Chương 354: Đông du Tây về
Chương 354: Đông du Tây vềChương 354: Đông du Tây về
Thập bộ sát nhất nhân thiên lý bất lưu hành
Sự liễu phất y khứ thâm tàng thân dữ danh.
Câu thơ du hiệp ai cũng thích này, sinh động ở chỗ chữ "sát" kia, nếu là sửa thành chữ "cứu'", hiển nhiên là dở dở ương ương. Lúc này thế tử điện hạ đang ốm yếu ngồi trong xe ngựa với tâm tình thập phần cổ quái, cô cô ha ha tức Cổ Gia nuôi dưỡng mèo lớn làm sủng vật kia, vốn tưởng rằng dù không phải quốc cừu gia hận thì cũng là thích khách máu lạnh vô tình siêu hạng đệ nhất, nhìn kiểu gì cũng sẽ không ra tay cứu giúp mà di hoa tiếp mộc giúp hắn qua khỏi kiếp số tam thanh kia của Triệu Tuyên Tố. Mấy ngày trước ở đỉnh núi Đông Hải, trong cơ thể Từ Phượng Niên giống như là một lò luyện đan, huyên náo dị thường, khác với ngoại đan lấy kim thạch dược liệu làm mồi nhử, thì nội đan lại là dung hóa tỉnh khí thần, hung hiểm trong đó không hề thua kém sát chiêu của Triệu lão đạo, Tử Khí Đông Lai của Triệu Tuyên Tố cùng Đại Hoàng Đình của Vương Trọng Lâu, giống như là tử thù vừa gặp đã xung đột, khiến cho Từ Phượng Niên lúc đó lâm vào hôn mê, gần như sắp chết, chờ hắn tỉnh lại, từ trong miệng Thanh Điểu lại biết được là Cổ gia gia đã cứu hắn một mạng. Sau khi nàng dẫn tử khí của hắn đi ngược vào trong người nàng xong thì lập tức phi thân rời đi mà cũng không lưu lại đôi câu vài lời.
Kiếm thần đào hoa để Thanh Điểu lưu lại hai câu nói cho vị cháu trai của bà con xa này, rằng hắn đã xóa đi bí pháp cấm chỉ của mười hai kiếm, tân chủ tử của mười hai thanh kiếm này cần lấy máu nuôi dưỡng, ngắn thì ba năm, dài thì mười năm, có thể sinh ra linh tê, chỉ cần khí cơ dư thừa rồi học ngự kiếm thuật thượng thừa là có thể dẫn dắt khống chế mười hai thanh kiếm này. Năm đó hắn nợ Từ gia hoặc có thể nói là thụ nghiệp ân cứu mạng của Ngô Tố, giờ coi như là đã thanh toán xong, về sau có thể không gặp liền không gặp.
Lý lão đầu vén rèm xoay người đi vào thùng xe, lười biếng ngồi xuống dựa vào vách xe, Từ Phượng Niên liếc mắt một cái, trận chiến ở Đông Hải thu quan ra sao thì cũng không ai biết, chỉ nghe nói là không thắng không bại, ai cũng không thể nhìn ra manh mối, Vương Tiên Chi vì lão Kiếm Thân mà mở biển tiễn đưa, cấp cho lão đủ thể diện, hiển nhiên Vương lão quái sừng sững không ngã trên đỉnh núi cao nhất võ đạo vẫn chưa từng quên ân của nửa chuôi mộc mã Ngưu năm đó. Điều này làm cho Từ Phượng Niên sinh ra chút thiện cảm với vị thành chủ Võ Đế kia. Lão Kiếm Thần thấy trên thảm bông Bách Điểu Triều Phượng Đồ có đặt một hộp gỗ lê vàng, rất không khách khí mở hộp kiếm ra, rõ ràng là kiếm khí dày đặc nhưng đến miệng lão lông cừu thì lại thành: "Ẻo ẻo lả lả, thêu hoa châm. Vãn bối họ Đặng này là đàn bà sao?"
Thương thế từ trong ra ngoài lan tràn khiến sắc mặt Từ Phượng Niên tái nhợt, trên đầu gối đang đắp một tấm thảm gấm nhỏ Tây Thục Thiên Công, ngoài ra trong xe còn có thêm một lò than sưởi ấm mới, giờ chưa đến mùa đông, chỉ vậy thôi là có thể thấy được giờ phút này thế tử điện hạ suy yếu đến cỡ nào, hắn cười khổ nói: "May mắn Đặng Thái A không có ở đây, nếu không tiền bối sẽ phải đánh một trận với hắn."
Lý Thuần Cương đưa tay cởi giày, hài lòng đập đập chân, thổi râu trừng mắt nói,'Sao nào, lão phu đánh không lại Vương Tiên Chi, còn đánh không lại Đặng Thái A sao?”
Từ Phượng Niên nhíu mày, cẩn thận từng chút hỏi: "Trên Đông Hải, tiền bối thua?"
