Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 352 - Chương 361: Đời Này Chỉ Bội Phục 1 Người

Chương 361: Đời này chỉ bội phục 1 người Chương 361: Đời này chỉ bội phục 1 ngườiChương 361: Đời này chỉ bội phục 1 người

Mỗi lần thủy triều đẩy mạnh một khoảng, sẽ có mỹ tỳ bên cạnh hầu hạ bút mực cho sĩ tử tao khách múa bút thi thiên, sẽ do bằng hữu lớn tiếng đọc diễn cảm mà ra, sau khi thắng được cả sảnh đường ủng hộ, viết xong thì lại ném thi văn cùng với giấy Tuyên Thành vào sông Quảng Lăng. Nói là ngẫu hứng thành thì phú, nhưng kỳ thật ai cũng hiểu được những thi từ có tỉ mỉ tạo hình này đã được viết bản thảo từ trước, một ít đệ tử sĩ tộc mực nước trong bụng không đủ cũng không thể thiếu việc vắt hết óc ra trong thời gian dài để nghĩ thơ từ sớm trước khi xem thủy triều. Cũng có người vô lương tâm một chút, dứt khoát đập vàng bạc vào để đi mua văn thơ của Hàn tộc thư sinh, một chữ có giá tiền mấy phần thì phải xem người mua ra tay hào phóng đến trình độ thế nào cùng với đẳng cấp chất lượng của người bán văn tự ra sao, ít thì mười mấy lượng, nhiều thì hoàng kim đầy chậu.

Thế tử Bắc Lương năm xưa là kẻ coi tiền như rác nổi tiếng nhất trong nghề này, nghe thấy tiếng ngâm tụng liên miên không dứt theo thủy triều, tất nhiên là am hiểu môn đạo trong đó. Không ngừng có sĩ tử xuất khẩu thành thơ, lang lang thượng khẩu, tương hô cùng với thủy sư Quảng Lăng quân tư hùng tráng trên sông, thật đúng là có chút hương vị vương triều cường thịnh, rất có thể làm cho dân chúng thần phục dưới uy thế của phiên vương Triệu Nghị.

Từ Phượng Niên không để cho Trần Ngư được như ý nguyện mà đào tận gốc rễ vấn đề vào đề tài kia, chỉ là ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quảng Lăng Vương Triệu Nghị, nhìn cái hình thể mơ hồ hồ kia thì thấy thật giống một tòa núi nhỏ, hoàng hậu của vong quốc Xuân Thu bị đầu heo mập này đè dưới thân thì có hai vị, về phần công chúa phi tần trở thành tù nhân, thì lại càng nhiều vô số kể, ngón tay cộng thêm ngón chân cũng chưa chắc đếm được, lúc trước Triệu Nghị lĩnh mệnh áp trận Quảng Lăng, có lời đồn đãi rằng cứ cách vài ngày lại có nữ tử hoa quý mấy ngày hôm trước còn là quý tộc hoàng thất không chịu nổi chịu nhục mà nhảy giếng nhảy giếng, hoặc là nuốt trâm tự sát, hoặc là thắt cổ tự tử... ác danh lan xa ở vương triều, cùng Chử Lộc Sơn ở Bắc Lương sàn sàn như nhau.

