Chương 357: Phi thăng (2)
Chương 357: Phi thăng (2)Chương 357: Phi thăng (2)
Từ Phượng Niên khép áo lông lại, đang chuẩn bị quay người xuống núi thì đột nhiên nhìn thấy cửa trúc giữa hồ chậm rãi mở ra, một vị nữ tử từ đó đi ra, từ ven hồ xa xa thì chỉ có thể nhìn thấy dáng người mơ hồ, nhưng cho dù thấy mơ hồ thì cũng khiến tim người ta đập thình thịch. Mấy người bên cạnh Từ Phượng Niên cho dù là Mộ Dung Đồng Hoàng thì cũng là tuyệt đại giai nhân, càng miễn bàn đến Bùi Nam Vĩ là mỹ nhân được bình chọn trên bảng son phấn kia, nhưng sắc màu rực rỡ khiến phàm phu tục tử thèm nhỏ dãi cực kỳ hâm mộ như thế mà sau khi nữ tử kia xuất hiện trong tâm mắt lại phảng phất như trong nháy mắt đã bị đoạt đi hơn phân nửa, nữ tử so đấu dung nhan giống như cao thủ giang hồ so chiêu phân cao thấp, rất chú ý đến việc lớn tiếng dọa người. Nữ tử trong trúc lâu giữa hồ sau khi đi tới thêm đá rêu xanh gần hồ ngồi xổm xuống, hai tay vốc lấy một vốc nước trong rồi nhẹ nhàng xoa xoa gò má xong, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Từ Phượng Niên.
Nàng cũng không lên tiếng, chỉ là an tĩnh nhìn đám khách không mời mà đến này, thủy chung vẫn giữ thái độ không cốc u lan, di thế độc lập*. Từ Phượng Niên áo gấm lông cáo thấy vậy thì hơi giật mình, ánh mắt có chút hoảng hốt, lần đầu tiên do dự không quyết định. Bùi Nam Oánh nhíu mày, mơ hồ không vui, cũng không phải muốn tranh giành tình nhân với nữ tử xa lạ chưa từng che mặt kia, chẳng qua nàng luôn luôn tự phụ tư sắc của mình hiếm gặp địch thủ mà thôi, vị ở trúc lâu kia hoành không xuất thế chung quy lại làm cho Tĩnh An vương phi sinh ra một ít cảm giác nguy cơ theo bản năng. Quả nhiên là chỉ cần có người, nơi nào không có giang hồ? Từ Phượng Niên thở ra một hơi dài, khoát tay ý bảo đám người Thư Hổ không nên có động tác gì, hắn phi thân từ trên cây trúc dưới chân về phía bè trúc, không cân chống bè mà bè trúc nhỏ tự rẽ sóng, nhàn nhã chạy về giữa hồ, khi bè trúc còn cách tiểu lâu thanh trúc ba trượng thì dừng lại, nữ tử thấy vậy thì đứng lên đối diện với Từ Phượng Niên, thái dương của nàng bị hồ nước thấm ướt, dính vào trên mặt, vài giọt nước từ trên da thịt trắng như tuyết của nàng hảy xuống, nàng đưa tay lau đi vết nước nhạt trên cằm, cũng không nói lời nào.
(*có nghĩa là sống độc lập với xã hội, không giao du với bất kỳ ai)
Từ Phượng Niên chủ động mở miệng cười nói: "Ba năm trước ở bên bờ sông Lạc Thủy đã gặp qua ngươi. Bất quá khi đó chen chúc trong một đám thanh niên hiệp sĩ đang bày tỏ tình yêu với ngươi, chen chúc cả buổi mới mở ra một con đường máu, thật vất vả mới ló đầu ra còn bị người đá một cước, ngã như chó ăn cứt, phỏng chừng ngươi sẽ không chú ý đến ta."
Nàng suy nghĩ một chút, bình tính nói: “Nhớ lúc đó ngươi ăn mặc khá đơn bạc."
Ngoài ý liệu đáp án, Từ Phượng Niên tự giễu nói: "Đâu phải đơn bạc, rõ ràng là quần áo tả tơi của một tên ăn mày, may mà có thể được tiểu thư để ý, tam sinh hữu hạnh”
Nàng thấy Từ Phượng Niên muốn nói lại thôi, mỉm cười nói: "Ta tên là Trân Ngư-"
Quả nhiên!
Trên Yên Chi bảng có nữ tử "Không thua Nam Cung”. Là mỹ nhân ngang hàng với Bạch Hồ Nhi.
Từ Phượng Niên vẻ mặt ôn lương cung kiệm khiêm tốn ngại ngùng, ôn nhu hỏi: "Trần cô nương sống một mình ở đây?"
Nàng không hề có tâm cơ mà cười gật đầu một cái.
Từ Phượng Niên ồ một tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên bờ, một màn kế tiếp làm cho mấy vị ven hồ kia đều khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy thế tử điện hạ khom lưng dùng một tay khiêng vị nữ tử trúc lâu kia rồi nhảy lên bè trúc, rời khỏi giữa hồ.
Cái eo thon tinh tế cùng đầu nàng dán vào ngực Thế tử điện hạ, Từ Phượng Niên cúi đầu nhìn lại, hai người vừa vặn đối mặt với nhau. Nàng không thể nghi ngờ có một đôi mắt tràn trề linh khí, thế tử điện hạ được xưng là bụi hoa lãng tích hơn hai mươi năm chưa từng thất bại, duyệt qua vô số nữ nhân, dạng tuyệt sắc gì mà chưa từng thấy qua chứ? Nhưng đôi mắt này, cũng là thứ duy nhất có thể so sánh với nhị tỷ Từ Vị Hùng, ánh mắt trên mặt Bạch Hồ Nhi quá mức lãnh liệt, giống như bội đao Tú Đông Xuân Lôi ngày xưa của hắn, anh khí vô cùng, chưa nói tới có bao nhiêu thanh tú dịu dàng. Lúc này nàng đã ngẩng đầu ngưng mắt nhìn thế tử điện hạ to gan lớn mật, không có chút khiếp sợ sợ hãi ngượng ngùng, dưới đáy sóng mắt ẩn chứa một tia tức giận nhàn nhạt, đủ để cho mấy kẻ bình thường tự biết xấu hổ đến mức lấy tóc mình treo cổ, đáng tiếc nàng đụng phải Từ Phượng Niên, kẻ đã quen vô pháp vô thiên.
Từ Phượng Niên cúi đầu híp mắt, nụ cười sáng lạn, hào khí mà vô lại nói: "Ta đáp ứng với đệ đệ là đoạt đại mỹ nhân số một số hai về để làm vợ hắn, đệ tức phụ à, về sau chúng ta chính là người một nhà rồi!"
Nữ tử vẻ mặt vẫn không gợn sóng như giếng cổ rốt cục cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Có con cháu cao lương bên đường cường đoạt dân nữ, có giặc cỏ sơn phỉ bắt đi Mỹ Kiều - nương làm áp trại phu nhân, cái này cũng không kỳ quái, nhưng trên đời này lại còn có vương bát đản cướp mỹ nhân làm đệ tức phụ sao?
Thư Hổ già dặn lõi đời chớp chớp mắt, khóe miệng nhếch lên, cướp nữ nhân cũng có thể cướp khí phách như thế, không hổ là thế tử Bắc Lương ha.