn toàn trái ngược chợt nở nụ cười lạnh lẽo đáng sợ, mở miệng hỏi: "Từ Phượng Niên, sao ngươi biết bân đạo muốn ra tay với ngươi?"

Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Triệu lão thiên sư, sau khi biết được thân phận của ngươi, bản thế tử bèn suy nghĩ, lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương với tân Kiếm Thần Đặng Thái A cảnh giới chênh lệch không bao nhiêu, vì sao Lý Thuân Cương chỉ cảm thấy ngươi vô cùng cổ quái, lại nhìn không ra ngươi có cảnh giới thần tiên tiêu dao? Rất đơn giản, ở trong thành Võ Đế, ngươi đã vì một lời mà động sát tâm với bổn thế tử, khí cơ vận chuyển đã để lộ mưu đồ của ngươi, ngươi vốn muốn thừa dịp Lý Thuần Cương không có mặt, làm cho bản thế tử chết bất đắc kỳ tử, còn làm ngay trước mặt sáu tên Võ Nô của thành Võ Đế, tiện giá họa cho Vương Tiên Chi, chỉ là ngươi nghìn tính vạn tính, không tính tới Đặng Thái A cũng che giấu chân khí vào thành, phá vỡ thân phận của ngươi. Nếu như chỉ có thế, bản thế tử luôn luôn rất kính ngưỡng các cao nhán, cũng sẽ không rút đao khiêu chiến, Triệu lão thần tiên xuống núi, nhận Long Vũ Hiên làm cha, bản thế tử coi như là thế ngoại cao nhân xem thường lẽ thường, chán Long Hổ Sơn quá buồn tẻ, phải xuống núi dạo chơi nhân gian một chuyến. Xin hỏi Triệu lão thần tiên, có phải là do long trì Cửu đóa khí vận liên khô héo, khiến ngài nảy sinh sát ý với bổn thế tử, ngay cả kiên trì cũng mất?"

Triệu Tuyên Tố bình thản mỉm cười nói: "Ngoài núi trên nhí đều nói ngươi rằng bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong ngu ngốc cặn bã, bần đạo đi chuyến này gặp được ngươi, thật là có chút bất bình thay cho tiểu thế tử"

Từ Phượng Niên cũng không giấu giếm, hí mắt nói: "Còn nữa lão thần tiên chắc không biết, trước khi đến Long Hổ, tại Khuông Lư Sơn, bản thế tử từng gặp gỡ Triệu Hoàng Sào, mới vừa rồi lão thần tiên lộ ra chân tướng, trên mặt đất nói lời tâm huyết, người khác không hiểu hàm ý trong đó, nhưng bản thế tử nghe xong thì mồ hôi lạnh chảy ròng nha. Thật không dám giấu giếm”"

Triệu Tuyên Tế cười cười, duỗi tay ra, nhất khí hóa huyền, hút người cha giả mạo như lâm đại địch vào trong lòng bàn tay non nớt, âm một tiếng, cả người như tuyết cầu nổ tung, thi thể rơi xuống đất, còn kinh tởm hơn cả so với phân thây ngựa hồi nãy. Vị đạo sĩ này rất giống với con rùa đen nghìn năm vạn năm chui rúc trong mai chỉ nhìn chằm chằm Thế tử điện hạ, nhìn cũng không nhìn Long Vũ Hiên chết không nhắm mắt, chỉ lạnh lẽo cảm khái một câu: "Nhân sinh vô thường, phúc họa tương y."
Bình Luận (0)
Comment