Chương 360: Xem triều ném kiếm
Chương 360: Xem triều ném kiếmChương 360: Xem triều ném kiếm
Đoàn người thế tử điện hạ trên đường về thoáng chuyển hướng, đi tới sông Quảng Lăng.
Đang là thủy triều lớn ngày mười tám tháng tám, du khách từ trời nam đất bắc rầm rộ mà đến, sau khi Xuân Thu đại định, không còn biên giới chia rẽ lúc trước, sĩ tử cõng cặp du học cùng du hiệp mang kiếm xông pha cũng càng ngày càng thông suốt, việc đi tìm đạo lý hay thưởng cảnh cũng theo đó mà thịnh hành, thủy triều Quảng Lăng cùng Phật quang Kim Đỉnh Nga Mi cùng Đại Đỉnh Võ Đang triều cũng được xưng là tam đại kỳ quan đương thời. Đại Yến Cơ là thắng cảnh đẹp nhất của Nhất Tuyến Triều, có một không hai trong thiên hạ, hôm nay còn có thủy sư Quảng Lăng kiểm duyệt, phiên vương Triệu Nghị sẽ đích thân tới áp trận. Cự phú cùng quan to hiển quý của Quảng Lăng đều mang theo người nhà đến đây xem thủy triều, so với hàn sĩ thứ tộc cùng bách tính của phố phường, thì nhân số của mấy kẻ mặc dù ít thế nhưng mà lại chiếm cứ bảy tám phần mười vị trí ngắm cảnh tốt nhất, họ còn bày giường, đặt đầy rượu ngon món ngon trái cây trên giường để giao hảo với những thanh lưu danh sĩ, cùng nhau chuyện trò vui vẻ chỉ điểm giang sơn.
Khi thủy triều tràn vào vịnh, sẽ có một thủy sư Quảng Lăng dẫn đầu theo thủy triều đi vào, hai bên bờ kéo dài mười dặm, đều là xe ngựa váy hoa, trên đài kiểm duyệt Đại Yến Cơ, Quảng Lăng vương Triệu Nghị ra lệnh một tiếng, mơ hồ có thể thấy được thuyền nhỏ cùng thủy triều đi tới, trống nổi rung trời, thủy triều cùng tiếng trống cùng nhau sinh sôi không ngừng, dân chúng liền có thể nhìn thấy mặt sông sương mù mênh mông có một đường trắng di chuyển từ đông sang tây, đó là bạch hồng hoành giang, thủy triều cũng theo đó mà dần nâng lên cao. Đến gần Đại Yến Cơ, ngọn sóng cao nhất có thể tới bốn trượng, phô thiên cái địa.
Thế tử điện hạ tới hơi chậm, bên bờ sông nơi thích hợp xem thủy triều đã sớm cắm đầy lều trại hoặc là bày đầy bàn án, mà nghe được đinh tai nhức óc tiếng hoan hô kia đã có thể suy đoán được chiếc lộng triều lăng kia lập tức sẽ tới gần. Thế nên hắn đành phải vứt bỏ xe ngựa, để cho Thư Hổ cùng Dương Thanh Phong ở lại tại chỗ trông coi, bất quá trước khi chia tay thế tử điện hạ còn cười nhắc nhở hai vị hỗ trợ đừng ngại việc ngồi ở nóc xe ngắm cảnh. Trong tay Thanh Điểu cầm một cái vò nhỏ, bên hông treo thanh Xích Hà kiếm di vật của Lữ Tiên Đường. Từ Phượng Niên đi ở phía trước, Mộ Dung Ngô Trúc dánh người mảnh mai, bị hắn nắm tay, với tính tình nước chảy bèo trôi của nàng, không chừng bị tách ra cũng không có da mặt lên tiếng hô cầu cứu.
