Chương 36: Tốt nhất thật tốt (3)
Chương 36: Tốt nhất thật tốt (3)Chương 36: Tốt nhất thật tốt (3)
Đến Ngô Đồng Uyển của mình, nền lát vật liệu tốt nhất, đi chân trần cũng không sao cả, không nóng không lạnh, ngay cả căn phòng của Từ Kiêu cũng không sánh bằng, Từ Phượng Niên hưởng thụ xoa bóp của đại nha đầu Hồng Thự, rút ra phong thư, ừm, lão đạo họ Triệu của Long Hổ Sơn viết chữ cũng khá đẹp.
Đọc kỹ thư, đệ đệ ở Long Hổ Sơn tu hành được gọi "Tinh tiến dũng mãnh, tiến triển cực nhanh", toàn những lời hoa mỹ, dưới góc nhìn của Từ Phượng Niên vốn nghe nhiều giọng điệu nịnh bợ của quan lại, mặc dù giảm phân nửa thì vẫn rất tốt, cũng rất xuất sắc rồi, xem ra Hoàng Man Nhi không phí công đi, lời cuối thư còn cẩn thận đề cập Từ Long Tượng nhớ nhà, cho nên lão đạo kia khẩn cầu Thế tử Điện hạ hồi âm cho gã một phong thư, để cho đồ đệ của lão có thể an tâm tu hành, Từ Phượng Niên để sách xuống, vung tay lên nói: "Mài mực."
Phòng trong bắt đầu có tiếng mài mực, hồng tụ thiêm hương*, công việc bận rộn, Từ Phượng Niên cầm bút xong lại bắt đầu do dự, nhất thời chẳng biết làm sao hạ bút, thiếu chút nữa vò đầu bứt tai, thật ứng với câu "Sách học hành đến khi dùng mới ân hận là còn ít'*.
Từ Phượng Niên dứt khoát gác bút, dùng đầu cọ cọ vào bộ ngực đồ sộ đầy mùi thơm của đại nha đầu, hỏi: "Tên công tử son phấn Lâm gia đó, gặp Từ Kiêu chưa?”
Hồng Thự dịu dàng nói: "Gặp rồi, lại không chịu đi."
Từ Phượng Niên cười xấu xa nói: "Chẳng lẽ cái này tay ăn chơi còn muốn ăn son của các ngươi?"
Lục Nghĩ vẻ mặt khinh thường nói: "Những kẻ chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng phế phẩm kia, không lọt vào mắt của chúng tỷ muội."
Từ Phượng Niên liếc mắt nói: "Ta không phải là kẻ chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng?"
Hồng Thự dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Thế tử điện hạ, bộ ngực săn chắc đồ sộ bị đè ép thành độ cong kinh người, nàng nói quyến rũ: "Thế tử điện hạ không phải là gối đầu, nô tỳ mới đúng."
Từ Phượng Niên cười nói: "Cái miệng nhỏ nhắn này thật ngọt."
Lục Nghĩ ngồi ở xa hơn một chút, nhặt lên con cờ lại để cờ xuống, vô cùng buồn chán. Từ Phượng Niên ưỡn thẳng sống lưng, nhìn ra ngoài phòng, không có gì bất ngờ xảy ra, nha đầu có tính cách kỳ lạ Thanh Điểu lại đang ngẩn ngơ. Ngô Đồng Uyển là một con chim sẻ nhỏ, ngũ tạng đầy đủ, ngoại trừ nha hoàn nữ tỳ tứ đẳng, còn có tạp dịch khác, bởi vì có duyên với Thế tử điện hạ, nên có địa vị khá cao ở bên trong Bắc Lương Vương phủ.
Không tính đại nha đầu được Từ Phượng Niên cực kỳ sủng hạnh, ngay cả nhị đẳng nha hoàn, quản gia người gác cổng đều phải tươi cười đón chào, trong những nha hoàn này, Hồng Thự vốn tên thật là "Hồng Xạ" có tính tình nhu nhược, đối với người nào cũng đều hiền hoà, Thanh Điểu lại hoàn toàn trái ngược, cung kính thân cận với Từ Phượng Niên, lại không mù quáng theo đuôi, Từ Phượng Niên từ nhỏ nghịch ngợm thích gây sự, rất nhiều lần gây hoạ, cũng đều là nhờ Thanh Điểu tính tình như ngựa hoang tung bờm thu thập cục diện rắc rối của hắn.
Nói đến Thanh Điểu, Từ Phượng Niên từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã cảm giác nàng hầu luôn theo ở bên cạnh, là Vương phi tự tay đưa đến trước mặt hắn, không giống nha hoàn, ngược lại giống như nửa tỷ tỷ, nàng ở Ngô Đồng Uyển không thân thiện lắm với các nha hoàn, trời sinh mặt lạnh tâm lạnh, mỗi năm đều có vài đoạn thời gian không ở Vương phủ, nhưng mỗi lần trở về, cũng sẽ giao cho Thế tử Điện hạ mấy đồ vật nho nhỏ, sau khi trải qua thời niên thiếu bao sóng gió, đều được Từ Phượng Niên cất giữ.