Nhưng mà nếu cho rằng Triệu Nghị chỉ là một tên háo sắc chà đạp nữ tử quý tộc, thật đúng là khinh thường vị đại phiên vương nặng hơn ba trăm cân này, Từ Kiêu ở Bắc Lương cẳằn cỗi cùng Yến Thứ Vương ở Man Hoang Nam Đường đều là dân phong dũng mãnh, Bắc Lương còn có mấy chục vạn quân Bắc Mãng đang giương cung như là hổ rình mồi, nhưng bình tĩnh mà xét lại thì vẫn là Quảng Lăng cũ của hai đại hoàng triều Tây Sở Đông Việt là khó có thể nhận được an ủi nhất, sĩ tử Tây Sở phong lưu độc nhất vô nhị, danh sĩ đại nho nhiều như lông trâu, Quảng Lăng Vương Triệu Nghị nếu không có chút bản lĩnh thật sự, chỉ biết trấn áp đấm máu mà không biết lung lạc lòng người, thì mười phần thuế má trong thiên hạ sẽ thất thoát đến năm sáu phần, Quảng Lăng giàu có trước mắt sẽ sớm hoang tàn, điều này đối với việc vận chuyển tài chính của đế quốc không khác gì một hồi tai nạn, huynh đệ hôm nay, tuy nói không thể nói là người nào cũng hùng tài vĩ lược, nhưng quả thực là không có hạng người nào tâm thường, vương triều Ly Dương có thể vấn đỉnh giang sơn, ngoại trừ mệnh số, cũng là vì nhân lực của Triệu thị đủ sức làm vậy.

Đang lúc Thế tử điện hạ thành toàn xong cho Lữ Tiền Đường chuẩn bị rời khỏi bờ sông, một trận tiếng vó ngựa không thích hợp đột nhiên nổi lên, quay đầu nhìn lại, Từ Phượng Niên liền nhíu mày, thế mà lại có mấy chục khinh ky giáp trụ sáng loáng giục ngựa chạy tới, mạnh mẽ gạt ra một con đường trống ở trong biển người, rất nhiều dân chúng tránh né không kịp bị chiến mã đụng bay tại chỗ, hơn ba mươi ky binh, thuật cưỡi ngựa tỉnh xảo, bội đao đeo nỏ, thập phần chói mắt. Theo lợi tránh hại vốn đã là bản năng, người trong khoảng cách trăm bước quanh Từ Phượng Niên đã sớm đẩy nhanh tránh né ra một con đường đủ rộng cho hai ky binh đi song song.

Một ky sĩ thể trạng cường tráng cầm đầu mang theo một cây xà mâu đen kịt, bộ mặt dữ tợn, liếc mắt một cái liền nhìn thẳng vào Từ Phượng Niên đang dừng chân bên bờ, bỗng dưng tăng thêm lực đạo kẹp bụng ngựa, tăng tốc xông về phía trước, vào thời điểm khẩn yếu, một đứa trẻ có lẽ là thất lạc với cha mẹ chẳng biết vì sao ngã ra đường, ngã ngồi xuống đất rồi thì đứa nhỏ chỉ biết lớn tiếng khóc nỉ non, ky sĩ cầm mâu kia lại không có nửa điểm ý đồ siết cương, chỉ là khóe miệng nhe răng cười, làm cho người ta nhìn đến sởn gai ốc. Hai bên đường cho ngựa chạy theo thứ tự là con cháu sĩ tộc Quảng Lăng cùng dân chúng bình thường, không ai dám chạm vào rủi ro này, thứ nhất là ai cũng biết đây là Du Chuẩn doanh dưới trướng Quảng Lăng Vương phụ trách an nguy trên bộ, hơn nữa chính là nếu muốn làm chút gì đó thì quả thật cũng là hữu tâm vô lực, văn nhân của Quảng Lăng tuy nhiều, những cũng không có tay sắt thân đồng đi ngăn cản một con chiến mã phi nước đại như thế kia, vội đi đầu thai hay sao?

Một cây bút lông của thư sinh làm sao kháng cự được trường mâu của vũ phu?

Lúc này một gã thanh niên bộ dáng du hiệp xen lẫn trong đám người gâm lên một tiếng "Không thể", hai tay đặt lên vai hai gã bách tính phía trước rồi nhảy lên thật cao, muốn ngăn ngựa cứu người, vị người trong võ lâm hiệp nghĩa này hiển nhiên là từ nơi khác mà đến, xem thường vũ lực khủng bố của tên tướng lĩnh kia, cùng với sự lãnh khốc của giáp sĩ Quảng Lăng vương, không đợi hắn ra tay cứu người, một mũi mâu đã vung lên, xuyên thủng lồng ngực của gã, trông tựa như người này xông thẳng vào trước mũi mâu vậy, nhìn lạnh đến thấu tim, máu tươi phun ra ngay tại chỗ, kẻ du hiệp đáng thương mới bắt đầu du lịch giang hồ trong nháy mắt đã mất mạng, thiết mâu vừa rút, thi thể liền rơi về trong đám người.