Mộ Dung Đồng Hoàng dựa vào bên phải, một số tên dê già thích tham gia náo nhiệt chấm mút vừa muốn động thủ, đã bị Mộ Dung Đồng Hoàng vung tay quạt qua, hoặc là vẩy chân đá mạnh, ra tay ra chân không hề lưu tình. Phân lớn mấy tên dê xôm đều muốn lập tức đòi lại tiện nghi từ trên người tiểu nương tử này, cơ mà khi nhìn thấy Từ Phượng Niên đang mặc áo lông cáo cầm đầu thì lập tức giảm khí thế, ngượng ngùng rụt tay lại, tìm mục tiêu khác, chọn mấy quả hồng mềm xuống tay, dù sao trong biển người xem có rất nhiều cô nương nhỏ bị khi dễ không dám lên tiếng, không cần phải treo cổ trên một thân cây như vậy.
Trân Ngư bị bắt ở biển trúc cũng giống như Bùi Nam Oánh, đầu đội mũ có màn che kín, dáng người xinh đẹp, còn hơn cả tỷ đệ thư hùng khó phân biệt Mộ Dung, bất quá hai vị đại vưu vật đứng hàng Yên Chi bảng này đều gắt gao theo sát phía sau thế tử điện hạ, bên phải có Mộ Dung Đồng Hoàng một đường bạt tai bốp bốp, bên trái có nữ tỳ Thanh Điểu cầm vỏ kiếm quét dọn chướng ngại, không ai có thể tới gân, lão nhân da dê phụ trách đoạn hậu, thế nên không có chuyện gì xảy ra với hắn. Rất nhiều lúc ánh mắt đều ném lên trên người nữ tử họ Trần kia, nói chính xác là trên cái eo nhỏ, lão Kiếm Thần trăm năm lịch duyệt, vẫn là không thể không thừa nhận ánh mắt chọn nữ nhân của Từ tiểu tử luận còn xuất sắc cả trên con đường võ đạo, điểm này cho dù là Lý Thuân Cương thì cũng không phục không được, lão Kiếm Thần trong khoảng thời gian này bận rộn thưởng thức mông Bùi Nam Vĩ, bộ ngực Thư Tu, Tịnh Đế Liên của tỷ đệ Mộ Dung... đã được mở rộng tâm mắt, nhưng nhìn nhiều nhất vẫn là nữ tử xa lạ họ Trần kia, nhất là vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, chậc chậc, quả nhiên là làm cho người xem sợ hãi động thần, nữ tử phong tình như thế nào, xem linh khí, xem đôi mắt, xem phong tình, rồi còn phải xem vòng eo thừa thượng khải hạ kia nha, khoan thai mà đi, vòng eo nhỏ lắc lư biên độ quá lớn thì yêu diễm tục mị, nhưng nếu là quá nhỏ lại hơi có vẻ không phóng khoáng, quả nhiên như lời cổ nhân "Xuất xứ giang sơn là trên eo nữ tử'. Nhưng Trần Ngư Mỹ này là tuyệt mỹ, lão Kiếm Thần tú sắc có thể ăn rất nhiều, đã có một tia nghi ngờ, thời cơ địa điểm nàng xuất hiện cũng quá trùng hợp, sau khi bị Từ tiểu tử bắt lại thì biểu hiện thì quá mức bình tĩnh, đã vượt qua phạm trù xử sự không sợ hãi của tiểu thư khuê các, quan sát khí cơ, vị tuyệt sắc toàn thân lộ ra huyền cơ này cũng không phải là người tập võ, dù sao trên đời này có thể có mấy lão cẩu Triệu Tuyên Tố bão phác quy chân được? Thử hỏi chỗ dựa của nàng rốt cuộc là ở đâu? Lý lão đầu híp híp mắt, đoàn người thật vất vả lao ra biển người, đi về phía trước chính là bờ sông mà hào tộc Quảng Lăng chiếm lấy, có rất nhiều tôi tớ to lớn lưng hùm vai gấu khoanh tay trước ngực đứng thẳng, uy hiếp bách tính, một ít đệ tử đại môn phiệt, mời rất nhiều tân khách khanh tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, bội kiếm huyền đao, khổng võ hữu lực, có khuôn có dạng... hai khu vực này đều được phân biệt rõ ràng. Cái này cực kỳ tương tự cùng việc danh sĩ Báo Quốc Tự Khúc Thủy Lưu Thương khinh thường ngồi chung bàn cùng phàm phu tục tử.
