Chương 350:
Chương 350:Chương 350:
Từ Phượng Niên cũng không có chút nào sợ hãi, càng không quay đầu nhìn tên hái hoa tặc mới được làm khách khanh Bắc Lương đã chết bất đắc kỳ tử nơi đất khách, ngay cả máu chảy ra từ khóe miệng cũng không thèm lau, nhìn tên lão tổ tông Long Hổ Sơn kia, hiếu kỳ hỏi: "Bản thế tử chỉ may mắn đoán được lão thần tiên sẽ ra tay, nhưng còn như vì sao phải tàn nhẫn hạ sát thủ như thế, vẫn còn có chút khó hiểu, mong lão thần tiên giải thích nghi hoặc ạ..."
Triệu Tuyên Tố đưa hai tay ra, ấn xuống một cái, hai vị Thư Tu cùng Dương Thanh Phong cả người lẫn ngựa cứ như trong nháy mắt bị sức nặng vạn quân* đè xuống mặt đất, hai con ngựa bị ép thành thịt nát, hai tên Bắc Lương tuỳ tùng đau khổ chống đỡ, thất khiếu chảy máu, chống lại vị tổ sư gia Long Hổ Sơn này, đúng là không còn chút sức nào đánh trả.
*quân: 1 quân là 30 cân, vạn quân=8,000 kg
Đạo nhân liếc mắt nhìn ngoài khơi Đông Hải, khẽ cười nói: "Thế tử muốn kéo dài thời gian, không sao cả, bân đạo sao không phải đợi lúc Thiên môn mở rộng hả? Lý Thuần Cương ơi Lý Thuần Cương, không hổ là kiếm đạo đệ nhất nhân năm trăm năm sau Lữ tổ."
Thư Tu sắp chết miệng phun máu tươi, nằm trên mặt đất, giãy giụa nói: "Điện hạ cứu tai"
Từ Phượng Niên ngoảnh mặt làm ngơ, cười nói: "Sao, lão thân tiên người mang thần thông huyền diệu như vậy, còn sợ khí vận hư vô mờ mịt quấn thân, phi thăng không được?”
Đạo nhân thở dài nói: "Sao không sợ, việc đã đến nước này, ta cũng nói rõ với ngươi, bân đạo Triệu Tuyên Tố cách mọc cánh thành tiên chỉ một con đường, một giáp trước kia là như vậy, đáng tiếc một giáp sau đó lại như thế, giống như bần đạo mới vừa đánh chết Long Vũ Hiên, chạy không khỏi bốn chữ phúc họa tương y, bần đạo thuộc Triệu gia của Thiên Sư phủ, cùng họ với thiên tử Triệu thị, năm trăm năm nhân quả dây dưa, gần giống như Huyền Vũ đồ đằng quy quấn xà, khí số của hai người sớm đã lẫn lộn, cổ nhân nói thanh quan khó xử việc nhà, dù bần đạo hiểu sơ khí vận sâu xa, cũng không thể cắt nghĩa, phân tích rõ ràng. Lúc vào thành Võ Đế, vô tình gặp được Đặng Thái A, thực ra bâần đạo đã phai nhạt sát tâm, bởi ngươi khí số mạnh mẽ, mệnh chưa đến tuyệt lộ, bâần đạo cũng vui vẻ làm một con rùa đen rút đầu, trốn trong mảnh đất nhỏ Long Hổ Sô, đáng tiếc đi đến nơi này, Lý Thuần Cương lại kiếm mở thiên môn, bần đạo giết ngươi xong, cũng có thể nhân cơ hội phi thăng, ngươi xem, đó chính là Thiên môn. Bần đạo từng đánh đố với Triệu Hoàng Sào, xem ai phi thăng trước, ai thua mất một ấn, ngay hôm nay bần đạo phi thăng, khí số báo ứng, con rùa đen hắn phải thú ấn, nhưng ta không cần đi tìm Triệu Hoàng Sào nữa. Còn như ngươi, Từ Phượng Niên, chết bởi Vương Tiên Chi không phải sao, Triệu thị triều đình mượn dao mổ Từ Kiêu cắt đi khôi ung nhọt thành Võ Đế này, ác nhân tự có ác nhân trị, coi như là bân đạo làm chút bồi thường cho lão hữu trăm năm Triệu Hoàng Sào."
Từ Phượng Niên tấm tắc tán dương: "Lão thần tiên một mình tính toán thật hay."
Triệu Tuyên Tố cười ha ha nói: "Bần đạo đã sống rất nhiều năm, tính toán giỏi, da mặt dày."
Lão cười nói: "Khuyên ngươi đừng hy vọng xa vời hai vị Lục Địa Thần Tiên bên kia phát hiện dị dạng ở nơi này, bần đạo vẫn có đủ bản lãnh để che giấu."
Một cây thương uốn lượn như vầng trăng nguyệt, nhanh như cắt từ trên cao đâm xuống.
Thân hình của Triệu Tuyên Tố bất động, tùy ý Sát Na thương đập trúng thân thể non nớt kia, nhưng cảnh tượng tiếp theo lại là Thanh Điểu phun máu văng mạnh ra ngoài.