Bất quá chỉ trong nháy mắt, móng ngựa to bằng miệng bát kia đã không hề do dự giãm lên người đứa bé, vận thế chạy như điên của cái móng ngựa này sẽ dễ dàng giẫãm ra hai vũng máu trên người đứa bé kia, có người có ưu tư trong lòng không đành lòng nhìn thẳng, cũng có kẻ thích xem việc kinh hãi trừng to mắt say sưa nhìn, ky sĩ giết người rút mâu xong liền quay người về phía vị công tử trẻ tuổi có một thân khí thái phú quý xa xa kia mà ném ra ánh mắt lạnh thấu xương để thị uy. Chỉ là đồng tử gã giờ lại kịch liệt co rút lại, so với việc ứng đối với tên giang hồ nhi lang lỗ mãng lúc nãy kia thì lúc này lại kinh ngạc gấp trăm lần, trong tâm mắt mọi người, chỉ nhìn thấy thân hình của vị công tử anh tuấn áo gấm kia phiêu dật, mũi chân như chuồn chuồn lướt nước, sau vài lần chạm đất thì đã đi tới phía sau hài đồng đang oa oa khóc lớn mà khom lưng xách cổ áo ôm vào trong ngực, sau đó vô cùng tiêu sái mà ngừng lại một chút, thân hình thon dài hơi nghiêng về phía sau, hếch mặt về phía võ tướng đang ngồi trên ngựa cao, sau đó cước bộ không ngừng mà lao về phía sau, võ tướng thấy vậy dâng liền tức giận phân nộ, tiểu tử này dám bày ra phong phạm hiệp sĩ ở trước mắt mình sao?

Lập tức võ tướng lại xách thiết mâu, mượn thế ngựa, hướng về ngực của tên kia công tử ca kia mà đâm tới, quát lớn: "Thằng nhãi muốn chết!"

Không biết công tử kia phát lực như thế nào mà tốc độ rút lui chợt tăng lên tới cực hạn, mau lẹ như một đạo kinh hồng, rất nhanh đã kéo dãn một đoạn khoảng cách xa với chiến mã, thành công đặt hài đồng bị dọa sợ đến mờ mịt đến bên cạnh một nữ tỳ áo xanh, ngoài dự liệu của mọi người, vị công tử ca này sau khi cứu người khỏi mũi mâu thì chẳng những không thấy tốt liền thu lại mà bả vai lại run lên, áo lông cáo bị chấn ra ngoài cơ thể, nữ tỳ giày thêu áo xanh kia thấy thế thì nhẹ nhàng tiếp lấy cái áo, còn bản thân hắn lại nghênh đầu phóng đi lần nữa.

Trường mâu khí thế hung hãn, công tử ca mới vừa triển lộ thủ pháp cứu người nước chảy mây trôi làm cho người ta như là thấy cảnh đẹp ý vui mặt không chút thay đổi cầm lấy mũi mâu, không có bất kỳ lời dư thừa nào mà đột nhiên kéo về phía sau, quả là là cổ vũ tuấn mã thế như sấm xông về phía trước vạn quân. Sau một khắc, mọi người liền trừng to mắt, nhìn đến cảm xúc dâng trào, thân thể của gã thế tộc giai công tử trông giống là giang hồ du hiệp này đột nhiên dừng lại, sau đó hắn hơi nhảy lên, đè cái đầu ngựa của chiến mã lại, ấn nó chúi hẳn xuống đất!