Đại thể mà nói, người trong Ngô Đồng Uyển đều không có chuyện xưa gì đáng kể, trông ăn ngon hấp dẫn, nhưng nếu nếm thử thì nhạt như nước, tất cả đều là do cát không thể lọt vào mắt của Đại Trụ Quốc.
Từ Phượng Niên móc sạch mọi kiến thức đã học được từ trường miễn cưỡng viết phong gia thư, thuyên thuyên một hồi, đều là mấy việc nhỏ như hạt đậu, hoàn toàn trái ngược với dự định ban đầu, cuối cùng cũng phải tự an ủi mình rằng nếu viết cao thâm quá, Hoàng Man Nhi đọc cũng không hiểu, nói thẳng ra vẫn là hay nhất.
Viết xong thư, Từ Phượng Niên duỗi người, bước đến gian phòng bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy Thanh Điểu đang đứng xuất thần ở hành lang gấp khúc trong tiểu viện, liếc nhìn sắc trời, tuyết đã ngừng rơi, rất thích hợp nhất cẩm y dạ hành, bèn kéo Thanh Điểu ra khỏi Ngô Đồng Uyển, dự định đi Phượng Nghi quán trêu đùa với Phàn muội muội như Tây Thi khiến nhân sinh tiếc thương.
Về phần Lâm thám hoa, Từ Phượng Niên cảm thấy khẩu vị hắn khá hợp với Lý Hãn Lâm. Trên đường Từ Phượng Niên nhớ tới ngày hôm nay có vẻ là ngày thả lỏng, cười hỏi: "Quý phủ có động tĩnh gì không?”
Thanh Điểu trước sau trả lời một câu đơn giản: "Có."
Từ Phượng Niên mừng rỡ, cười nói: "Là chạy đến Thính Triều Đình hay là tìm Từ Kiêu?"
Thanh Điểu lắc đầu nói: 'Không biết."
Từ Phượng Niên vẻ mặt tiếc rẻ cảm khái nói: "Càng ngày mồi câu càng ít“
Mấy năm nay Thế tử điện hạ trong lúc rãnh rỗi, cố ý để Bắc Lương Vương phủ quanh năm đề phòng nghiêm ngặt sẽ có một đoạn thời gian cố ý thả lỏng, nhưng vẫn chặt ở bên trong, nó giống như "Câu cá”, chuyên môn dụ mấy vị giang hồ hảo hán thèm thuồng võ khố bí tịch tuyệt học võ học, hoặc là mấy vị thích khách nhiệt huyết muốn trả nợ nước thù nhà.
Trong suốt 4-5 năm qua cứ mỗi năm sẽ có một ngày thả lỏng, nhiều nhất dẫn dụ được bốn nhóm thích khách không mời mà đến, sau đó đóng cửa đánh chó, ngày thứ hai liền lôi ra băm xác hai mươi sáu cá xác cho chó ăn.
Sau khi du hành trở về, hắn đã thả lỏng hai lần, nhưng đều không có thu hoạch gì, chắc hẳn mấy vị dân gian hiệp sĩ đều đã biết trò này, nên không mắc lừa nữa, hôm nay không biết thành quả thế nào. Từ Phượng Niên buồn chán đến cực điểm, có thể thấy rõ ràng.
Thanh Điểu đột nhiên dừng chân nhìn lại Ngô Đồng Uyển.
Từ Phượng Niên nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Nàng nhẹ nhàng nói: "Không sao."
Từ Phượng Niên đè xuống trong lòng, đi tới Phượng Nghỉ quán, vào phòng, nhìn thấy Phàn muội muội đang đánh cờ với họ Lâm, nhìn thấy Từ Phượng Niên, Phàn tiểu thư dường như có chút sửng sốt, Lâm thám hoa lại như cha mẹ chết, từ những gì mắt thấy tai nghe trong phủ, cuối cùng cũng biết cái vị tự xưng là thư đồng của Thế tử này chính là Lương vương Thế tử thứ thiệt, thấp thỏm đứng dậy khom người, chấp tay thi lễ tận cùng, rung giọng nói: "Xin chào Thế tử Điện hạ."
Không đợi Từ Phượng Niên tiếp lời, ngoài cửa truyên đến tiếng huyên náo đánh nhau của binh lính trong vương phủ, Lâm gia công tử không hiểu gì cả, nhưng Phàn muội muội bật cười, thân tình phức tạp nhìn Từ Phượng Niên.
