Chương 2: Tân giang hồ (2)
Chương 2: Tân giang hồ (2)Chương 2: Tân giang hồ (2)
Lưu Ny Dung quay đầu liếc mắt nhìn xe ngựa một cái, Công Tôn Dương vẫn luôn ẩn cư trong bang đang ngồi một mình ở trên xe đó, nàng quay đầu lại hạ giọng hỏi: "Sư phụ, ngươi nói xem tiên vốn của xe hàng hóa này là bao nhiêu?”
Tiếu Thương cười nói: "Về bản thân hàng hóa này mà nói, chính là hàng ở Giang Nam đạo giàu có chảy mỡ, cũng không tiện nghỉ, đại khái phải có sáu bảy ngàn lượng mới lấy được, hơn nữa Bắc Lương này vừa đến Giang Nam, cùng các lộ ngưu quỷ - xà thân* đút lót vận chuyển, không thể nào không đến một vạn lượng bạc. Nhưng nếu đến được thành của Bắc Mãng thì có thể bán ra ba vạn năm ngàn lượng bạc, trở lại trong tay vị đệ tử quan gia kia, sau khi khấu trừ tổng chỉ tiêu thì ít nhất phải kiếm được một vạn sáu vạn bảy. Loại làm ăn này, giống như lăn cầu tuyết, luôn luôn là càng lăn càng lớn, chỉ cần có tiền vốn có phương pháp có bối cảnh, còn sợ thiếu bạc sao? Những đệ tử thế gia đời sau của tướng môn kia, nếu những bậc cha chú bận rộn thu thập mồ hôi nước mắt của dân chúng thì bọn họ cũng không nhàn rỗi, bình tĩnh mà xem xét thì những công tử ca này cũng không phải đều là kẻ ngu xuẩn, còn nói đến phần thu thập nhân mạch, với những mãng phu chỉ biết đánh đánh giết giết như vi sư, thì mười người như vi sư cũng không bằng một mình họ."
(*Mô tả công việc không thực tế và kỳ cục)
Lưu Ny Dung thở dài nói: "Ngư Long bang đã bỏ qua cơ hội tốt nhất rồi, nếu hai mươi năm trước có thể hạ quyết tâm để luồn cúi, thì hôm nay có lẽ chính là bang phái lớn nhất Lăng Châu rồi."
Vẻ mặt Tiếu Thương trở nên bất đắc dĩ nói: "Cho nên Ny Dung ngươi cũng đừng trách lão bang chủ, lão thiên tân vạn khổ đem giới thiệu ngươi cho công tử Lữ thị của hào tộc Dự Lương cũng không phải chỉ là ham muốn gia thế của đối phương nhằm nâng tầm Ngư Long bang. Lão bang chủ chỉ có một người cháu gái là ngươi, làm sao cam lòng đẩy ngươi vào trong hố lửa được, vi sư đã tận mắt thấy qua tên thanh niên Lữ thị kia rồi, đúng là có chút ngạo khí, nhưng phẩm tính cũng không kém, dù sao người ta cũng là người có danh tiếng, chớ nói là Ngư Long bang của chúng mà, mà ngay đến khuê nữ của môn phái đệ nhất Bắc Lương là Long môn phái, người ta cũng chưa chắc để mắt tới, lời này của vi sư mặc dù nói khó nghe, nhưng cũng là lời nói thật." Lưu Ny Dung im lặng không lên tiếng, mím chặt môi. Tiếu Thương biết tính tình quạnh quẽ của vị đồ đệ này, sau khi chui vào sừng trâu mười con ngựa đều kéo không trở ra, cũng sẽ không miễn cưỡng nữa, nói cho cùng, đây là việc nhà riêng của Lưu gia, hắn là một lão gia hỏa sắp rời xa võ lâm hưởng thanh phúc, điểm đến tức dừng coi như tròn bổn phận rồi, chẳng qua trong lòng Tiếu Thương biết rõ, sau này cuộc sống có thoải mái an ổn hay không thì còn phải trực tiếp móc nối với thế lực lớn nhỏ của Ngư Long bang. Tất nhiên có một phần hy vọng Lưu Ny Dung có thể gả cho một gia đình tốt. Dự Lương Lữ thị hai mươi năm trước vẫn chỉ là một Hàn tộc, giàu có thì giàu có, nhưng đừng nói là thế tộc cao môn mà ngay cả tiểu sĩ tộc cũng phải xem thường, nhưng vì đã nắm được cơ hội giao hảo với một nhân vật thực quyền của Bắc Lương quân nên đã có thể quật khởi trong khói thuốc súng xuân thu, Bắc Lương quân này là cây đại thụ chọc trời có rễ cây san sát, Lữ thị cũng coi như có chút danh tiếng, đương nhiên, so với mười gia tộc xuất sắc nhất kia, vẫn là cách biệt một trời một vực. Nhưng những đệ tử cao môn uy quyền quý không thể tả kia, làm sao một nữ tử giang hồ Lưu Ny Dung có thể trèo cao được?
