Chương 363: Trong chén đến trong chén đi (2)
Chương 363: Trong chén đến trong chén đi (2)Chương 363: Trong chén đến trong chén đi (2)
Triệu Phiếu nghĩ đến chuyện này, ánh mắt của y nhìn mấy nữ tử kia càng nóng bỏng hơn, y bắt đầu nghĩ đến mấy trò gian mới mẻ mà chưa áp dụng, suy đi nghĩ lại y lại theo thói quen đưa ngón tay vào trong miệng, nói hàm hồ không rõ: "Đáng tiếc, không có cơ hội gặp Từ ca ca, nghe nói Ngô Đồng Uyển của hắn có rất nhiều vưu vật, nếu không thì đã có thể luận bàn một chút, hơn nữa Từ ca ca còn có hai vị tỷ tỷ, bản thế tử thành tâm dùng lễ đón tiếp, ta cũng không ngại chia sẽ những nử tử của mình cho hắn, chắc hẳn Từ ca ca cũng sẽ ra tay hào phóng, mang hai vị tỷ tỷ và cả Ngô Đồng Uyển đều đưa ra, mới xem như tử tế."
Triệu Phiếu vẫn lãm bẩm: "Nếu hắn không nguyện ý tử tế, thì phải làm sao mới đúng?"
Vị Thế tử điện hạ này thở dài rồi rút ngón tay ra, ngón tay dính đầy nước bọt, trên mặt đầy ý cười, trong mắt y thì đây vẻ âm trầm: "Bắc Lương, thật xa, bản thế tử không có khí lực đi xa đòi hỏi nhưng nếu đến Quảng Lăng, không cho phép Từ ca ca ngươi keo kiệt."
Sau khi lấy lại tinh thân, Triệu Phiếu nhìn thấy lão giả áo xám khi làm việc cho mình vẫn luôn thuận lợi đã bước đến gân người kia, Triệu Phiếu lắc lắc cổ, mỏi mắt mong chờ.
Triệu Phiếu chỉ thấy sắc mặt của công tử ca trẻ tuổi kia rất bình tĩnh, hắn chỉ duỗi tay vê phía mình nên không nhịn được hiếu kì hỏi: 'Làm cái gì?"
Từ Phượng Niên không nói gì.
Trong lúc vô tình Mộ Dung Ngô Trúc thoáng nhìn Thanh Điểu tỷ tỷ lại vểnh khóe miệng lên.
Lão đầu mặc áo da cừu tâm thường chậm rãi bước vào trong tâm mắt của đấm người, lão tức giận nói: "Quảng Lăng Giang thật tốt, 60 năm trước vẫn là trời cao sông, bây giờ lại xúi quẩy như vậy, ngay cả lão phu cũng không nhìn nổi nữa, Từ tiểu tử, con chó săn kia và ba mươi ky binh là của ta, con lợn chết kia thì cho ngươi! Lão phu nói trước, nếu ngươi không cắt được vài cân thịt trên người của hắn thì sau này đừng hi vọng lão phu lãng phí tinh thần."
Lão già vừa nói xong, một màn khiến người nghẹn họng nhìn trân trối, ba mươi ky binh cả người lẫn ngựa đều bị vô hình kiếm khí khuấy nát, về phần tên khách khanh áo xanh có phong phạm cao thủ thì chưa kịp nói một câu chứ huống chi động thủ, một cái đầu như bị lợi khí gọt phẳng.
Không thấy lão Kiếm Thần có động tĩnh gì, lão tiếp tục nói: "Có cao thủ chân chính từ Đại Yến Ki chạy đến, nếu tiểu tử ngươi không muốn bị mấy ngàn thiết ky đuổi theo thì lập tức làm việc đi."
Từ Phượng Niên cười cười, chỉ đưa cánh tay ra trảo một cái, lại khống chế được một thanh kiếm ở trong tay của thi thể ky bịnh.
Ngự khí giá vật?
Trân Ngư Tế luôn thờ ơ lạnh nhạt với tình thế phát triển nheo mắt lại.
Cuối cùng Quảng Lăng Thế tử điện hạ cũng không phải quá ngu xuẩn, y không nói hai lời đã quây đầu ngựa định chạy trốn, lưu được núi xanh, không sợ không có nương tử.
Từ Phượng Niên sải bước tiến lên, một tay kéo đuôi ngựa, kéo Hãn Huyết Bảo Mã đang vọt lên trước khiến vó trước của nó nhấc lên, Triệu Phiếu lên ngựa cần ba tên nô bộc dùng hết khí lực bú sữa nên căn bản là y không có thuật cưỡi ngựa gì đáng nói, lập tức ngã ra phía sau.
Từ Phượng Niên cầm vỏ kiếm đâm lên cổ của tên cũng là Thế tử điện hạ có quyền thế trong vương triều này, để y không thể động đậy, rồi lại cắt khoảng ba lạng thịt ở trên cánh tay của Triệu Phiếu, hắn cười tủm tỉm: "Nhìn đi, thịt của ngươi đã vào trong chén của ta rồi, ta không lừa ngươi chứ?"
Gào khóc thảm thiết.
Kiếm thứ hai hắn cắt phải cỡ nửa cân thịt ở trên cái đùi to tròn như cây cột của Triệu Phiếu, vẫn là khuôn mặt tươi cười mê chết nữ tử không đền mạng: "Đúng rồi, ta chính là Từ ca ca của ngươi."
Thế tử heo mập tan nát cõi lòng, giãy giụa vô cùng kịch liệt, Từ Phượng Niên đem võ kiếm đổi chỗ khác, đóng đinh lên trán cỏa Triệu Phiếu, đám người chỉ thấy Thế tử điện hạ lăn lộn tứ chỉ nhưng đầu lại không động được.
Kiếm thứ ba của Từ Phượng Niên cắt một miếng thịt trên má trái của Triệu Phiếu, sau đó cười hỏi: "Có đau không?”
Nhìn bộ dáng tè ra quần của Triệu Phiếu là có thể tưởng tượng được.
Từ Phượng Niên ồ một tiếng, lại băm kiếm xuống gò má phải: "Xem ra rất đau."
Đũng quần Triệu Phiếu ướt đẫm, miệng sùi bọt mép, y bị đau đến mức chết ngất.
Lão Kiếm Thần mỉm cười: "Từ tiểu tử, sắp có người đến, kiềm chế chút. Đi hay ở là do ngươi quyết định."
"Thanh Điểu, lên xe ngựa lấy Tú Đông Xuân Lôi về."
Từ Phượng Niên nói xong, quay đầu hỏi Lý Thuần Cương: "Lão tiên bối có dám đến Đại Yến Ki xem thủy triều với ta không?"
Lý Thuân Cương ngẩn người, cười ha ha, gọi là hào khí: "Năm đó Ngô gia chín kiếm phá vạn ky, một mình lão phu có thể chống đỡ chín người bọn họ!"