Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 364 - Chương 3: Đao Cùng Mứt Quả (1)

Chương 3: Đao cùng mứt quả (1) Chương 3: Đao cùng mứt quả (1)Chương 3: Đao cùng mứt quả (1)

Với sự xa cách của thanh niên mang bội đao, mấy chục kiện sĩ tinh nhuệ của Ngư Long bang đương nhiên coi đây chính là điệu bộ của kẻ lão gia quan phủ, hai chữ, lập dị.

Một số hậu sinh trẻ tuổi trong bang lúc đầu còn lo lắng tiểu tử tuấn tú này vạn nhất được Lưu tiểu thư nhìn với cặp mắt khác, thì sẽ khiến cho những gia hỏa le ve loanh quanh nhiều năm như bọn họ quá mức mất mặt, đương nhiên là sinh lòng cảnh giác rồi hận không thể trói gô hắn lại. Sau đó thấy thái độ của Lưu Ny Dung lãnh đạm thì mới như trút được gánh nặng, oán thầm ác ý đối với gia hỏa bội đao lúc đầu cũng nhạt đi, dù sao thì một cây làm chẳng nên non hơn nữa luôn lấy người ta trêu chọc thì cũng khiến bọn họ trông có vẻ là người bụng dạ hẹp hòi. May mà vị thanh niên tự xưng họ Từ này, cũng không "chó cậy gần nhà" dựa vào nhân thế để vênh mặt hất hàm sai khiến Ngư Long bang phải làm như thế nào, song phương nước giếng không phạm nước sông, cứ như vậy đi tới quan ải giao giới giữa Bắc Lương và Bắc Mãng, Đảo Mã Quan dựa vào núi mà xây thành, nằm ở vị trí trọng yếu của đường tắt Nam Bắc, khi tấm biển bằng thư pháp của Tống Chí Cầu đương triều được viết xong, thương nhân liền lui tới nối liền không dứt, chợ phiên hai bên cổng thành náo nhiệt phi phàm. Nơi này ít có binh qua, cũng không có không khí xơ xác tiêu điều như biên cảnh tuyệt đại đa số thành ở quan ải khác.

Có một tòa thành cũ, được xây từ đá vụn cùng đá cuội, khe nứt rêu xanh, gạch ngói vụn hỗn độn, rất nhiều trẻ nhỏ cư trú ở gân Quan Thành đang chạy nhảy chơi đùa trên đó, một gã hán tử cường tráng mặc áo vải màu xanh, thắt lưng buộc dây vải đỏ, mắt hổ trợn tròn, đang xách một thanh cự đao tương đối tinh giản hơn nhiều so với kiểu trảm mã đao của quân ngũ, mũi đao rạch đất, cứ như vậy mà đi lên đài cơ với khí thế hung hăng. Sau đó gã hừ lạnh một tiếng, cắm đại đao xuống đất, khoanh tay trước ngực mà đứng.

Mấy người lớn vội vàng cẩn thận từng li từng tí đi vòng qua vị hán tử khôi ngô này mà tóm mấy đứa nhỏ của mình xuống đài. Có một đứa nhỏ bướng bỉnh trơn trượt như cá chạch, mẫu thân của đứa nhỏ này mới hơn hai mươi tuổi, ở nơi biên cương nắng gió này mà không ngờ da thịt của vị thiếu phụ trẻ này vẫn giống như mỹ, cái eo nhỏ chân nhỏ kia đúng là đuổi không kịp đứa nhỏ ngoan cố, thương nhân dưới đài cùng dân chúng địa phương thấy vậy thì cười một mảnh. Vài tên vô lại lớn tuổi rồi mà còn chưa có nữ tử làm ấm giường đang tụ tập cùng một chỗ gặm táo đỏ thấy vậy thì phun hạt táo ra rồi lên tiếng đùa giỡn, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nương này đỏ bừng. Lúc đứa nhỏ kia chạy qua bên người tráng hán cầm trảm mã đao, thì "nghé con mới sinh không sợ hổ” đưa tay muốn đụng vào thân đao, kết quả là bị hán tử trừng mắt một cái như hung thần ác sát, đứa nhỏ sợ tới mức giật mình tại chỗ, oa oa khóc lớn, tiểu nương mặc áo trắng đối diện thấy vậy vội vàng ôm lấy đứa nhỏ rồi ôn nhu xin lỗi với người quen này rồi rụt rè không dám thêm nói lời nào. Hán tử mặt đen chừng ba mươi tuổi kia cũng không khỏi đỏ mặt, đại khái đây là một nam tử ngoài nhìn thô lỗ nhưng trong lại tinh tế, khi nhìn thấy tiểu nương tử trước mắt này như thủy tỉnh linh, thì khuôn mặt thật vất vả lắm mới nghiêm lại để xây dựng hình tượng cao nhân lập tức đã bị phá bỏ, những tên vô lại phố phường kia thấy thế lại càng ồn ào giương oai.