Từ Phượng Niên ước chừng là dính ánh sáng giai nhân mỹ quyến bên người, thế nên lấy hắn làm trung tâm, vùng phụ cận đã hình thành một vòng chân không, tới nơi này, không cần kiễng chân để quan sát thủy triều, Lý lão đầu khoanh tay mà đứng, nhìn đường triều trên mặt sông nhanh như sấm sét ở xa xa, vẻ mặt tiêu điều, năm đó một người một kiếm bễ nghễ thiên hạ, ở trên sông Quảng Lăng ngự kiếm đạp thủy triều mà đi, hăng hái cỡ nào, hiện giờ tuổi già, tuy ngự kiếm càng thuần thục nhưng cũng không có nửa điểm muốn đi Mộc Tú Vu Lâm thiếu nợ tâm tình.
Vị lão nhân hiện giờ chỉ thích nhàn rỗi gãi chân này cũng không rõ ràng lắm năm đó sau khi hắn làm hành động vĩ đại này, đã dẫn tới vô số giang hồ hào hiệp lục tục triển lộ phong trào cao chót vót trên sông Quảng Lăng, có lực sĩ khiêng đại đỉnh ngàn cân giận dữ đập đầu triều, có kiếm hiệp chèo thuyền đối kháng với thủy triều, còn có thần tiễn thủ sức lực kinh người liên tục bắn tên vào thủy triều, kích thích khiến ngàn tầng sóng nổi lên, năm đó Lữ Tiền Đường trước khi thành danh đã kết mao luyện kiếm hơn mười năm ở bên sông chẳng phải là vì ngưỡng mộ phong thái của kiếm thần Lý Thuần Cương thanh sam trường kiếm tẩu giang hồ sao? Đáng tiếc, sau khi Triệu Nghị nhập chủ vào lãnh thổ Tây Sở cũ, Quảng Lăng thủy sư long chiếm cứ được ở đây thì nào có nhân sĩ giang hồ nào ngại mệnh dài dám tới đùa nghịch cái giá cao thủ nữa. Quảng Lăng thủy sư bất luận quy mô hay là chiến lực, thì đều ổn định đứng đầu ở trong thủy sư vương triều, để mà so thì vượt xa loại gối thêu hoa như thủy sư Thanh Châu, một khi khai chiến, phỏng chừng nhét kẽ răng cho Quảng Lăng cũng không đủ. Hàng năm kiểm duyệt, ngoại trừ đại phiên vương Triệu Nghị ở trên Đại Yến Cơ quan sát chúng sinh, thì nổi bật nhất thì nhất định phải kể đến Thủy sư Quảng Lăng, một mình lái thuyên qua sông.
Giờ phút này mọi người hai bên bờ sông nhìn lại, chiến thuyên cự hạm nhưng lại trông nhẹ như một cộng tóc.
Một gã tướng quân trẻ ấn kiếm mà đứng, giáp trụ tươi sáng, tư thế oai hùng hiên ngang, khiến cho vô số tiểu nương khuê tú tâm thân chập chờn.
Sĩ tử phương Nam đông như rừng, có thể nói là cực kỳ đồ sộ, đi dạo bất kỳ một tòa chùa miếu đạo quán nào rồi phóng tâm mắt nhìn lại thì sẽ đều là thi từ thư pháp đầy tường, ngay cả một ít khách điếm dột gió dột mưa khó coi thì đều có thể thấy được các loại văn chương đất khách quê người có tài nhưng không gặp thời, bởi vậy các nàng thật sự đã xem quá nhiều văn chương nổi bật của sĩ tử cùng tuổi, vị trước mắt kia, luận văn thì còn chưa cập quan đã được tam giáp ban thưởng đồng xuất thân tiến sĩ, vả lại đã viết được một tay thảo thư tuyệt diệu, được xưng là một bút viết liên, cho dù trên giấy là mười chữ hay trăm chữ thì cho tới bây giờ đều là một nét bút viết liên, không chút văn hoa. Luận võ, thì người này đã từng thắng được một vị đại khách khanh kiếm thuật của Quảng Lăng ở trên sân vương phủ, người này văn thao võ lược, đều là nhất đẳng phong lưu, không thể nghi ngờ là hoàn toàn không thẹn với cái danh tuấn ngạn số một của Quảng Lăng, ngay cả thế tử Quảng Lăng ương ngạnh cũng cam tâm tình nguyện kết bái huynh đệ, cũng tôn hắn làm huynh trưởng.
Khi thuyền buồm chạy qua, rất nhiều du khách đã chuẩn bị sẵn đuốc lửa hoa lau đều dùng sức quăng xuống sông Quảng Lăng, cầu phúc cho Long Vương Quảng Lăng, những người này thuần một sắc là nam nữ hào tộc địa phương hoặc là môn phiệt nơi khác, dân chúng bình thường cũng cố gắng mang theo một bó hoa lau, nhưng đại đa số đều cách một đoạn xa bờ sông nên cũng không dám ném đuốc lửa hoa lau, vạn nhất khí lực không đủ, không ném vào sông Quảng Lăng, mà là đập vào lều trại của con cháu xa xỉ thì thể nào cũng bị ăn một trận đòn thừa sống thiếu chết, thứ dân thì lại càng không dám to gan ném hoa lau, nếu rước lấy tai họa mà không kịp chạy trốn thì sẽ bị ác nô bắt được, đẩy ngã xuống đất, quyền đấm cước đá một trận, bị đòn đau cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể mặt mũi bầm dập bò trở về đám người. Từ Phượng Niên vốn là đại hoàn khố có tiếng xấu nổi bật nhất trong triều, thấy nhưng không thể trách, cũng không có tâm địa hiệp nghĩa gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, hai tai không nghe thấy chuyện bất bình, chỉ mím đôi môi mỏng manh lạnh lẽo, quấn một bộ áo lông tuyết an tĩnh đi về phía trước, trước mắt hắn có hai đám môn đệ thế tộc ăn uống linh đình. Có mấy tên tôi tớ to lớn tiến lên ngăn cản đường đi, bị Thanh Điểu không nói một lời câm vỏ kiếm võ bay, xoay tròn hai vòng trên không trung mới rơi xuống đất, ngất xỉu tại chỗ.
Từ Phượng Niên không thèm để ý tới vài tên thế gia tử Quảng Lăng ồn ào mà đi tới bờ sông, vừa vặn một đường thủy triều tuôn qua, hắn nhận lấy bình tử cùng Xích Hà đại kiếm từ trong tay Thanh Điểu, trước tiên đem bình có chứa tro cốt Lữ Tiền Đường ném vào nước sông, một kiếm cũng ném ra, đánh trúng bình nhỏ, tro cốt rơi xuống nước sông thủy triều.
Đối với Lữ Tiền Đường bỏ mình, chưa nói tới việc Từ Phượng Niên bi ai như thế nào, nhưng chẳng qua nếu đã đáp ứng nguyện vọng của tên kiếm khách Đông Việt kia, thì dù sao cũng phải hoàn thành theo ước định mới được. Từ Phượng Niên vỗ tay, ngồi xổm xuống, nhìn thủy triều cuồn cuộn chạy về phía trước, nhẹ giọng nói: "ÐĐều nói tráng sĩ không chết thì thôi, chứ chết rồi là sẽ nâng đại danh. Khó trách ngươi sắp chết cũng muốn chửi ầm lên."
Từ Phượng Niên đứng lên, phát hiện bóng lưng Trần Ngư nhìn về phía nam tử trên chiến hạm, có mũ che chắn nên không thấy rõ sắc mặt nàng, nhưng làm cho người ta cảm giác có chút khác thường.
Từ Phượng Niên liếc xéo mấy con cháu quý tộc Quảng Lăng còn lải nhải kia, chờ bọn họ theo bản năng kinh hãi câm miệng sau, mới quay đầu đối với nữ tử trầm mặc ít nói này trêu ghẹo cười nói: "Sao, ngươi quen biết sao?"
Nàng lạnh nhạt lắc đầu nói: 'Hắn từng đề cập đến chỗ thư pháp cùng kiếm thuật tương thông, có kiến giải độc đáo. Thảo thư lưu bạch ít mà thần sơ, trống rỗng nhiều mà thần bí, bút thế khép mở tụ tán, đặt ở kiếm thuật thượng, giả như mỹ lệ hùng kỳ, không bằng..."
Từ Phượng Niên rất không phong độ ngắt lời: "Lý luận suông, vô vị-"
Trân Ngư không nói thêm gì nữa, cười một tiếng mà thôi.
Đàn gảy tai trâu.
Từ Phượng Niên tuy rằng độ lượng nhỏ, tâm nhãn hẹp, bất quá còn dư lại chút tự mình biết mình, tự giễu nói: "Chúng ta nha, đích thật là đạo bất đồng bất tương vi mưu, Trần Ngư, nếu đã là người một nhà, ngươi không ngại nói rõ xem, có từng có người trong lòng chưa."
Trân Ngư bình tĩnh hỏi: "Nếu có, ngươi có phải sẽ thịt hắn hay không?”
Nghe được từ trong miệng mỹ nhân nói một một câu sát khí đầm đìa kia, mà lại có ý nhị khác, Từ Phượng Niên liền dõng dạc cười ha ha nói: "Tính tình ngươi ta thích, làm đệ tức phụ là vừa vặn."
Trân Ngư nhìn về phía Đại Yến Cơ, nơi đó có một nam tử mập mạp mặc một thân mãng bào bị căng cơ hồ đến sắp rách, nàng không khỏi thở dài.
Từ Phượng Niên cười híp mắt hỏi: "Đừng hù dọa ta, ngươi lại dính líu đến Quảng Lăng Vương Triệu Nghị ư?"
Sắc mặt Trần Ngư vẫn như thường, không lên tiếng.
Hai tay Từ Phượng Niên đút vào ống tay áo, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, về Bắc Lương."
Trân Ngư không nhúc nhích, do dự một chút, nói: 'Có người muốn ta đến kinh thành, ngươi không ngăn được đâu." Từ Phượng Niên dừng bước, vẻ mặt chơi đùa: "Ai mà cóc loạn há mồm, động một chút là muốn nuốt trời phun đất như vậy?"
Trân Ngư nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thế tử điện hạ, không có bất kỳ ý tứ vui đùa nào.
Sắc mặt Từ Phượng Niên trở nên cổ quái.
Trân Ngư Thần khom lưng nhặt một bó hoa lau trên mặt đất lên, ném xuống sông Quảng Lăng, nói: "Lúc ta ba tuổi đã bị Long Hổ Sơn cùng Khâm Thiên Giám tính mệnh cách, thuộc cách Nguyệt Quế nhập miếu."
Lão đầu áo da dê vẫn thờ ơ lạnh nhạt kia bỗng lên tiếng: "Không phải làm hoàng hậu thì cũng là làm quý phi”
Từ Phượng Niên ồ một tiếng, không nói tiếp nữa.