Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 344 - Chương 353: Lôi Trì Cùng Đạo Lý (3)

Chương 353: Lôi trì cùng đạo lý (3) Chương 353: Lôi trì cùng đạo lý (3)Chương 353: Lôi trì cùng đạo lý (3)

Tử khí của tam thanh cuồn cuộn, quanh quẩn quanh người Từ Phượng Niên.

Đại kiếp nạn lâm đầu.

Đặng Thái A ảo não tới cực điểm, hắn am hiểu rất nhiều thủ đoạn thiên môn của đạo giáo. Triệu Tuyên Tố này rõ ràng là cố ý lấy tính mạng của mình làm cái giá phải trả để cho Từ Phượng Niên thân tử vận tiêu, Đặng Thái A tuy nói là tự mãn về việc giết người hiếm gặp địch thủ, nhưng thế gian này thì chuyện nhân quả vận mệnh là thứ bất định khó nắm bắt nhất. Nhân quả của hắn cùng Từ Phượng Niên cực nông, kỳ thật sau khi vương phi Ngô Tố qua đời, bất quá chỉ còn lại một lời hứa hẹn miệng của thiếu niên tập kiếm năm đó mà thôi. Hai lần xuất kiếm ở trong ngoài Vũ Đế thành tại Đông Hải, đã hoàn trả sạch rồi. Tử khí này chỉ trong chớp đã mắt đã hòa hợp tám chín phần mười với Từ Phượng Niên, Đặng Thái A dù thân thông quảng đại thì cũng không thể chặt đứt cả khí cơ được, cho dù lui một bước, hắn nguyện ý thừa nhận phần kiếp số này thì cũng là hữu tâm vô lực, hấp thu không được đạo khí số kia. Đây cũng là chỗ Đặng Thái A giận Triệu Tuyên Tố nhất, thân là chân nhân đạo môn thế mà hạ tay ác độc như thết

Ha ha cô nương xoay người kinh ngạc nhìn mi tâm Từ Phượng Niên từ tím chuyển sang đen, cười một tiếng, cũng không phải hả hê khi người gặp họa, ngược lại có chút thảm thiết. Phần tình cảm xa lạ này, chỉ sợ ngay cả Hoàng Tam Giáp nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.

Nàng kiễng gót chân, đưa tay vuốt ve ấn đường biến thành màu đen của Thế tử điện hạ.

Dù là Đặng Thái A thì cũng sửng sốt, cuối cùng cũng không có ngăn trở.

Bắc Lương nghèo khổ.

Năm đó tuyết rơi cả mùa đông, có một cô bé quỳ gối bên đường, bán mình chôn mẹ. Nàng xuất thân ở tầng dưới chót phố phường, cha nàng ham cờ bạc thành tính, vốn cũng coi như là tiểu môn tiểu hộ ấm no giàu có, qua vài năm liền thua đến khuynh gia bại sản. Sau khi nữ nhi này được sinh ra, hắn đã thê không hề đánh bạc với nương tử tiểu gia bích ngọc, thậm chí còn tự mình chặt đi một ngón tay, thế nhưng vẫn là không lay chuyển được thói nghiện cờ bạc cơ, trong trí nhớ của đứa nhỏ kia, ngày nào nàng cũng chứng kiến việc chính cha mình uy hiếp rằng sẽ bán nàng đi, rồi lại uy hiếp mẫu thân nàng đi làm gái điếm dã kỹ, say rượu tùy ý mắng chửi hai mẹ con chính là tiền đồ lớn nhất của hắn. Khi nàng càng ngày càng lớn lên trong cuộc sống khốn khổ, dung nhan của mẫu thân đã dần dần điêu linh, kiếm tiền được càng lúc càng ít, nữ hài cũng không cách nào quên cái cảnh những nam tử thô bỉ từ trong nhà tranh lọt gió kia đi ra rồi ném cho cha nàng hơn mười đồng xu, nam nhân kia sau khi khom lưng nhận tiền liền cười nịnh nọt quyến rũ. Sau này mẫu thân biết nam nhân kia quyết tâm muốn bán con gái mình, nàng tuy bệnh tình nguy kịch những vẫn thay một thân xiêm y thuần khiết rồi bảo con gái đi hái chút rau dại, nấu một nồi cháo rồi bỏ thạch tín vào. Đợi đến khi nàng về đến nhà thì thi thể của nam nhân mà sau khi hiểu chuyện cô liền không gọi cha kia đã lạnh như băng, một nồi cháo nhỏ chỉ chia ra được sáu bát, hắn chỉ để ý đến việc bản thân ăn no, một hơi uống năm chén, tất nhiên là chết rất nhanh, mà mẫu thân nàng mới chỉ ăn một chén cháo, trước khi chết còn ôm lấy nàng, lệ rơi xuống cũng chảy thành máu, nói không nên lời. Sau khi nàng dùng mười ngón tay nứt nẻ chảy máu rửa sạch khuôn mặt mẫu thân thì mới để bà vào chiếu cỏ, cũng không buồn liếc mắt nhìn nam tử kia mà đi vào trong thành Lương Châu, quỳ gối bên cạnh cái chiếu. Cảnh tượng này, vào mùa đông ở Bắc Lương, tuy thấy nhưng không thể trách, cho nên cũng không cần dùng than củi viết, không cần nàng thét to khóc lóc kể lể, thế nhưng có ai nguyện ý giúp một tiểu cô nương quần áo đơn bạc dơ bẩn gặp phải loại chuyện xui xẻo cần hao phí không ít bạc vụn này?

Con đường trên là tiên y nộ mã, lông chồn vưu vật.

Không có ai sẽ liếc mắt nhìn cô bé có lẽ chịu không nổi cái lạnh lẽo của mùa đông này.

Mấy người đàn ông lưu manh từng bỏ tiên ra vào nhà tranh ở nhà nàng kia đi qua, một cước đá văng chiếu cỏ, lộ ra thi thể của mẹ tiểu cô nương, thấy nàng nhào lên người mẫu thân bọn họ liền nói mẫu thân nàng là một nữ nhân bẩn thỉu, tùy tiện vứt xác dã ngoại là được. Nàng khóc nói mẹ nàng một chút cũng không bẩn, bọn họ liên giãm lên thi thể mà đi, tiểu cô nương thấy thế thì một ngụm cắn vào trên đùi một tên vô lại trong đó, kết quản là bị kéo tóc nhấc lên, bị một quyền nện vào bụng, rồi chúng hỏi nàng rốt cuộc có bẩn hay không, mỗi một lần nói không bẩn mỗi một lần lắc đầu của nàng liền bị một quyền. Lúc đó nàng mới bao nhiêu tuổi? Chịu được bao nhiêu đòn? Nhưng người qua đường lại rất lạnh lùng, không có ai sẽ phản ứng với những thứ này, ngược lại lại còn rất nhiều người nhàn rỗi lại đứng đó xem đến say sưa.

Về sau, một chiếc xe ngựa hào hoa xa xỉ đi qua nơi đó, ước chừng là nghe được ồn ào, một gã thiếu niên thế gia tử hoa quý tò mò đi xuống xe ngựa, đi tới trước người nàng. Bên cạnh hắn là một nữ tử xinh đẹp trong mắt đầy ghét bỏ che mũi, hắn hỏi nàng, mẫu thân nàng cùng nữ tử bên cạnh ai đẹp hơn, tiểu nữ hài có khóe miệng chảy ra tơ máu đưa ra một đáp án làm cho người đứng xem cười to ồn ào, nữ tử quyến rũ làm bạn ở bên cạnh thế gia tử kia mất mặt, trong con ngươi tràn đầy tức giận cùng hàn ý. Thiếu niên thế gia tử có thanh danh hoang đường truyền khắp Bắc Lương lại không có bất kỳ biểu tình gì mà chỉ rút cây trâm cài tóc ở trên đầu nữ tử đứng cạnh ra, đuôi trâm có treo một viên trân châu cực lớn, tiểu nữ hài kia không hiểu cái gì là một phân tròn một phân quý, không hiểu trân châu một tấc đáng giá ngàn vàng. Chỉ thấy người nọ ngồi xổm xuống, cắm cây trâm có trân châu lên tóc mẫu thân nàng rồi hỏi nàng có đẹp hay không, tiểu nữ hài khóc nói đẹp, hắn liền sờ sờ đầu nàng rồi cười ha hả, không nói gì. Làm xong mọi việc hắn liền trở lại xe ngựa, nghênh ngang rời đi, sau đó, lập tức có người tới an táng mẫu thân nàng.

Mùa đông năm đó, tiểu cô nương đang quỳ gối cạnh nấm mộ thì gặp Hoàng Long Sĩ.

Mấy năm nay, ngoại trừ giết người, sở thích duy nhất của nàng chính là thu thập trâm cài.

Năm nay ở ngoài thành Tương Phiên, nàng đã giết một tên cái gì mà hạng mười một thiên hạ. Bất kỳ ai muốn tên thiếu niên thế gia tử năm đó chết, nàng liền giết kẻ đó, cần gì quản ngươi là cao thủ nhất phẩm hay là lục địa thần tiên chứ? Đối với nàng mà nói, đây là đạo lý duy nhất.
Bình Luận (0)
Comment