Chương 362: Trong chén đến trong chén đi (1)
Chương 362: Trong chén đến trong chén đi (1)Chương 362: Trong chén đến trong chén đi (1)
Ở chung với Thế tử điện hạ không thể nói là gần son thì đỏ mà nói là gần mực thì đen, chắc chắn Từ Phượng Niên cũng sẽ bóp mũi thừa nhận.
Từ lúc Mộ Dung Ngô Trúc trời sinh tính nhát gan này ngẫu nhiên gặp được Thế tử điện hạ ở biên cảnh Kiếm Châu cho dù nàng đã mờ hồ đoán được thân phận khủng bố của đống thịt mỡ này cũng không hề sợ hãi, rất khó tưởng tượng được vị khuê nữ vốn phải lên Huy Sơn trở thành đồ chơi trên giường của lão già trăm tuổi cũng nhận mệnh. Cuộc sống trước kia của nàng tuy nói là sinh ra trong sĩ tộc sinh ra ở Kiếm Châu nhưng trưởng quan một quận đối với nàng đã là đại quan quyền thế ngập trời, bây giờ chỉ cách mấy ngày, leo lên Cổ Ngưu Đại Cương ở Huy Sơn, bái phỏng Thành Võ Đế, dường như cả một đời nàng đã sống đủ. Khi Từ Phượng Niên ngang nhiên ra tay ấn đầu ngựa để cứu hài đồng thì Mộ Dung Ngô Trúc chỉ cảm thấy ngàn vạn người trên đời, gặp được một mình hắn là đã đủ, chỉ là nàng không khỏi xuân đau thu buồn, bản thân nàng không thông minh như đệ đệ Đồng Hoàng, không xinh đẹp bằng Bùi Nam Vi, không bằng Thanh Điểu tỷ tỷ võ lực siêu quần, nàng có thể vì hắn làm chuyện gì?
Trong lúc Mộ Dung Ngô Trúc không hiểu sao lại thương cảm, một phụ nhân lảo đảo chạy ra ôm chầm lấy hài tử, cũng không phải hướng thế tử điện hạ có đại ân cứu tử cảm kích đến rơi nước mắt mà phốc thông một tiếng quỳ xuống dập đầu với Triệu Phiếu đang cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã ở phía xa khóc lóc kể lễ là cô ta cũng không nhận ra đám người này, hài tử quấy nhiễu quân cơ đại sự của các tướng sĩ, dân nữ khẩn cầu Thế tử điện hạ thứ tội. Nàng dập đầu không ngừng, trán bâầm tím, người ngoài cuộc hai mặt nhìn nhau liền thoải mái, lẽ ra phải như thế, không cảm thấy thiếu phụ này vong ân phụ nghĩa có gì không ổn, dưới sự quản lý của Quảng Lăng, đạo lý toàn bộ do Quảng Lăng Vương định đoạt, vương pháp? Không phải là gia pháp của Triệu thị nhất tộc sao?
Một vài sĩ tử trẻ tuổi âm thâm ghen tị với phong thái của Từ Phượng Niên đều quãy quạt hoặc xì xào bàn tán suy đoán kết cục của Từ Phượng Niên đáng buồn như thế nào, tâm tình vô cùng hài lòng. Mộ Dung Ngô Trúc mới ra khỏi hố lửa, tuy nói nàng không sai biệt lắm với hàng ngũ Thư Tu, lảo đảo xem như vào bể nhộm Bắc Lương nhưng tâm tính vẫn đơn thuần như chưa từng rơi bút vảy mực, nghe lời nói tru tâm của phụ nhân nàng giận đến mức mặt đỏ lên, lập tức chạy tới tát một bạt tay lên mặt của phụ nhân kia, Mộ Dung Ngô Trúc cũng không biết răng dạy thế nào, phụ nhân bị đánh mộng, ngừng khóc, mà Mộ Dung Ngô Trúc thì lại tự khóc.
Một nam tử tú tài đội khăn trùm đầu co lại núp ở sau lưng người khác, y thật sự không dám xuất hiện, có lẽ y là trượng phụ của phụ nhân kia, nhìn thấy cô nương tuyệt sắc đánh lên mặt của vợ y một bạt tay, mặt của y cũng bắt đầu nóng cuồn cuộn, nhưng cuối cùng y vẫn không có dũng khí bước ra, cẩn thận từng li từng tí nhìn Quảng Lăng Thế tử điện hạ Triệu Phiếu ngồi trên ngựa kia, lại nhìn công tử anh tuán dưới ngựa, chỉ hi vọng những đại nhân vật mà một kẻ thăng đấu tiểu dân như y không thể trêu vào đừng hạ đao với một nhà ba người bọn họ, y lại càng hối hận xanh ruột lần này không nên đến xem thủy triều.
Từ Phượng Niên quay đầu nhìn Thanh Điểu đang bưng áo lông chồn, không cần hắn lên tiếng, Thanh Điểu đã tâm hữu linh tê bước đến trước người phụ nhân đang rung lẩy bẩy, lạnh lùng nói một chữ đi. Hai chân của phụ nhân như nhũn ra luống cuống đứng dậy, kéo hài tử cũng không quay đầu lại chui vào đám người, sau khi cô ta gặp được phu quân đã đẩy đám người ra dẹp đường hồi phủ, từ đầu đến cuối cô ta đều không nhìn vị công tử kia một cái nào, vê phần trong lòng cô ta áy náy hay là may mắn thì chỉ có trời mới biết.