Vô số người đứng xem xung quanh đồng thời hít một ngụm khí lạnh, con chiến mã chất lượng tốt bị chặn lại kia ít nhất phải nặng hai ngàn cân, đúng là nửa bước không thể tiến về phía trước nữa, đầu ngựa bị nện thẳng xuống mặt đất, móng trước đập oanh oanh lên phiến đá, đồng loạt gãy răng rắc một tiếng , cả nửa thân sau của con ngựa cường tráng bị vặn vẹo, võ tướng trên lưng ngựa ngay cả người lẫn mâu cũng bị ngã ra thật xa. Lấy bản lĩnh của gã, vốn không nên chật vật như thế, chỉ là thủ đoạn của tên công tử ca này thật sự không thể tưởng tượng nổi rồi. Tên võ tướng vừa mới lật thuyền trong rãnh nước thối đang muốn mượn trường mâu đâm trên mặt đất đứng dậy, đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh lẽo bao phủ toàn thân, gã mới chuẩn bị bất chấp phong độ của đại tướng làm ra biện pháp đối địch gần như lưu manh chơi xấu thì đã bị vị nữ tỳ áo xanh nhìn thanh tú dịu dàng kia nhấc chân tung một cước, đầu của gã ngay lập tức nổ tung, chết còn thê thảm hơn so với tên du hiệp kia. Kỹ thuật cưỡi ngựa trác tuyệt của mấy tên ky sĩ còn lại vào lúc này lập tức trở nên vô cùng nhuần nhuyễn, tất cả cơ hồ đồng thời ghìm ngựa dừng lại, trong lúc nhất thời ngựa hí trường minh, đâm thủng màng nhĩ, tất cả những việc xảy ra này bất quá chỉ là trong mấy cái chớp mắt, cục diện chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn điên đảo.

Tên cẩm y công tử sắc mặt lạnh như nước kia sau khi đặt con chiến mã đã mất mạng cùng chủ tử của nó xuống dưới chân thì nhẹ nhàng võ võ tay, nhìn về phía đám ky binh còn lại đang vừa phẫn nộ vừa sợ hãi đằng sau mà cũng không thèm nói lời nào. Mấy nữ tử tuổi thanh xuân cẩn thận từng li từng tí đã tận mắt nhìn thấy một màn như vậy qua khe hở tường người, không bao lâu trước đây họ còn si ngốc nhìn ngắm nam tử vĩ ngạn trên sông Vọng Giang kia, giờ trong lòng lại tràn đây khuôn mặt của vị công tử ca này. Dù sao đối với những tiểu gia bích ngọc này mà nói, vị Lộng Triều nhân văn võ song toàn trên sông Quảng Lăng kia là quá mức "có thể nhìn không thể thấy" rồi. Đủ loại sự tích vô cùng kỳ diệu kia, nếu chỉ là nghe lời truyền miệng, thì nghe qua cũng thôi, nhiều nhất là nâng thành loại tiểu thuyết nhân tình tài tử giai nhân như "Đầu tràng tuyết" mà thôi, bởi vậy mấy nữ tử này sẽ không thật sự nghĩ rằng sẽ có công tử si tình nào gõ cửa gọi khẽ họ vào ngày tốt cảnh đẹp cả, sẽ chẳng thể khắc cốt ghi tâm như tận mắt nhìn thấy vào lúc này.

Vị công tử kia tựa hồ không có kiên nhẫn giằng co, thế nên đã đi về phía trước một bước, đội ky binh tiên phong khí theo bản năng lui về phía sau một bước, lúc đám khinh ky hoàn hồn thì xấu hổ phẫn nộ không thôi, bỗng có một trận tiếng vó ngựa đặc biệt nặng nề vang lên, các ky binh thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, biết là chính chủ tới thế nên liên nhao nhao nhường đường.