Lý Thuần Cương bĩu môi, gọn gàng dứt khoát nói: "Lão phu thua thì thua, có cái gì hay để che giấu chứ, mấy năm nay tuy Vương Tiên Chi đã hạ cảnh giới, nhưng tu vi vẫn luôn vững bước tiến lên cao, nội tình trở nên vững chắc, ngộ tính lại tốt, đánh không lại Vương Tiên Chi, cũng không kỳ quái. Bất quá trận kia, Vương Tiên Chi quả thực là đã chỉ đánh ra chín phần khí lực, nếu hắn dốc sức đánh một trận thì chỉ sợ chỉ có Lữ Tổ năm trăm năm trước mới trấn được tên thất phu này, lão phu còn thiếu chút hỏa hầu. Đáng tiếc tiểu tử ngươi không nhìn thấy tràng cảnh hắn dựng nước ở Đông hải lên, cảnh đó rất hù dọa người thường."
Không để ý đến sự rung động trong lòng của thế tử điện hạ, lão kiếm thần lại tập trung tâm mắt vào trên hộp kiếm, lần này không có ngôn từ cay nghiệt mà chỉ nhẹ giọng cảm thán: "Mười hai thanh phi kiếm bỏ túi này đã bị xóa bỏ cấm chỉ, cũng không khác lắm với vật gần chết, trước mắt còn có thể tồn tại kiếm ý thì đã cực kỳ không dễ dàng rồi, nuôi kiếm và phi kiếm, Đặng Thái A quả thật đệ nhất thiên hạ, không hổ là thiên tài kiếm đạo có thể làm cho kiếm mộ Ngô gia mất sạch mặt mũi. Bất quá cái gọi là thanh mai - trúc mã - xuân thủy - đào hoa gì gì đó, thật sự là khiến lão phu ghê răng, so với mộc mã ngưu thì phải kém tới mười vạn tám ngàn dặm. Kiếm đạo kiếm thuật, tranh giành đạo thuật, nhìn như thủy hỏa bất dung, kỳ thật thuật đến cực hạn thì không khác gì đạo, Đặng Thái A là người thông minh nha, so với việc Vương Tiên Chi lấy lực chứng đạo thì cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, giang hồ như vậy mới có ý tứ."
Vẻ mặt Từ Phượng Niên trở nên cổ quái, lão đầu da dê khoanh chân thoải mái xong liền đưa tay khép hộp kiếm lại, Từ Phượng Niên nhìn thấy thì đau đầu một hồi, may mà vị trước mắt này chính là Lý Thuân Cương thì mới có thể đối đãi hộp kiếm Đặng Thái A tặng như thế, chứ đặt ở trên người kẻ hào hiệp giang hồ bình thường khắc thì chắc chắn là phải đặt hộp kiếm lên chỗ cao để mà cũng phụng. Lý Thuần Cương ước chừng là nhìn thấy ánh mắt của thế tử điện hạ, tức giận nói: "Tiểu tử ngươi có từng nghe câu người không biết lạnh muốn ấm, không lấy áo người ta làm địa y. chưa?"
Từ Phượng Niên lại bất học vô thuật, nhưng câu câu thơ châm kim đá thói xấu thời thế này rõ ràng là dễ hiểu, vẫn nghe được sự châm biếm trong đó rõ ràng, hắn cúi đầu thì nhìn thấy tấm thảm quý báu một tấc một kim thì ngẩn người, tự giễu nói: "Lão tiền bối lo nước thương dân, quả nhiên là đại hiệp đại tông sư”
Lão đầu da dê thờ ơ đối với sự nịnh nọt của tiểu tử này, móc móc ráy tai, chậc chậc nói: "Nghe nói Triệu Tuyên Tố không tiếc liêu mạng già cũng muốn giá họa kiếp số của Long Hổ Sơn cho ngươi, thiếu nữ thích khách làm thịt Vương Minh Dần kia không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà còn giúp ngươi đúng không? Ngàn lượng hoàng kim của Tĩnh An Vương Triệu Hành, cứ thế mà đổ sông đổ bể sao? Chuyện chướng khí mù mịt này, lão phu trăm mối vẫn không có cách giải. Nói tiểu tử ngươi vận khí kém, thì đích thật là kém tới cực điểm khi chọc phải đại thiên sư trăm năm không xuất quan là Long Hổ là Triệu Tuyên Tố này, nhưng nói ngươi vận khí tốt thì cũng không có sai, rõ ràng là đại họa lâm đầu thế mà còn có thể khổ tận cam lai, đánh bậy đánh bạ mà lại khiến cho Tử Khí của Tam Thanh đả thông khiếu huyệt, ngươi giờ Đại Hoàng Đình mấy trọng lâu rồi? Chờ thương thế của ngươi khôi phục, chẳng phải là sắp sờ đến ngưỡng cửa thể phách Kim Cương rồi sao? Quả là ứng với câu cầu phú quý hiểm kia ha. Lão tiểu tử Triệu Tuyên Tố này cũng quá kém cỏi rồi, không có bản lĩnh khiêu chiến với Từ Kiêu cùng ba mươi vạn thiết ky của Bắc Lương mà chỉ biết đi tìm tên tiểu bối xui xẻo ngươi. Đi qua lôi trì tự thân binh giả sao, hắc, người ta nói là miếu tiểu yêu phong đại, lão phu xem Long Hổ Sơn nước sâu vương bát nhiều này trộm gà không được còn mất nắm gạo rồi, chọc phải Đặng Thái A, phủ Thiên Sư không được an bình đâu.”