Chương 358: Phi Thăng (3)
Chương 358: Phi Thăng (3)Chương 358: Phi Thăng (3)
Một cỗ xe ngựa tầm thường lái vào kinh thành, người đánh ngựa là một đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào mộc mạc, chưa nói tới có bao nhiêu anh tuấn, nhưng lưng đeo một thanh trường kiếm không hợp thời cùng vẻ mặt ôn hòa, vừa nhìn đã biết là người dễ nói chuyện. Cửa thành chín sườn núi phong mười rồng, nguy nga đồ sộ, xe ngựa chỉ có một hành khách, phê áo lông mà ngôi, lưng đạo sĩ trẻ tuổi dựa vào thành xe, rồi bắt đầu nói một chút về đủ loại diệu dụng của tòa trung thiên chi thành này, giảng giải tiếp xúc cùng đồng mạch Côn Lôn là như thế nào , Hoàng đế bệ hạ tọa trấn Thái Hòa điện phía nam mà nghe thiên hạ như thế nào, nội đình đông tây lục cung bảy sở theo quẻ tượng mà xây lại là như thế nào. Đạo sĩ trẻ tuổi tuổi không lớn, đạo lý nói ra được lại không nhỏ, hắn nói với nữ tử xinh đẹp bên cạnh về cảnh giới của thành trì thiên hạ từ rễ đến ngọn xét cho cùng là theo đuổi lĩnh vực giao thoa với thế giới. Nữ tử khuôn mặt gầy gò, quấn một bộ lông chồn không tính là quá đắt tiên, giống như là bích ngọc tiểu gia trung bình giàu có đi ra từ trong nhà, lông chồn nhiều lông tạp không túy mỹ bằng lông cáo, nếu là phụ nhân rộng rãi yêu thích ganh đua trong kinh thành, đều là khinh thường mặc loại lông chồn này, trừ phi là Quan Đông Tuyết Điêu mới có thể lọt vào mắt. Nữ tử nghe ngữ điệu nhu hòa lải nhải lải nhải của đạo nhân trẻ tuổi thì nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo ý cười thỏa mãn. Vào thành, nàng ngửi ngửi, nhẹ giọng nói "thơm quá”. Đạo sĩ nghe vậy quay đầu thì nhìn thấy một tòa tửu lâu, biết nàng đói bụng, lập tức dừng xe ngựa lại, nhảy xuống, đỡ nàng đi vào tửu lâu, chọn một vị trí gân cửa sổ lầu ba có tâm nhìn rộng rãi, nàng chỉ gọi cho mình một món chay, gọi cho đạo sĩ kết bạn một bầu rượu, điều này làm cho tiểu nhị thất vọng đảo cặp mắt thật to xem thường, nghĩ thầm đôi nam nữ bên ngoài này ra tay cũng quá khó coi rồi, thật vất vả mới đến kinh thành một chuyến, cũng không biết mang thêm chút ngân lượng. Tiểu nhị cũng cảm thấy hối hận vì nhường chỗ ngồi này cho bọn họ. Rượu được dâng lên trước, đạo sĩ rót hai chén, món chay cà tím nướng kia là chiêu bài tửu lâu, nàng chính là bị mùi thơm độc nhất vô nhị này hấp dẫn.
Nàng gắp một đũa, nếm thử rồi cười híp mắt, cũng gắp một miếng vào bát cho đạo sĩ kia rồi cười nói: "Ăn ngon, cà tím được lột vỏ bằng một nhát cắt, cắt thành bốn cánh, kỹ thuật cắt rất tinh tế, tỏi bóc nửa đầu rồi đập nát mà không phải cắt nhỏ, tỏi được phi bằng lửa nhỏ rồi chậm rãi cho vào, ba quả cà cho vào nồi, làm xong bày thành món cũng vừa vặn với một cái đĩa nhỏ sáu tấc này, mấu chốt là phải làm cho tương đậu cùng tỏi và cà hợp vào với nhau mà không bên nào đè ép bên nào, cho nên món cà này bán đắt hơn thịt thì chúng ta cũng không uổng tiền."