Đạo nhân tiếc hận nói: "Đáng tiếc cho nữ oa oa có căn cốt tốt như vậy."
kế đó lão nhìn phía Thế tử điện hạ, dường như có hơi trào phúng: "Ngươi còn bình tĩnh vậy sao?"
Thanh Điểu loạng choạng đứng lên, Sát Na Thương chưa từng tuột khỏi tay.
Từ Phượng Niên liếc thấy Thư Tu Dương Thanh Phong đều đang muốn tấn công, xua tay ngăn cản Thanh Điểu nỗ lực liều chết với đạo nhân, hỏi: "Người nơi này đều phải chết?"
Triệu Tuyên Tố gật đầu.
Từ Phượng Niên ha hả cười nói: "Vậy để cho ta tới trước?"
Triệu Tuyên Tế không có bất kỳ lời nói nhảm, trong nháy mắt súc địa thành thốn, nhanh chóng tiến tới trước người Từ Phượng Niên, không để cho hắn có cơ hội rút đao đón đỡ, ra chiêu chính là sát thủ.
"Ha ha."
Mới vừa chạm đến Thế tử điện hạ.
Có con dao quỷ dị đâm một cái tới.
Dù cảnh giới cao như Triệu Tuyên Tố, cũng bị một chiêu xuất quỷ nhaập thần này đẩy lùi, cúi đầu vừa nhìn, trên cổ lưu lại một rãnh máu màu đỏ tươi.
Ngẩng đầu nhìn lại, là một cô nương có nụ cười cứng nhắc.
Triệu Tuyên Tố nhíu mày, nhìn kiếm mở thiên môn đẳng xa, tạo ra một đường biển trời, rõ ràng đã đến thời cơ tốt nhất, bẻ bẻ cổ, thân thể răng rắc rung động, liên miên không dứt, phát ra thanh âm biến hoá kỳ lạ như chuỗi đậu tương nổ tung.
Triệu Tuyên Tố cười lạnh nói: "Không tệ không tệ, Thế tử điện hạ có chút đạo hạnh, lại khiến cho bân đạo gọi ra chân thân."
Xương cốt huyết nhục của Đạo nhân như cây già gặp xuân, bắt đầu sinh trưởng.
Từ Phượng Niên bình thản nói: "Chân nhân bất lộ tướng, thì ra là giải thích như thế. Cao nhân như ngươi, đúng là không cao, không nói lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương, dù là tân Kiếm Thần Đặng Thái A, đều kém xa."
Triệu Tuyên Tố giận dữ, ngửa mặt lên trời cười to.
"Cháu trai, tâng bốc được đấy."
Một giọng nói thuần hậu đặc hữu thong thả từ dưới sườn núi truyền đến.
"Trước khi tặng kiếm, còn phân nửa ân tình, sau khi sát nhân, còn một nửa kia, cứu ngươi hai lần, từ hôm nay, Đặng Thái A không còn nợ mẹ ngươi Ngô Tố nữa."
"Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân. Nào có cao nhân không cao, rõ ràng cả đời đều sống bằng thân cẩu, Đặng Thái A tới giết cẩu đây"
"Nếu Lý lão tiên bối kiếm thành với Đông Hải, trước châu ngọc, Đặng Thái A cũng không tiện làm trò cười cho người trong nghề."
"Kiếm khởi!"
Triệu Tuyên Tố lần đầu tiên xuất hiện thân sắc kinh hoảng, tức giận nói: "Đặng Thái A, ngươi làm sao biết được nơi đây có biến cố? !"
"Đặng Thái A dưỡng kiếm, trên đời làm sao biết đạt đến đỉnh phong."
Đặng Thái A đứng cách đó mười trượng giang tay ra, mỉm cười nói: "Nga Mi, Chu Tước, Hoàng Đồng."
"Tỳ Phù, Kim Lũ."
"Thái A-"
Sáu thanh tiểu kiếm phá hộp ra.
Chia ra cắm vào thiên linh cái, hai bên huyệt Thái Dương, ba đan điền của Triệu Tuyên Tố.
"Đạo giáo nói Đại chân nhân chứng đạo Bất Hủ, có thể gọi đại địa bình trầm sơn hà nát bấy, nếu không ngươi cho Đặng mỗ khai mở nhãn giới đi?" Thân thể tan vỡ, Triệu Tuyên Tố lại mạnh mẽ sử xuất nguyên thần xuất khiếu!
Như một đạo cầu vồng lướt về phía Thiên môn.
Đặng Thái A bước về phía trước một bước, vẫn không nhanh không chậm điềm đạm cười nói: 'Muốn đăng tiên? Cũng phải hỏi qua kiếm của Đặng Thái A mới được."
"Trở về!"
Sáu thanh phi kiếm rõ ràng chỉ là cắm vào thân thể của Triệu Tuyên Tố, nhưng khi nguyên thần xuất khiếu của đạo nhân phản chiếu đường nét của sáu thanh kiếm, kim quang nở rộ.
Đúng là mạnh mẽ túm lại nguyên thần trở về thân thể.
Từ Phượng Niên không nói hai lời, một đao chém thành hai khúc, cười gần nói: 'Lão tử để cho ngươi đăng tiên