Đài cơ tàn bại này, cứ cách mười ngày nửa tháng lại có nhân sĩ giang hồ luận võ so tài ở chỗ này, tiểu nương tuy là nữ tử của gia đình đứng đắn, nhưng quanh năm định cư ở thôn trang phụ cận Đảo Mã Quan, gặp qua rất nhiều việc đánh đấm dao kiếm, thế nên cũng không phải quá mức sợ hãi đối với những mãng phu một lời không hợp rồi động một chút rút đao. Bắc Lương cẳằn cỗi hàn khổ so với Giang Nam giàu có ngàn dặm đất màu mỡ thì muốn sống sót phải móc đồ ăn từ trong kẽ răng lão thiên ra mà ăn, dân phong mộc mạc đồng thời cũng dị thường kiến dũng thượng võ. Quan phủ đối với việc võ phu tư đấu cũng không cấm tuyệt, nhưng nếu ngộ thương đến người nào bách tính thì đó là đại tội sung quân, ngộ thương nhân số tới ba người trở lên, thì phải hành pháp ngay tại chỗ, không có trên trăm lượng bạc đi hiếu kính các binh gia gia thì căn bản sống không nổi, thế đạo bây giờ có mấy vị chỉ biết khoa tay múa chân cũng dám nói mình là xông pha giang hồ, thế nhưng trong túi mấy vị này có thể có mấy chục lượng bạc chứ? Có mẫu thân làm chỗ dựa, đứa nhỏ kia liền lau qua khuôn mặt lem nhem như con mèo đen nhỏ đi rồi làm mặt quỷ với tráng hán, hán tử đang muốn tỷ thí với người khác cũng chỉ bất đắc dĩ gãi đầu, hiển nhiên cũng không phải là đồ cùng hung cực ác. Đứa nhỏ này vốn còn muốn duỗi chân đạp cho khối than đen keo kiệt ngay cả đao cũng không cho sờ kia một cái, cũng may đã bị mẫu thân nó vội vàng kéo đi, trầm trầm khiển trách hai câu.

Tráng hán mặt đen nhìn như không chớp mắt, dư quang trên khóe mắt lại liếc về phía cái mông hơi vểnh lên của tiểu nương tử hơi khom lưng kia, hầu kết khẽ nhúc nhích, nữ tử này có thân thể linh lung nhỏ nhắn xinh xắn, xiêm y khá là sạch sẽ, đại khái là do số lần giặt giũ hơi nhiều thế nên là cũng có chỗ mỏng manh, hơn nữa cái mông của nàng so với dáng người thì quá mức vểnh, thế nên là cảnh xuân tốt đẹp lại càng lộ ra. Cũng không phải hán tử trảm mã này nổi ác ý, quả thực thì hắn cũng có chút cứng cứng, thế nhưng hắn vẫn khinh thường mấy tên hái hoa tặc táng tận lương tâm kia, nếu nói loại về hành động cường đoạt dân nữ, thì hắn thân là một du hồn giang hồ không có gốc rễ, cũng tuyệt đối không có tiên vốn đi làm, nếu mà bị quan phủ bắt được thì bao nhiêu bạc mới đủ đây? Hôm nay hắn mới ước chiến được với một kiếm khách có chút danh tiếng ở biên cảnh, thâm nghĩ cho dù liều mạng bị thương thì cũng phải dựa vào trảm mã đao chém ra một ít danh tiếng để lọt vào mắt xanh của một ít nhân vật phú quý, sau này có thể làm hộ viện giáo đầu là đẹp nhất.

