Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 362 - Quyển 2 - Chương 1: Tân Giang Hồ (1)

Quyển 2 - Chương 1: Tân giang hồ (1) Quyển 2 - Chương 1: Tân giang hồ (1)Quyển 2 - Chương 1: Tân giang hồ (1)

Ngư Long bang ở Bắc Lương chỉ có thể xem như một tiểu bang hội hạng ba, thế nhưng danh tiếng của lão bang chủ họ Lưu lại không nhỏ, là cao thủ quyền thuật kiêm tu nội ngoại, nghe nói lúc còn trẻ ngẫu nhiên gặp được một vị tiên trưởng bối phận không thấp ở núi Võ Đang, được truyên thụ một bộ nội công tâm pháp thượng thừa, hơn nữa bản thân đã khổ luyện ba mươi năm quyên pháp Khai Sơn Pháo gia truyền, rất nhiêu hảo hán lục lâm đều chết dưới quyền của lão bang chủ. Đáng tiếc lão bang chủ tính tình bướng bỉnh, lúc thanh thế thịnh vượng nhất thì ngại mặt mũi, không cúi đầu xuống giao tiếp với các lão gia quan phủ, chịu rất nhiều khó dễ. Lúc ấy bang chủ còn chưa lớn tuổi, còn có thể dựa vào song quyên cùng với mấy vị huynh đệ trong bang cùng nhau giành lấy thiên hạ ở Bắc Lương - nơi bang phái san sát như rừng. Chỉ có điều các lão huynh đệ theo ông kiếm đủ bạc rồi thì thay nhau rửa tay vào chậu vàng, thoái ẩn giang hồ, thành một đám ngậm kẹo đùa cháu an dưỡng tuổi già, Lưu lão bang chủ một cây khó chống đỡ đại cục liền dân dần trở lại hoàn cảnh giật gấu vá vai. Lúc này ông lại muốn chuẩn bị chút quan hệ với các quan lão gia, nếu quen biết nể mặt rồi thì có thể dễ dàng được chia một ít nghề nghiệp thối chí đấu kim*. Chỉ có điều là "xách theo đầu heo cũng không vào được cửa miếu", mười mấy hai mươi năm trước, những người của Hồng Hổ Môn Liễu Kiếm Phái kia ở trước mặt Ngư Long Bang chỉ có thể nói là tiểu bối, cũng bởi vì chúng hiếu kính bạc đầy đủ, hơn nữa còn nguyện ý không cần thể diện mà làm rất nhiều việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng cho quan phủ, thế nên hiện giờ phần lớn đã là người "eo quấn bạc triệu" rồi, đừng nói bang chủ môn chủ mà ngay cả các khách khanh cũng đều giàu nứt đố đổ vách, ngay cả trong những thành lớn tấc đất tấc vàng ở Lăng Châu Lương Châu này cũng đã có nhà riêng. Ngư Long Bang giờ cuối cùng cũng biết trước biết sau, siết chặt đai lưng quần cúi đầu khom lưng cầu người nhận lấy tiền hiếu kính, một ít đường lối nguyên bản trong bang giờ cũng đã bị xơi tái sạch sẽ, nên giờ mới có được chút khởi sắc.

(* Nghề nghiệp không cần chí tiến thủ)

Điểm đến lần xuất hành lần này là cái thành còn lưu lại của Kiếm Nam Hành Đài ở biên giới Bắc Mãng, giúp đỡ một vị lão cha trong Lăng Châu thành là con cháu của tứ phẩm võ tướng của tướng môn, đưa một ít hàng hóa đắt tiền mua từ đế quốc Giang Nam đạo đến Bắc Mãng bên này bán lại, giá chênh lệch cũng tương đối khả quan, nhưng mà loại buôn bán này cũng không phải ai cũng dám làm, đế quốc cùng vương triều Bắc Mãng lúc này ngày nào cũng phải lưu lại mấy trăm tính mạng ở biên giới. Trên tay có giấy tờ thông quan bình thường cũng chưa chắc có thể bình yên đi qua quan ải, bất quá nếu vị hoàn khố kia có một lão cha làm tướng lĩnh thực quyền, cũng không cần lo lắng quan ải ven đường của Bắc Lương bên này sẽ làm khó dễ quá mức, lo lắng duy nhất chính là du khấu mã phỉ của Bắc Mãng bên kia mà thôi. Ngư Long bang cắn răng tiếp nhận vụ làm ăn này, tuy nói phải lo lắng đề phòng cái chuyện lưỡi dao liếm máu mà lại chỉ có thể lấy được một phần lợi ích đáng thương nho nhỏ, nhưng thịt muỗi dù nhỏ cũng là thịt, huống hồ lại có thể kết hạ hương hỏa tình cùng vị công tử ca kia, cái này so với kiếm được vàng thật bạc trắng còn quan trọng hơn nhiều, năm ngoái một vị đệ tử thân truyền của nhị bang chủ Lộ của Ngư Long bang thấy thiếu chủ Thanh Long bang làm xăng làm bậy thì phẫn nộ mà ra tay, kết quả bị người ta mượn người đông thế mạnh đánh cho tứ chỉ tàn phế, rồi Ngư Long bang thiếu chút nữa còn bị quan phủ dán giấy niêm phong, đây chính là sự khác nhau giữa có chỗ dựa vững chắc cùng không có chỗ dựa vững chắc, đoạn thời gian đó thiếu chủ Thanh Long bang lúc rảnh rỗi liền phe phẩy quạt đến Ngư Long bang, quấn quít lấy cháu gái lão bang chủ đến chết không thôi, làm cho trên dưới bang đều nghẹn một cỗ ác khí.