Viên Tả Tông, người có xếp hạng gần với Trần Chi Báo nhất trong số nghĩa tử của Đại Trụ Quốc mặc giáp đi vào trong phòng, cầm trên tay bức họa, vị đệ nhất tướng quân xông vào trận địa Bắc Lương nheo đôi mắt phượng tuyệt đẹp, trước thi lễ với Thế tử Điện hạ, quay đầu nhìn vị khách nhân tuổi trẻ, ánh mắt lập tức lạnh lùng, cười lạnh nói: 'Phàn Tiểu Sai, Lâm Ngọc, đi theo ta một chuyến."
Lâm thám hoa bối rối, bỗng dưng sắp gặp tai bay vạ gió, lập tức hai chân như nhũn ra, tê liệt trên ghế.
Trước khi Phàn tiểu thư bị mang đi bèn nhổ một bãi nước bọt vào Từ Phượng Niên, rất cứng đầu, kết quả bị Viên Tả Tông cho một tát đánh ra khỏi phòng, nằm úp sấp trên tuyết như một đống bùn.
Từ Phượng Niên ung dung thản nhiên với chuyện này, từ trong tay Viên Tả Tông tiếp nhận bức họa kia, là hắn, chỉ giống sáu bảy phần, lại hoàn toàn giống.
Có thể thấy được trong mắt của vị Phàn muội muội thì mình là kẻ vô lại, đến nhìn cũng không muốn nhìn lâu, Từ Phượng Niên cầm bức họa ngồi xuống, cười cười, khí chất có chút bỉ ổi, hai nội ứng thích khách mang thân phận đặc thù đều bị Viên Tả Tông mang đi, Từ Phượng Niên ngẩng đầu hỏi: "Thanh Điểu, Ngô Đồng Uyển bên kia?"
Nàng bình tĩnh đáp: "Không sao cả."
Từ Phượng Niên tự giễu nói: "Một lần cùng Lộc cầu nhi uống rượu, bị ta chuốc say, tên mập mạp chết bâm nói có hai nhóm tử sĩ hộ vệ bên cạnh ta, một nhóm trong đó có 4 người, chỉ có 4 danh hiệu, Giáp, Ất, Bính, Đinh, còn nhóm kia ngay cả gã cũng không rõ ràng lắm, ngươi nói cho ta nghe một chút, Ngô Đồng Uyển có mấy vị? Là nha hoàn hay mấy bộc dịch khác?"
Nàng im lặng không nói.
Từ Phượng Niên nhìn chằm chằm Thanh Điểu: "Là ngươi sao "
Thanh Điểu vẫn không nói một lời.
Từ Phượng Niên thở dài, cúi đầu chăm chú nhìn bức họa:" Chỗ này xem như đã an toàn, ngươi lui xuống trước đi.
Nàng nhẹ nhàng rời đi, không gây một tiếng động.
Nàng đi tới Ngô Đồng Uyển, đại nha đầu Hồng Thự da dẻ nõn nà mông vú đày đặn ngồi ở trên lan can hành lang gấp khúc, cầm trên tay một chiếc gương đồng nhỏ, hai tay dính lấm tấm vết son màu đỏ, từng chút từng chút tô lên môi.
Thanh Điểu nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Đại nha hoàn được trên dưới trong Vương phủ công nhận yếu ớt õng ẹo như một con cá chép, cần chủ tử ban ơn đút đồ ăn thì mới có thể sống sót, nàng ta không thèm nhìn Thanh Điểu, chỉ ngoẹo đầu một chút, hướng về phía cái gương cười híp mắt nói: '"Đẹp không?”
Thanh Điểu xì một tiếng.
Chỉ một tiếng xì lại dị thường chói tai.
Hồng Thự mím môi một lúc, dưới phản chiếu của tuyết trong đêm trăng, gương mặt đó lại càng thêm diêm dúa lẳng lơ, quyến rũ nói: "Đẹp hơn so với ngươi là tốt rồi."
Thanh Điểu xoay người rời đi, lưu lại một câu nói: "Ngươi già nhanh hơn”"
Hồng Thự cũng không phản bác, ánh mắt mông lung tự nói: 'Không sống tới ngày hoa tàn ít bướm, thật tốt."
* Hồng tụ thiêm hương: Chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh
* thư đáo dụng thời phương hận thiếu, sự phi kinh quá bất tri nan: nằm trong Tăng quảng hiền văn, ngạn ngữ dân gian Trung quốc. Bao gôm nhiều ngạn ngữ dân gian phản ánh đời sống tâm lý của người dân Trung Quốc trong xã hội xưa, Tăng quảng hiền văn" là sự thể hiện tư tưởng của Nho Giáo, Đạo Giáo, Lão Giáo, mang tính triết lý cao.
Nghĩa:Làm việc mà chưa từng làm chẳng biết cái khó của nó
Có học nhiều mới biết ta còn dốt, có bắt tay vào làm mới biết việc ta làm là khó. Thành ngữ nhắc nhở chúng ta phải luôn khiêm tốn , đừng cho mình là đã tài giỏi rồi mà không cần phải học và thực hành.