Lưu Ny Dung nhớ lại cái gì, thở dài một hơi, vẻ mặt mê mẩn nói: "Sư phụ, nghe nói tân chưởng giáo Võ Đang là tiên nhân chuyển thế, từng cưỡi hạc xuống Giang Nam, còn có Lý lão kiếm thần đánh bất phân thắng bại cùng Vương Tiên Chi tại Võ Đế thành trên biển Đông, sau lại chỉ dùng một kiếm đã chém chết hai ngàn sáu trăm ky binh tại Quảng Lăng giang, rồi kiếm thần đào hoa Đặng Thái A độc thân lên Long Hổ, giết tới tận Thiên Sư phủ cũng không bỏ qua, thẳng đến khi bị tiểu Lữ Tổ Tề tiên hiệp cùng một gã hậu nhân của Thiên Sư phủ ngăn cản thì mới quay người xuống núi, những thứ này là thật sao?"
Tiếu Thương nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên sùng kính, cười nói: "Những nhân vật thần tiên này, vi sư cả đời này cũng không gặp được một ai, nào biết thật giả, về phi kiếm mà nói thì lại càng như là lọt vào sương mù, vi sư mặc dù đã tập kiếm ba mươi năm thì ngay cả phần da lông của ngự kiếm cũng chưa từng sờ được, bất quá vi sư tình nguyện tin tưởng hai vị Kiếm Thần kia đều là Lục Địa Thần Tiên có thể ngự kiếm ngàn dặm lấy thủ cấp. Tốt xấu gì thì cũng cho những hậu bối lỗ mãng cầm kiếm chúng ta một cái niệm tốt đẹp, tựa như những cao lương mỹ vị trong phủ Bắc Lương vương chúng ta không đủ tiền mua kia, tuy chưa từng ăn nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng có thể khiến người ta chảy nước miếng." Tiếu Thương cười ha ha, ánh mắt Lưu Ny Dung rạng rỡ.
Khóe mắt Lưu Ny Dung thoáng nhìn một nam tử trẻ tuổi bên cạnh, nàng theo bản năng nhíu mày. Người trẻ tuổi này ăn mặc chỉ có thể xem như sạch sẽ, thắt lưng treo một đao phong cách cổ xưa, Lưu Ny Dung chỉ biết người này là do thế tử danh tướng môn kia phái tới, cũng không có tỏ rõ thân phận tỉ mỉ. Người này phụ trách giám sát vận chuyển hàng hóa, đại khái chức trách chính là theo dõi, sợ những con dế nhũi Ngư Long bang chưa từng trải đời này thấy tiên nổi ý, lén lút thuận tay dắt dê từ trong đống hàng hóa đi một ít đồ vật nhỏ không bắt mắt nhưng giá cả xa xỉ. Điều này làm sao có thể khiến cho Lưu Ny Dung tâm cao khí ngạo nhìn hắn thuận mắt được? Tên nam tử trẻ tuổi huyền đao kia tướng mạo cùng khí thái cũng không tâm thường, mấy chục thành viên mạnh mẽ của Ngư Long bang cũng không mù mắt đến mức cho rằng hắn chỉ là tạp dịch của phủ tướng quân tứ phẩm. Nói chung là có rất nhiều suy đoán về nhân vật có thể đi theo Ngư Long bang đến Bắc Mãng này, có người nói là con trai của một vị quản sự nào đó trong phủ tướng quân sâm nghiêm, có người nói là thân thích phương xa của tướng quân đang được bồi dưỡng, lần này là đi rèn luyện. Nhưng lại càng có nhiều người ác độc nhẫn tâm nghĩ túi da thêu hoa tốt đến mức làm cho người ta ghen tị này là công tử nhân tình của vị tướng quân kia, hắc, chuyện trong dòng dõi đại phú đại quý, ai nói có thể nói chuẩn được? Những vụ bê bối cùng bí mật dơ bẩn trong đó còn thiếu sao?
Lưu Ny Dung là người tâm tư trong suốt, đương nhiên không rõ vì sao ánh mắt của mấy người trong bang nhìn về phía nam tử trẻ tuổi lại nghiền ngẫm như vậy, dù sao thời gian một tuần này đại khái cũng bình an vô sự, nếu người nọ không gây chuyện thị phi, nàng đương nhiên sẽ không đi tìm hắn gây sự. Nàng cũng đã lén hỏi qua sư phụ Tiếu Thương rằng thân thủ của người nam tử xa lạ này như thế nào, Tiếu Thương chỉ nói là nhìn không ra, nàng nghe vậy cũng liền thoải mái, có vẻ hơn đây chỉ là nhân vật nhàm chán cầm chuôi đơn đao kia làm đồ trang sức mà thôi. Dù sao thì đệ tử cao lương xuất thân từ trong đại tộc hào môn đều là cái dáng vẻ này, rõ ràng là so với mấy kẻ hay tửu sắc thì còn yếu đuối hơn, so với thư sinh thì còn trói gà không chặt hơn, thế mà lại yêu thích cầm bội đao mang kiếm, thật sự là ác tục đến cực điểm!
Nam tử mang đơn đao kia vẫn luôn cưỡi ngựa cách xa một khoảng rõ ràng với Ngư Long bang.
Nhìn thấy ánh mắt dòm ngó của Lưu Ny Dung, hắn mỉm cười đáp lại. Lưu Ny Dung lạnh lùng quay đầu đi.