Lần này làm việc cho con cháu quan phủ, nên Ngư Long bang không dám có chậm trễ chút nào, ngoại trừ Lưu lão bang chủ yếu ở lại trong bang để chấn nhiếp những tên tiểu tử gầy yếu định thừa cơ trong Ngư Long bang, còn nhị bang chủ Tiếu Thương giỏi sử dụng Song Thủ Kiếm vốn đã dự định thoái ẩn vào trung tuần tháng, vì việc này mà bỏ lỡ ngày lành tháng tốt, thậm chí ngay cả đại khách khanh Công Tôn Dương không hỏi thế sự giang hồ trong nhiều năm ở trong bang cũng tái xuất giang hồ cùng với cây cung sừng trâu kia để cùng Tiếu Thương phụ trợ Lưu Ny Dung - người tương lai phải tiếp nhận Ngư Long Bang.

Hàng không nhiều lắm, vừa vặn chứa đầy một chiếc xe ngựa. Nếu không phải là vận chuyển về Bắc Mãng ăn lông ở lỗ, thì cũng rất có hiềm nghỉ rằng "dùng cung bắn chim sẻ", tới gần biên cảnh, nhờ phúc của đế quốc dịch lộ phát đạt, Ngư Long bang mấy ngày nay đi đường cũng được coi như là thoải mái. Dẫn đầu là một nữ tử tay áo hẹp ngồi trên lưng ngựa, thắt lưng treo một thanh trường kiếm vỏ xanh, dung mạo rõ ràng quyến rũ như vưu vật họa thủy mà lại tự có một cỗ anh khí không thể xâm phạm, ước chừng là vì cặp mắt dài thu thủy quá mức lãnh đạm kia của nàng. Ở vị trí cách một nửa con ngựa là Tiếu Thương đang giục ngựa tiến về phía trước, vị nhị bang chủ này tuy là hai tay hai kiếm, nhưng không phải mỗi bên hông treo một thanh kiếm, mà là hai thanh kiếm được giấu trong một bao kiếm, thập phần cổ quái quỷ dị. Kiếm thuật của Tiếu Thương cũng thập phần thiên phong độc ác, vong hồn dưới kiếm không có một trăm cũng có bảy tám mươi người. Cao thủ giang hồ nào không phải kẻ dùng tính mạng cùng thanh danh của người khác để tạo nên? Hơn nữa có rất nhiều lão phái trong giang hồ trọng danh hơn cả trọng mệnh, việc giang hồ chú trọng chính là thập thế cừu vẫn có thể báo*, những năm gần đây năm nào Tiếu Thương cũng bị cừu gia tìm đến tận cửa Ngư Long bang, hơn nữa còn càng ngày càng nhiều, có thể thấy được Ngư Long bang thật sự là suy thoái đến trầm trọng thế nào. Lần xuất hành đến Bắc Mãng này là có sự tình liên quan đến bố cục Ngư Long bang mấy năm tới, cũng không chắc được việc sẽ không có cừu gia nào nhân cơ hội này để ra tay hay không. Nữ tử nhuệ khí bừng bừng kia vươn tay che bớt gió cát đập vào mặt rồi nhìn ra xa chỗ đầu thành quan ải, thì thấy vọng sơn phi mã**, chậm rãi nói: "Sư phụ, qua cửa khẩu kia, chính là Bắc Mãng. rồi."

(* Thù hận qua mười năm vẫn trả được

** nhìn không xa, kỳ thật còn có một đoạn đường rất dài)

Kiếm thuật của Tiếu Thương mặc dù siêu quân mà lăng lệ, nhưng đối nhân xử thế cũng được trên dưới Ngư Long bang công nhận là hiền lành, hơn nữa tính tình cũng tốt, nữ tử bên cạnh là đệ tử quan môn của hắn, trên mặt lộ ra một chút ý cười hiểu ý mà nói: "Đời này của vi sư cũng mới đi qua Bắc Mãng một chuyến, nhớ tới cũng không có gì đáng khen, nhưng thật ra thanh danh của cái lão bí ẩn làm người ta phát bực Công Tôn Dương kia kỳ thật đều là ở bên kia xông xáo mà ra đấy."

Nữ tử cực kỳ nội tú hiển nhiên chính là cháu gái Lưu Ny Dung của Lưu lão bang chủ, kinh ngạc nói: " Khách khanh Công Tôn không phải là người Tây Thục cũ sao?"

Tiếu Thương sờ sờ vỏ kiếm, nhẹ giọng thổn thức nói: "Nhà ai không có một quyển kinh khó niệm, một bí ẩn không muốn nói chứ."
Bình Luận (0)
Comment