Chương 352: Lôi trì cùng đạo lý (2)
Chương 352: Lôi trì cùng đạo lý (2)Chương 352: Lôi trì cùng đạo lý (2)
Về phần một đao không thể làm cho thần hồn Triệu Tuyên Tố tan biến này, thất vọng trong lòng Từ Phượng Niên khẳng định có, nhưng không thể gọi là ngạc nhiên khiếp sợ được, thủ đoạn của thiên nhân vốn là huyền kỳ khó lường, hai vị trên mặt nước Đông Hải kia, dời núi đảo biển mở thiên môn, thần thông của những người này hiển ra, là kinh tâm động phách đến bực nào! Triệu Tuyên Tố tuy nói dùng vũ lực luận giết người, khẳng định kém hơn Vương Tiên Chi cùng Lý Thuần Cương, nhưng nếu nói bị thế tử điện chém một đao là chết, vậy thì cũng quá là thấp kém rồi, tốt xấu gì cũng là xú lão đạo tu hành mấy đời người trên Long Hổ Sơn nha.
Triệu Tuyên Tố không ra khỏi cửa liền biết giang hồ, không xuống núi liền biết thiên hạ, không dính khói lửa trần thế nhẹ nhàng phất tay áo, phất hai thanh phi kiếm mang danh là Nga Mi - Chu Tước bay ra khỏi hai khiếu huyệt lớn, phi kiếm vẫn chưa bị đứt đoạn, sau khi bị bức bách bắn ra thì bay lượn xung quanh lão đạo nhân, Triệu Tuyên Tố làm như không thấy nhẹ giọng cười nói: "Lúc trước ở trên núi nghe nói kiếm thuật của Đặng Thái A vượt qua hai cảnh giới kiếm khách đương thời, theo sát pháp kiếm của Lữ Tổ, hôm nay may mắn tự mình lĩnh giáo, không uổng cuộc đời này. Chỉ là tới mà không đi thì sẽ bất lễ, bân đạo cũng có chút tài mọn, muốn luận bàn cùng Đặng Kiếm Thần một phen”"
Đặng Thái A hỏi: "Nếu đời này lão thiên sư đăng tiên vô vọng, thân thể cũng bị chém nát, sao không biết thời biết thế thừa dịp nguyên thần vẫn còn mà tìm một gia đình tốt đầu thai đi?"
Trong lúc nói chuyện, Triệu Tuyên Tế lại phất tay áo, lại bức một thanh kiếm có thân kiếm vàng kim ra ngoài khiếu huyệt, vuốt râu sái nhiên nói: "Lão đạo từ nhỏ đã thê nếu không chứng đại đạo để kiếm một chỗ ngồi trên Thiên Đình thì chết liên chết, khinh thường chín loại thi giải của đạo môn kia."
Đặng Thái A cũng có nhàn hạ thoải mái, cũng không ra sức đánh chó rơi xuống nước như phường chợ búa mà là bình tĩnh hỏi: "Sấm vĩ của đạo môn được xưng có thể dự đoán cát hung, liệu biết được mưa gió trong năm trăm năm? Tính trời tính đất nhưng chẳng phải không tính được mạng của mình sao?"
Từ Phượng Niên trơ mắt nhìn lão đạo sĩ lần thứ ba cuốn tay áo dấy lên phong vân đẩy hai thanh phi kiếm bay lên không trung, giờ chỉ còn sót lại một thanh tiểu kiếm Thái A cuối cùng, Triệu Tuyên Tố lắc đầu, trâm giọng nói: "Thiên đạo như một cỗ xe ngựa, băng băng lao đi như sấm sét, có một con bướm đêm nhàn nhã bay quanh bên trong cỗ xe, thử hỏi con bướm đêm này vì sao không đụng vào vách xe?"
Đặng Thái A cảm khái không thôi mà rằng: "Thân ở trong thiên địa, làm sao được tiêu dao. Một bước không ra khỏi Côn Lôn, một đời sống không quá trăm năm”
Từ Phượng Niên nghe không hiểu ra sao, càng không có cảm xúc thể hồ quán đính, chỉ biết là hai vị cao nhân này đều đang vận sức chờ phát, chuẩn xác mà nói là Đặng Thái A đã tính trước rồi tự tin đến mức tự phụ, tùy ý để cho Triệu Tuyên Tố thoát khỏi cấm chú của lục kiếm. Trong xe ngựa bên kia, Mộ Dung Đồng Hoàng trong hai chị em vén rèm lên xem cuộc chiến. Mộ Dung Ngô Trúc nhát gan, không dám nhìn xung quanh chỉ núp ở một góc run lẩy bẩy bỗng dưng trừng to mắt. Nàng nhìn thấy hộp gỗ hoàng lê chậm rãi bay lên, lắc lư kịch liệt, sau đó hộp kiếm mở ra, sáu thanh kiếm lung linh xé gió mà đi. Đặng Thái A đợi đến khi tiểu kiếm đồng mệnh kia bắn lên không trung mới nhẹ giọng nói: "Thiên đạo như thế nào, Đặng mỗ cũng không suy nghĩ sâu xa, nhưng từ khi luyện kiếm tới nay, cũng không hoài nghi kiếm trong tay."
Mọi người chỉ thấy kẻ có thuật giết người độc nhất vô nhị -Đặng Thái A cười híp mắt cong ngón tay, rồi tiện đà bắn ra.
Mười hai thanh tiểu kiếm ở trước người hắn sắp thành một đường thẳng tắp, tựa hồ muốn vẽ ra một cái vực sâu ở trong thiên địa.
Thiên địa biến sắc, thanh thế cơ hồ không thua mặt nước Đông Hải.
Bắn ra một chỉ sáu mươi sát na, trong sát na chín trăm sinh diệt.
Đây mới là chỗ tinh túy của chỉ huyền. Cho nên Vương Tiên Chi từng nói Kim Cương Cảnh trong thế gian, chỉ có một người là tăng nhân áo trắng Lý Tâm Tâm là có được tinh túy này, thiên tượng khí phách bị Tào Trường Khanh phân đi tám đấu, mà chỉ Huyền Nhất Cảnh, lại do Đặng Thái A đoạt giải nhất.
Nhất phẩm tứ cảnh giới, cảnh giới có cao thấp, nhưng cũng không có nghĩa là đại biểu cho thành tựu cao thấp của võ học, nhất là những tam giáo thánh nhân chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa kia. Cho dù vào cảnh giới lục địa thần tiên, sinh tử chi chiến, tam giáo cũng chưa chắc là đối thủ của tán tiên ngoài kia. Còn nữa, trong tam giáo xưa nay đều trọng thiên đạo khinh võ đạo, ngay cả thần thông phi kiếm ngàn dặm lấy đầu của Lữ Tổ cũng bị coi là mạt kỹ kỳ xảo, không hợp với đại đạo, thánh nhân tam giáo không thượng võ, có thể thấy rõ ràng.
Đặng Thái A mỉm cười nói: "Kiếm trận được đặt tên là Binh Giải, vốn là Đặng mỗ chuẩn bị cho Vương Tiên Chi, thế sự khó lường, lại dùng trên đầu ngài, đáng tiếc."
Triệu Tuyên Tố híp mắt nói: "Hay cho một tòa lôi trì khai thiên tích địa. Bần đạo cả gan muốn vượt qua, muốn xem Đặng Kiếm Thần có thể binh giải bân đạo hay không!"
Lão tổ tông Long Hổ Sơn quả thật đạp mạnh mà qua.
Kiếm trận như cầu vồng.
Nguyên thần xuất khiếu nhất thời bị quấy nát không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trong nháy mắt, Đặng Thái A liền cả giận nói: "Triệu lão cẩu dám đầu cơ trục lợi như thế!"
Đặng Thái A đi tới phía sau Thế tử điện hạ, tóm lấy phần gáy cổ áo Từ Phượng Niên muốn ném hắn về sau, tuy Tân Kiếm Thần đã đủ cảnh giác mau lẹ nhưng vẫn không ngăn cản được một dòng nước lũ tử khí trút xuống trước người Từ Phượng Niên, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng di ngôn trước khi bị binh giải của Triệu Tuyên Tố: "Nếu chém không đứt khí số, bần đạo liên lấy sự trùng hợp này để trộm thiên cơ một lần. Chuyển kiếp số Long Hổ Sơn cho tiểu tử ngươi!"
Tử khí đông lai.
Mặc dù bị kiếm trận quấy nát bảy tám phần, nhưng vẫn có hai ba thành tràn vào trong cơ thể Từ Phượng Niên.
Đặng Thái A lần đầu lộ ra khuôn mặt thẹn quá hóa giận, quát lớn giữa thiên địa yên tĩnh: "Triệu Tuyên Tố, Đặng mỗ muốn Thiên Sư phủ của ngươi đoạn tử tuyệt tôn!"