Chương 35: (2)
Chương 35: (2)Chương 35: (2)
Vừa lúc xuống núi, lão Khôi đột nhiên tấm tắc nói rằng: "Thú vụ đây, tiểu đạo sĩ mũi trâu này có chút đạo hạnh."
Từ Phượng Niên không hăng hái lắm, hỏi cho có lệ: "Sao lại nói vậy?"
Lão Khôi không xác định nói: "Đứa trẻ đó tu luyện Vô Thượng Thiên Đạo."
Từ Phượng Niên vừa nghe đến chó má đạo gì đó lập tức đau đầu, cau mày nói: "Có người lại để ý mấy chuyện vụn vặt huyền bí hay không huyền bí sao? Không sợ kết quả cuối cùng thành ra giỏ trúc múc nước sao?"
Lão Khôi cười nói: "Ta cũng không thích những thứ nghĩ không ra.'
Từ Phượng Niên đến đền thờ tại chân núi, không thèm nhìn những đạo sĩ tế tửu đang khúm núm, ngẩng đầu nhìn lại trên núi, mắng: "Con rùa đen này trốn trong mai không ra được!"
Hai trăm ky binh dũng mãnh nhìn thấy Thế tử điện hạ liền cung kính đứng dưới bậc thang, một lần nữa leo lên ngựa, động tác gọn gàng lanh lẹ, không có bất kỳ động tác thừa.
Bắc Lương Thiết Ky, tất cả đều được trang bị ngựa chiến và giáp mới, hơn nữa hàng năm cũng sẽ được Đại Trụ Quốc đưa đến biên cảnh luyện binh thực chiến, hơn nữa người dân ở Lương địa rất hung hãn, rất nhiều nữ nhân am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, đây là ưu thế độc đáo nhất.
Ví dụ như tỷ tỷ Từ Chi Hổ của Từ Phượng Niên từ nhỏ đã thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, càng đừng nhắc nhị tỷ Từ Vị Hùng, thuật cưỡi ngựa siêu quần không nói, kiếm thuật càng là nhất lưu, di chuyển nhanh hơn cả viên hầu, 13 tuổi câm kiếm giết người, đến nay kiếm trong đã lấy được hơn trăm cái đầu. Người Lương hiếu chiến, từ xưa đã vậy, cho nên trong mắt người trong cuộc, Bắc Lương Thiết Ky còn có chiến lực mạnh hơn rất nhiều so với binh mã dưới trướng của Yến Lạt Vương Giao Đông Vương, hoàn toàn xứng đáng là danh bách chiến hùng sư.
Lão Khôi chờ Từ Phượng Niên lên ngựa, cười nói: "Tiểu tử, ta sẽ không quay về Vương phủ, không có Hoàng lão cửu, không có gì thú vị."
Từ Phượng Niên nháy mắt, khuyên: "Hay là chờ tới quan lễ của ta được không? Nếu không có lão gia gia, Phượng Niên đã sớm chết tại đáy hồ, ta cho lão gia gia ăn nhiều đồ ngon một chút, đại ơn cứu mạng, ta có thể báo đáp bao nhiêu thì đỡ bấy nhiêu, được không?"
Lão Khôi suy tư chốc lát, gật đầu, rốt cuộc cũng đáp ứng.
Có thể nhìn ra được, lão Khôi cũng không ghét vị Thế tử Bắc Lương này.
Một đường rong ruổi trở về Vương Phủ, vừa vào thành, bầu trời lại bỗng dưng đổ tuyết lớn, điên rồi sao, Từ Phượng Niên cóng đến run người, mới đến cổng nhà, người gác cổng đang chờ đợi lập tức thức thời dâng lên áo choàng lông cáo thượng phẩm, cẩn thận từng li từng tí giao cho Thế tử điện hạ mặc vào, ân cần còn hơn cả cha mẹ ruột.
Từ Phượng Niên thì thâm cũng không biết lão Hoàng mang y phục có đủ dùng hay không.
Sau khi tạm biệt Lão Khôi, trực tiếp một mình đi về hướng tiểu viện của Ngư Ấu Vi, người đẹp bị lạnh nhạt, còn luôn tự cho mình là thanh cao, quá phung phí của trời, không tốt, không phù hợp với tính cách làm vườn cần tưới nước của Từ Phượng Niên.
Vừa hay đi ngang qua chỗ ở của Khương Nê, thấy công chúa vong quốc áo quần mỏng manh đang ngôi chổm hổm đắp người tuyết, người tuyết cao cở nửa người, ngay khi đắp xong, nàng cũng không mấy vui vẻ nhìn người tuyết, mà là ra vẻ mặt phẫn hận nhìn chằm chằm người tuyết, sau đó móc ra chuôi Thần Phù hay mang bên người, chém xuống một dào, chém bay đầu của người tuyết, khiến Từ Phượng Niên không khỏi kinh hãi, không lẽ nha đầu này coi người tuyết là mình?