Giờ Tiếu Thương đang đưa hàng hóa mang theo cùng giấy tờ thông quan cho giáo úy quan ải xem, Diêm Vương dễ nói, tiểu quỷ khó chơi, chắc chắn là sẽ không qua ải nhanh được, việc này vốn là việc Lưu Ny Dung phải làm, chẳng qua với tướng mạo mê người của nàng thì cực kỳ dễ xảy ra chuyện bất ngờ, Tiếu Thương cũng không quan tâm đến việc nhất định phải để cho cháu gái bang chủ rèn luyện để tích góp chút đạo lý đối nhân xử thế này. Một xe hàng hóa này mà xảy ra vấn đề thì phần bồi thường Ngư Long bang có thể đập nồi bán sắt đi để bồi thường, thế nhưng nếu chọc giận vị công tử của danh tướng kia thì chắc chắn sẽ thương gân động cốt, bởi vậy hắn dứt khoát không cho Lưu Ny Dung lộ diện. Hắn có giấy giờ thông quan riêng, tuy phải tốn kém một phen nhưng có thể thuận lợi xuất cảnh.

Còn Lưu Ny Dung thì đang mang theo vài tên tùy tùng đi dạo chung quanh, nàng nói với sư phụ Tiếu Thương rằng nửa canh giờ sau gặp lại ở cửa thành, Lưu Ny Dung muốn thừa dịp chuyến đi này chiêu mộ một hai vị hiệp sĩ giang hồ nhập bang, nếu nàng thật sự muốn tiếp nhận Ngư Long bang mà không có chút dòng chính của mình thì khó tránh khỏi cảnh không ngẩng đầu lên nổi, hơn nữa khi làm việc còn bó tay bó chân... tóm lại là không đẹp.

Nàng cùng sáu bảy vị bang nhân trẻ tuổi của Ngư Long bang theo dòng người đi tới phụ cận Đài Cơ, vài tên địa đầu xà lưu manh muốn tới gần chấm mút, đều bị sứ giả hộ hoa bên người Lưu Ny Dung nhẹ nhàng đẩy ra, đều là dùng xảo kình, làm cho người ta biết khó mà lui, dù sao nơi này không phải Lăng Châu, vạn nhất chọc phải kẻ cứng rắn thì ai sẽ nể mặt mũi một một bang nhân của Ngư Long bang nghe cũng chưa từng nghe nói qua chứ? Giang hồ bây giờ lớn đến bao nhiêu? Người giang hồ lăn lộn vài năm là cũng có thể thuận miệng báo ra một đống lớn, chỉ riêng ở Lăng Châu, mấy cái danh hào của môn phái, bang giáo, tự trang, đảo trại, hội cung... có danh phận thì đã có bốn mươi mấy cái danh hào rồi, nói khó nghe một chút thì giờ ngươi có thể đặt được một cái tên tốt thì cũng khó như lên trời, Ngư Long bang được tính là một trong những bang phái xuất đạo sớm nên mới cướp được danh húy không tâm thường là Ngư Long. Giờ ra khỏi Lăng Châu, mấy cái bang có cùng tên với Ngư Long bang trong cả tòa giang hồ này phỏng chừng không có mười thì cũng có tám chín cái.

Bỗng có một tiếng kêu ầm ï vang lên, Lưu Ny Dung quay đầu nhìn lại thì thấy một gã hiệp khách áo trắng như tuyết đeo bội kiếm đang giẫm lên bờ vai người khác để phi thân tới với thần thái xuất trân. Kiếm khách có ra tương đối xuất sắc này đang hướng về phía Lưu Ny Dung để điểm vai phi thân, Lưu Ny Dung làm sao chịu được loại nhục nhã bị người giãm vai nhảy qua này, thế nên danh kiếm bên hông liền từ từ lặng lẽ ra khỏi vỏ, ánh mắt cũng dần trở nên sắc bén. Kiếm sĩ tuấn tú mặt như hoa đào kia híp híp mắt, tựa hồ đã nhận ra khí cơ sắc nhọn của Lưu Ny Dung thế nên hơi quẹo một chút mà giẫm lên bả vai của một thị dân đang quan chiến ở gần để lướt đến trên đài, sau khi phiêu nhiên lạc định xong thì có thể nói là ngọc thụ lâm phong.

Thực sự nếu không có chút bản lĩnh thì cũng không dám xuất hiện giống như hắn, giang hồ ngọa hổ tàng long, vạn nhất giẫm lên vai người ta mà giẫm vào trong cái hố to, bị cao thủ tiện tay kéo một cái thì sẽ ngã xuống đất trong tư thế chó vồ cứt, cái này thì còn so chiêu cái rắm gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment