Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 37 - Chương 37: Thuyết Dữ Sơn Quỷ Thính (1)

Chương 37: Thuyết dữ sơn quỷ thính (1) Chương 37: Thuyết dữ sơn quỷ thính (1)Chương 37: Thuyết dữ sơn quỷ thính (1)

Ngày hôm sau, tất cả mọi chuyện cũng đã tra ra được manh mối, nữ nhân có tên thật là Phàn Tiểu Thoa là con gái của một thế gia sa sút vì thủ đoạn của Đại Trụ Quốc gây ra, một nước cờ chết, mặc kệ sự thành hay không, nó vốn là một ván cờ chết đã định, tác dụng lại không hề nhỏ, có thể dò xét địa hình, nhân lực.

Nhị công tử Lâm gia chẳng qua là ngu nên bị lợi dụng, bị làm cho sống dở chết dở, vị thám hoa này chẳng hay biết gì hết, còn muốn nhan sắc phong tình của Phàn muội muội, đọc sách đọc ngu luôn, gã nào đâu biết rằng nữ tử càng hấp dẫn thì càng là kẻ gây tai hoạ, sau một buổi gặp gỡ 'vô tình" vụng về, lập tức thần hồn liên điên đảo, liều lĩnh chui vào Bắc Lương Vương phủ, trời mới biết Hà Đông Tiêu quốc Lâm Gia sẽ lòng như tro nguội như thế nào sau trường kiếp nạn này, vụ ám sát đêm qua thật sự thiếu tinh tế, cực kỳ thô thiển, lộ rõ chó cùng rứt giậu, Phàn tiểu thư mượn cơ hội vào phủ ngắm cảnh để vẽ lại địa đồ của vương phủ, và chân dung của Thế tử Từ Phượng Niên, sau đó sẽ tìm cơ hội ám sát, nhưng người của họ kém xa người của bên vương phủ. Về phần kết cục của kẻ xúi giục sau màn nữ tử họ Phàn kia cùng vị Tiêu quốc Lâm Gia, Từ Phượng Niên đang ngồi tại lâu tạ ở Thính Triều Đình hâm rượu cũng chẳng muốn để ý tới, hắn chỉ muốn biết Phàn Tiểu Thoa có hối hận khi phải phí công chịu chết vì một nam nhân chưa từng gặp mặt quá hai lần như hắn hay không.

Từ Phượng Niên không có có bất kỳ thương tiếc nào đối với lũ người như thiêu thân lao vào lửa này, trên đời nữ tử xinh đẹp nhiều như măng mọc sau cơn mưa hay cỏ trên thảo nguyên, thiếu một nhóm, năm sau trời sẽ ban cho một nhóm mới, đốt mãi không hết, gặp ai cũng thương hoa tiếc ngọc, chẳng phải sẽ rất mệt mỏi sao, Từ Phượng Niên không rảnh rỗi đến mức đó, huống chi ba năm qua du lịch khổ như chó, Từ Phượng Niên cũng đã lọc lõi sự đời gian trá, hắn nhớ lúc đó trên đường đụng phải một thanh niên kiếm sĩ không theo trào lưu bẩn thỉu, nói với hắn đạo lý lớn rằng từ bi với kẻ thù chính là tàn nhẫn với mạng nhỏ của mình, lời này là lời gã học được từ một tiền bối kiếm khách không tham vọng, có người nói hắn học được một chút kiếm thuật từ một vị tiền bối không thành danh còn nhiều lần thất bại, mỗi lần gã nói nước bọt đều văng khắp nơi, phun cho nước mặt văng đầy mặt của Từ Phượng Niên.

Từ Phượng Niên đến nay vẫn nhớ rõ cái kẻ ngay cả kiếm sắt cũng không mua nổi chỉ có thể xài kiếm gỗ, ánh mắt của gã mỗi lần nhìn thấy bội kiếm của đám hiệp khách giang hồ giống như đúc hái hoa tặc nhìn thấy cô nương xinh đẹp, nếu như người này biết lão Hoàng mỗi ngày bị ép nghe gã khoác lạc Đại Thừa kiếm thuật nên đánh như thế nào, chính là Kiếm Cửu Hoàng có thể chiến một trận với Vương lão quái vật của Vũ Đế Thành, mà sau lưng lão già này luôn mang một hộp kiếm hạp ẩn giấu năm thanh danh kiếm hiếm có thiên hạ, sẽ có cảm tưởng gì? Cái tên đó luôn muốn tìm một danh sư để học nghệ, hiện tại có mạnh khỏe không? Có tiến bộ thêm chút nào chưa?

Năm đó lúc chia tay ở biên giới Nam Yến, người này từng hào khí xé mây nói với Từ Phượng Niên: "Chờ tới ngày huynh đệ phát đạt, mời ngươi ăn thịt bò hảo hạng, không những một cân, mà là ba cân, bao ăn no thì thôi!"

3 cân thịt bò, dường như chính là sức tưởng tượng cực hạn của gã.

Trên giang hồ chân chính, suy cho cùng rất hiếm thấy cao thủ tuyệt đỉnh một kiếm đoạn giang lưu bạt sơn hà, hầu hết toàn là mấy tên vô danh tiểu tốt, mộng giang hồ xa xôi vời vợi không bao giờ đạt được lại còn thành trò cười trong giang hồ. Từ Phượng Niên xoa xoa mặt gương mặt, thấy Viên Tả Tông đang đứng ở một bên, yên tĩnh chờ đợi mình, Từ Phượng Niên nhanh chóng đứng dậy, để Long Ngô tướng quân chính Tam phẩm dời khỏi tú đôn*, ánh mắt kinh ngạc của Viên Tả Tông lóe lên rồi biến mất, ngồi im như một cái chuông đồng, nghiêm mặt nói: "Điện hạ, Vương gia bảo ta tới hỏi ngài muốn xử trí nữ tử họ Phàn như thế nào."

Từ Phượng Niên cười nói: "Nên như thế nào thì làm thế đấy."

Viên Tả Tông khẽ gật đầu, đạt được câu trả lời chắc chắn ngoài ý liệu, bèn lập tức đứng dậy, chuẩn bị xin cáo lui. Từ Phượng Niên cũng không cản lại, ngôi xuống không bao lâu cũng đứng lên nói: "Viên tam ca, lúc rảnh rỗi uống rượu với nhau, không say không về."

Viên Tả Tông lộ ra nụ cười hiếm hoi nói: "Vâng."

Từ Phượng Niên từ trên bàn trà cầm lên một bầu rượu sớm đã chuẩn bị, cầm bầu rượu đi về phía Thính Triều Đình, thẳng lên lầu tám, nhìn thấy Sư phụ đang vùi đầu chép sách, Lý Nghĩa Sơn, tự Nguyên Anh, tóc tai bù xù, nam tử hình dáng tiều tụy này đều không nổi danh ở giang hồ ở triều đình, nhưng ở Bắc Lương Vương phủ, không có ai dám bất kính đối với vị đệ nhất môn khách này, Từ Phượng Niên ngồi ở một bên, quen thuộc cầm lấy mấy cái hồ lô xanh để trên cái bàn gỗ tử đàn, rót rượu vào, lập tức rượu mùi thơm lan toả khắp nơi, lão tử dừng bút, nhẹ giọng cười nói: "Hiện tại, cái phân phấn khí(mê gái) trong ngươi đã dần phai hết, ba năm du hành vẫn có chút lợi ích."

*tú đôn: một loại ghế gỗ không tay vịn có 5 chân hình vòng cung phổ biến vào thời phong kiến.
Bình Luận (0)
Comment