Tiểu nhị vốn có chút phẫn uất, sau khi nghe được nữ tử giảng giải môn đạo, tâm tình mới thoáng chuyển tốt, nghĩ thâm nữ tử xinh đẹp nhưng ốm yếu này coi như là có chút môn đạo.
Đạo sĩ trẻ tuổi nếm thử, không nói gì, chỉ cười, trông hơi ngây ngô.
Nữ tử nếm thử một miếng liền buông đũa, nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa như rồng, chống má tiếc nuối nói: "Dựa theo đạo gia các ngươi mà nói thì ăn uống chính là người dựa theo khí trời đất mà sinh, cho nên thời tiết rất quan trọng, những món ăn kia đều phải làm theo thời tiết, ta vốn là một kẻ tham ăn, không sợ béo, đến mùa này, chính là thời gian tốt để vỗ béo, chỉ cần ăn uống thỏa thích thì đến mùa đông, cho dù lạnh hơn nữa, cũng không sợ. Đáng tiếc hiện tại ăn uống lại không thấy thích thú gì, haiii."
Đạo sĩ trẻ tuổi im lặng, ánh mắt thu lại. Cùng nàng một đường đi xa, đều là nàng muốn đi nơi nào, hắn liền mang đi nơi đó, bất kể là cách xa ngàn dặm, bất kể là núi non trùng điệp như thế nào, hắn đều sẽ dẫn nàng đi ngắm phong cảnh, chỉ cầu nàng tận hứng mà về.
Ở Tây Thục cũ, dẫn nàng đi xem biển trúc đồ sộ nhất thiên hạ.
Ở Tây Sở cũ, đi xem di chỉ Tây Lũy Bích.
Xa hơn về phía nam, hắn mang nàng đi tòa ni cô am kia, nàng cầu một thăm, cũng là hạ một thăm.
Hướng cực tây mà đi, có núi cao có thể thông thiên.
Sau đó, nàng nói muốn đi xem kinh thành một chút. Thực khách trong tửu lâu phần lớn là nhân sĩ bản địa kinh thành, am hiểu nhất là tin vỉa hè, bách tính dưới chân thiên tử cũng mang theo cảm giác ưu việt mắt cao hơn đầu, phảng phất như trên đời này không có gì bọn họ không biết. Mà đề tài ồn ào náo động phấn chấn lòng người nhất hiện nay, ban đầu là trận chiến giữa Vương Tiên Chi và Lý Thuần Cương một tay tại thành Vũ Đế ở Đông Hải, có thể nói đây là trận chiến kinh tâm động phách nhất giang hồ năm mươi năm qua, ngay sau đó là tin chưởng giáo trẻ tuổi họ Hồng ở núi Võ Đang xuống núi. Nghe nói hình như có thần thông phi kiếm ngàn dặm, có lời đồn đạo sĩ kia lại là nhân vật thần tiên giống như Lữ Tổ chuyển thế, thoáng cái đã làm cho tổ đình đạo giáo Long Hổ Sơn không còn gì đặc sắc. Khiến người nghe kinh sợ nhất chính là vị thần tiên lục địa kia mới xuống núi không bao lâu, thế mà lại mang theo một nữ tử lục tục đi thăm mấy cảnh quan lớn ở trong vong quốc Xuân Thu , một kiếm tiếp một kiếm, chém cho chút khí vận trụ còn sót lại không nhiều lắm của Tây Thục Đông Việt sụp đổ. Về sau họ lại còn đến Côn Lôn, mấy trăm luyện khí sĩ đứng đầu thiên hạ sau khi nghe tin đều chen chúc lao đến, muốn tận mắt chứng kiến khí phách hùng hồn của vị tiên nhân một kiếm trảm khí vận kia, có một tin tức bí ẩn nhanh chóng truyền đến kinh thành rằng khi đạo nhân kia chém một kiếm ra, thì cột khí vận thô như ngọn núi liền vỡ thành từng mảnh nhỏ, khiến cho ngàn vạn người trên thế gian nghe được tin đều nghẹn họng trân trối, rồi lại đều tò mò trên đời này chẳng lẽ thật sự có tiên nhân không phi thăng hơn hẳn người đã thành tiên sao?