Những cao lương tử đệ có chút địa vị ở Quảng Lăng đều biết mỗi khi hội họp lớn thì thế tử Triệu Phiếu nhất định sẽ bố trí rất nhiều trạm giác di động chuyên môn phụ trách đi tìm nương tử xinh đẹp, khứu giác của những con chó săn này rất có tác dụng, bình thường luôn có thể để điện hạ thắng lợi trở về, nếu không thì với hình thể của Triệu Phiếu mỗi lần xuất hành dù là ngồi xe hay cưỡi ngựa cũng gian khổ như thế nào? Triệu Phiếu ngoại trừ chăm chỉ không ngừng săn sắc còn tương đối biết cách làm giàu, trong phủ có một vị quản gia chuyên môn phụ trách phê bình dung mạo nữ tử của những gia tọc ở xung quanh, nếu không muốn bị y mang về Quảng Lăng Vương phủ đè dưới háng thì phải hiếu kính dâng lên một đống bạc, cho dù là Đại công tử của Chu thứ sử cơ hồ xem như cùng Thế tử điện hạ mặc chung một quần lớn lên cũng không cách nào thoát khỏi một kiếp, cũng bởi vì hắn ta có một người vợ môn đăng hộ đối lại xinh đẹp mê người nên một văn tiên cũng không thể thiếu phải giao bảy, tám vạn lượng 'cống ngân, chỉ dám chỉ dám lén lút nói đùa một câu Thế tử điện hạ già trẻ không gạt, rất công bằng.
Có thể thấy được tướng ăn của Triệu Phiếu, ăn nữ tử cũng tốt, ăn bạc cũng được, dù đến cảnh giới khó coi như thế nào thì Quảng Lăng Vương Triệu Nghị hết lần này tới lần khác cũng rất thíc, mỉm cười nói vị trưởng tử này là một con Thao Thiết nhỏ có thể ăn là thiên đại phúc khí mà.
Triệu đại thế tử thấy mấy vị trước mắt không có động tĩnh, sự kiên nhẫn vố đã ít đến đáng thương cũng triệt để tiêu tán, y làm thủ thế, sẽ không quan tâm đến người đồng lứa ở trước ngựa nữa, chỉ ngẩng đầu rướn cổ lên nhìn chằm chằm Mộ Dung Ngô Trúc, liếc nhìn một cái lại còn là một đôi hoa tỷ muội sao? Thế gian lại có người tuyệt mỹ như Tịnh Đế Liên vậy sao? Lão thiên gia đãi bản thế tử không tệ nha. Y lại híp mắt xem tiếp, lại càng thêm kinh hỉ, còn có hai vị nương tử đội mũ che mặt, tuy là không nhìn rõ gương mặt nhưng chỉ vẻn vẹn nhìn tư thái đã vô cùng tiêu hồn rồi, vê phần nữ tỳ thanh y tú khí, khí chất cũng rất không tâm thường, hôm nay làm sao lại may mắn như thế, mấy cô nương này phẩm tướng vượt mức bình thường, cũng có thể để cho bản thế tử hảo hảo ứng phó trong thời gian hơn nữa năm nhàm chán.
Triệu Phiếu chảy dài nước bọt, chậc chậc nói: "Các tiểu nương tử mau vào trong chén của bản thế tử, bản thế tử yêu thương mỹ nhân nhất, nhất định sẽ ăn từ từ, chậm rãi nếm thử."
Từ Phượng Niên thoáng nhìn lão giả áo xám xuống ngựa có ý đồ ra tay, cuối cùng mở miệng nói ra: "Triệu Phiếu, trước đó đã nói rõ, ngươi muốn cướp nữ nhân cuả ta cũng được nhưng đừng để đến lúc đó mỹ nhân không vào trong chén của ngươi mà vài cân thịt trên người ngươi lại vào trong chén của ta."
Triệu Phiếu lần đầu tiên phá lệ nhìn tên người bên ngoài này, y đã quen với chuyện những nữ tử bị bắt đi và người nhà của họ kêu trời trách đất, thật sự không thú vị mà là vô vị, chuyện này khiến Thế tử điện hạ luôn có một loại tịch mịch u buồn của cao thủ, cảnh nội Quảng Lăng ai mà không vừa thấy trận thế của y đã sợ vỡ mật. Thỉnh thoảng có thế gia vọng tộc không thiếu cốt khí nhưng phản kháng cũng chỉ phí công, sau khi bị trấn áp đẫm máu lại nói các loại báo ứng vô nghĩa, thật đúng là không có ai có thể ở trước mặt y nói chuyện anh hùng hảo hán mà môi không phát run, nhớ mấy năm trước có một đôi thần tiên hiệp được giang hồ tán dương, du lãm đến Quảng Lăng. Ban đầu Thế tử điện hạ không dẫn theo nhiều tùy tùng đã ăn chút thiệt thòi nhỏ, y lập tức hồi phủ dẫn theo hơn mười vị khách khanh và ba trăm thiết ky ngăn đôi cẩu nam nữ có ý đồ chạy trốn kia ở biên cảnh, đầu tiên y ở trước mặt vị đại hiệp kia làm một bức tranh tình dục sống động, sau đó ở trước mặt nữ hiệp lột da phu quân của cô ta, sau cùng dùng một cây trường mâu đâm xuyên thân thể họ, có ý tốt để họ làm đôi uyên ương bỏ mạng. Đến nay Thế tử điện hạ vẫn nhớ kỹ ánh mắt thê diễm của vị nữ hiệp có thân hình nở nang và nước mắt ôm hận của cái gọi là hiệp sĩ, Triệu Phiếu phân biệt rõ, thật sự thoải mái, chuyện này còn thoải mái hơn bình thường sủng hạnh nữ tử nhà nào đó nhiều, thật sự là dư vị vô tận.