Từ Phượng Niên ho khan vài tiếng đi tới, Khương Nê có chút bối rồi, sau khi thấy đó là Thế tử điện hạ, như trút được gánh nặng, lập tức thong thả thu hồi hung khí, Từ Phượng Niên đến gần, thấy hai tay nàng đỏ bừng, nứt nẻ một mảng dài, cực kỳ giống tỳ nữ đáng thương cục mặc cho người ta khi dễ, Từ Phượng Niên thở dài, ngồi chồm hổm xuống đắp lại cái đầu bị rơi xuống, trong mắt của Khương Nê, đương nhiên là thấy giả tạo và đáng ghét.
Từ Phượng Niên vỗ tay sau khi đứng dậy, ôn nhu hỏi: "Ta sẽ cấp ngân lượng cho ngươi mua thêm mấy bộ quần áo ấm và đồ dùng hàng ngày nha?"
Khương Nê lạnh lùng nói: "Ngại bẩn."
Từ Phượng Niên cười ha ha nói: "Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, dù sao ta làm người tốt, ngươi cảm kích hay không cũng không liên quan đến chuyện của ta, ta rất thích ngươi như vậy, chiếm tiện nghỉ của ta, với ngươi là một vốn bốn lời."
Trước khi rời đi, Từ Phượng Niên chọt thêm một câu với tiểu tỳ nữ: "Đồ ngươi mặc trên người rất dù khó coi, cũng không phải là đồ của ta sao? Có bản lĩnh thì cởi đi, đó mới là nữ hiệp."
Khương Nê giả bộ câm điếc, đấu võ mồm với mặt dày vô lại Từ Phượng Niên, nàng luôn luôn thua nhiều hơn thắng, suy nghĩ kỹ lại thì thậm chí còn không có nổi một lần có thể chiếm thế thượng phong.
Từ Phượng Niên đang vui vẻ, sau khi nhìn thấy Ngư Ấu Vi thì càng vui vẻ hơn, mẫu thân từng nói, cô gái xinh đẹp, mặc kệ là tâm tính Bồ Tát hay là bụng dạ rắn rết, đều phải yêu thương, trong cuộc đời xấp xỉ hai mươi năm, Từ Phượng Niên chưa từng làm động vùi hoa giập liễu, trái lại trực tiếp hoặc gián tiếp cứu hơn mười mấy hai mươi tính mạng của nha hoàn hèn mọn như bụi bặm.
Ngư Ấu Vi lười biếng nằm ở giữa phòng ngủ ấm áp như xuân, trêu chọc con mèo mập Võ Mị Nương có bộ lông trắng như tuyết, mỗi lân Từ Phượng Niên thấy tuyết rơi, đều muốn ném Võ Mị Nương vào trong tuyết, xem xem có phân biệt được đâu là mèo trắng đâu là tuyết trắng hay không, cố kìm nén những suy nghĩ xấu xa, nghĩ thầm khi nào Ngư Ấu Vi cùng Võ Mị Nương tách nhau ra, nhất định phải thử xem.
Từ Phượng Niên cởi giày nằm bên cạnh Ngư Ấu Vi, dựa vào cơ thể ấm áp thướt tha của nàng, nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ giọng nói: "Ta đi lên Võ Đang sơn một chuyến, đánh tơi bời một tên đạo sĩ ngang hàng với chưởng giáo, nàng thấy có lợi hại hay không?”
Ngư Ấu Vi cười yếu ớt nói: "Là Đại Trụ Quốc lợi hại."
Từ Phượng Niên trợn mắt xoay nàng lại, hung hăng vỗ một cái vào cái mông tròn lẳng hình trái đào của nàng, dạy dỗ: "Gia đích thân dạy nàng cách vuốt mông ngựa!"
Ngư Ấu Vi tươi cười ửng đỏ, Từ Phượng Niên đang muốn thừa thắng truy kích, trong viện truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của nhị đẳng nha đầu Lục Nghĩ tại Ngô Đồng uyển, nói là thư của Long Hổ Sơn đến rồi, Từ Phượng Niên không sờ mó Ngư Ấu Vi nữa, lập tức mang giày vào, chạy ngay ra khỏi cửa, nhận thư, thấy hai vai của Lục Nghĩ đóng đầy bông tuyết, cười nhẹ nhàng gạt đi giúp nàng, sau đó đi cùng nàng.