Một con hãn huyết bảo mã lông bờm màu vàng nhạt chậm rãi chạy tới, lấy lực chân xuất chúng của nó thì vốn không nên gian khổ như thế, nhưng mà vị cưỡi trên lưng ngựa kia quả thực là thể trọng dọa người, tướng mạo của vị này so với Quảng Lăng Vương Triệu Nghị thì giống như một khuôn mẫu khắc ra, không thể nói là xấu xí chỉ là quá mập mạp mà thôi, lúc xóc nảy trên lưng ngựa, một thân phục sức tinh xảo gân như đến cảnh giới rườm rà kia cũng không thể che khuất đi sự run rẩy từ thịt mỡ của gã. Hãn huyết bảo mã ở trong vương triều không quá trăm con, trừ đi hai mươi con trong hoàng thành, quan to kinh thành hiển quý, hoàng thân quốc thích, võ tướng huân thần, mấy loại đại nhân vật chạm tay có thể bỏng này lại chia đi một nửa, bởi vậy bên ngoài kinh thành, mặc kệ là ai, kể cả đó là một con chó, thì chỉ cần có tư cách ngồi trên loại hãn huyết bảo mã này thì đều có rất nhiều người nguyện ý đi nhận làm tổ tông. Sau lưng Hãn Huyết Bảo Mã còn có một con Thanh Thông Bảo Câu ngàn vàng khó mua, lão giả áo xám ngồi dung nhan khô khan ngồi trên đó ánh mắt như đao. Dưới hai con ngựa, có một gã tôi tớ, sau khi ngựa dừng lại, người này liền nhanh chóng kiễng gót chân xì xào bàn tán cùng với chủ tử, chỉ trỏ về phía tỷ đệ Mộ Dung bên này, với vị công tử trẻ tuổi dám can đảm phân cao thấp với doanh ky tốt Du Chuẩn kia thì căn bản là không để vào mắt, làm nô tài như thế thì càng miễn bàn với gã mập mạp kia, từ đầu đến cuối chưa từng thấy gã làm hành động đủ dọa người nào mà chỉ cười híp mắt nhìn chằm chằm vào mấy nữ tử xinh đẹp thùy mị. Con ngươi gã trừng to như chuông đồng, quên cả việc lấy ống tay áo lau khóe miệng đang chảy nước miếng, quả là đáng tiếc một thân quần áo xa hoa đắt tiền kia.

Trong lòng mọi người ai thán.

Khi vị chủ tử khét tiếng này giá lâm, chính là thần tiên cũng không có cách nào sống sót ở Quảng Lăng, trong lúc nhất thời lại nhìn tên về phía công tử ca tuấn dật kia, chỉ có cười lạnh. Lòng người lặp đi lặp lại, thật đặc sắc.

Mập mạp rốt cục nhớ ra, vội lau đi nước miếng đang nhỏ rồi vung tay lên: "Đoạt!!"

Bản lĩnh lớn nhất đời này của tên tôi tớ kia chính là nịnh nọt lấy lòng và cáo mượn oai hùm, vừa nghe chủ tử ban phát thánh chỉ, y liền thay đổi tư thái hèn mọn ban đầu thành thẳng lưng, vội vàng quay đầu nhìn đám ky tốt Du Chuẩn doanh hành sự bất lực kia mà mắng: 'Một đám đồ chơi vô dụng! Không nghe thấy thế tử điện hạ chúng ta lên tiếng sao? Lưu loát lên, cướp người!" Bao gồm cả Quảng Lăng của vương triều Tây Sở cũ và non nửa nước Đông Việt, khí phách thư sinh của sĩ tử có thể nói là nặng nhất thiên hạ, mấy năm nay tuy nói dưới sự trị vì của Quảng Lăng Vương cũng có hoạt động con cháu hào phiệt khi nam bá nữ, đây đều là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng những hành vi xấu xa kia phần lớn sẽ không trắng trợn như thế, không ai ngốc nghếch hồ hồ làm cái việc kia trước mắt vô số môn đệ thế tộc trong buổi lễ long trọng quan triều cùng trước mắt ba vạn học sinh Quốc Tử Giám ở kinh thành cả. Ngoại trừ Giang Nam đạo, thì người đọc sách xuất thân từ Quảng Lăng là nhiều nhất, hơn nữa ở đây còn có lão thái sư Tây Sở Tôn Hi Tể có thân phận Tả Phó Xạ chấp chưởng môn hạ tỉnh, trở thành định hải thần châm trong cảm nhận của sĩ tử Quảng Lăng. Nói chung nếu là con cháu Cao Lương lại không có kỷ cương gì, thì trước khi làm xằng làm bậy cũng phải suy nghĩ một chút. Nhưng ở Quảng Lăng, chỉ có một ngoại lệ, đó chính là trưởng tử của Triệu Nghị - Triệu Phiêu, đây là điển hình của hổ phụ khuyển tử, không kế thừa được lòng dạ nham hiểm thâm sâu của phiên vương lão tử mà chỉ học được thói háo sắc tham ăn của Triệu Nghị, chỉ xét về số lượng nữ tử bị gã bắt giữ lăng nhục mà nói thì có thể nói là trò giỏi hơn thây. Năm ngoái khi gã nhìn thấy một vị con dâu của quận thủ Lâm Thanh, thì lập tức đuổi theo suốt tận hai quận, cuối cùng còn mang theo một đám khuyển ưng ác nô phá cửa mà vào rồi lột sạch xiêm y tiểu nương tử mới nhập môn không bao lâu kia ngay ở quý phủ, sự tình nháo đến bên Quảng Lăng Vương, kết quả đường đường là quận thủ chính tứ phẩm mà lại bị Triệu Nghị dùng một thanh ngọc như ý đánh chết tại chỗ, ngay sau đó có một gã quan nghẹn lời muốn đi tới kinh thành để cáo trạng, mới ra khỏi nhà thì bị chặn đường chém chết. Sự ương ngạnh này của phụ tử Triệu Nghị Triệu Phiêu, có thể không làm cho người ta lạnh lẽo tận tâm can sao?

Từ Phượng Niên cười cười, hỏi: "Triệu Phiêu, ngươi muốn cướp nữ nhân với ta?"

Thế tử điện hạ Triệu Phiêu của Quảng Lăng kinh ngạc ồ một tiếng, tựa hồ cảm thấy thú vị, thân hình mập mạp hơi nghiêng về phía trước, rốt cục cũng chú ý tới vị ngoại nhân này, hỏi một vấn đề rất phù hợp với tác phong của hắn: "Ngươi quen biết bổn thế tử?"

Từ Phượng Niên mỉm cười nói: 'Không quen lắm."

Triệu Phiêu trợn trắng mắt nói: "Vậy ngươi nói nhảm cái gì ? Ngươi yên tâm, bản thế tử cũng không phải là người không nói đạo lý, hôm nay tâm tình cũng tốt, sau đoạt mấy vị nữ nhân của ngươi, thì sẽ trả lại cho ngươi mấy đứa nha hoàn bản thế tử chơi chán ở vương phủ."

Từ Phượng Niên có chút dở khóc dở cười, con heo mập này sao lại như trời với đất khi so với thế tử Tĩnh An Triệu Tuần vậy, trọng lượng kẻ này phải gấp đôi người sau, nhưng suy nghĩ trong đầu thì phỏng chừng ngay cả một ngón tay của Triệu Tuần cũng lớn hơn như vậy. Nếu không phải có Quảng Lăng Vương Triệu Nghị bao che khuyết điểm, thì có lẽ ba trăm cân thịt trên người kẻ này cũng không bán được mấy văn tiền đâu.

Triệu Phiêu bĩu môi, lẩm bẩm một mình: "Hắc, đời này bổn thế tử chỉ bội phục một người, đó chính là Từ Phượng Niên của Bắc Lương, Từ ca cal""

Hơi có cảm xúc mà phát, vị thế tử điện hạ này tức giận nói: "Còn không cút ngay, bổn thế tử cướp nữ nhân của ngươi đó là cho tiểu tử ngươi mặt mũi lớn rồi, nếu không thức thời thì ta sẽ lột da ngươi rồi ném xuống sông Quảng Lăng."
Bình Luận (0)
Comment