Chương 4: Đao cùng mứt quả (2)
Chương 4: Đao cùng mứt quả (2)Chương 4: Đao cùng mứt quả (2)
Mấy việc so chiêu tiếp theo là phải đều dựa theo quy củ võ lâm mà làm, song phương luận võ trước tiên phải cao giọng tự báo danh hào, hoặc là vẩy nước bẩn cho nhau, hoặc là thổi phông lẫn nhau, kế tiếp vẫn không thể lập tức tận hứng say sưa đấu mà còn phải nói một "câu đao kiếm không mắt sinh tử tự lo', nếu là sinh tử chiến thì còn phải có tiền bối giang hồ đức cao vọng trọng làm chứng cho song phương ký giấy sinh tử, đừng tưởng rằng lúc này đã là vạn sự đại cát, nếu không phải là cao thủ chân chính không màng danh lợi tiền tài thì còn phải đánh mắt nhìn chung quanh, rồi chờ đến khi mấy nhóm cờ bạc lớn nhỏ thu đủ tiền đặt cược thì mới có thể mở màn. Dù sao thì cao thủ chân chính tranh chấp, thường thường trong thời gian một chén trà nhỏ đã định được ra thắng bại rồi, nhìn cũng không đặc sắc lắm, thế nên cũng phải tốn chút tiên đồng thuê người lớn tiếng trâm trồ khen ngợi, còn nếu là tỷ thí bình thường, thì càng phải cần cổ vũ thét to, điều này đối với việc tỷ thí của song phương đều có lợi. Xui xẻo nhất chính là bị người xem không nể mặt cùng nhau hò la chê trách, đây quả thực chính là sự nhục nhã vô cùng của võ phu giang hồ, có một vị đại lão của một bang phái uy phong tại Bắc Lương đến nay vẫn còn bị rất nhiêu kẻ thù ác tâm không đội trời chung lấy cảnh tượng khó coi của lần tỷ thí năm đó của lão ra làm trò cười.
Rất nhiều dân chúng bên cạnh Lưu Ny Dung hăng hái bừng bừng bưng băng ghế dài tới, mang theo người nhà ngồi chờ trò hay, còn có người bán hàng rong có cái cây cắm mấy chục xâu kẹo hồ lô qua lại như thoi đưa, bọn nhỏ tham ăn đều nháo nhào bảo cha mẹ chi mấy đồng tiền mua kẹo. âm thanh của người ở dưới đài bắt đầu ầm ï, rất là náo nhiệt. Lưu Ny Dung nhìn xung quanh một lần, không chút lơ là. Hai năm nay Ngư Long bang ở Lăng Châu không được các bang phái khác thiện ý chào đón, hơn nữa sư phụ Tiếu Thương còn giành được danh hiệu Song Toàn Yến vì dựa vào tính mạng người ta, gây địch vô số, lần này không có Lưu lão bang chủ của Ngư Long bang che chở, chưa chắc là không có ai đến báo thù gây hấn, sinh ý của Lăng Châu lớn hơn nữa thì cũng có hạn độ, một mẫu ba phần đất này có đến mấy chục tông môn phái đứng, ai cũng muốn giành bát cơm của người khác vào trong tay mình, Ngư Long bang giờ đang ở thời điểm "phục hưng" khẩn yếu. Đừng nói bang phái không kém nhiều thế lực, mà chỉ sợ nếu Ngư Long bang lớn mạnh thì sẽ một ít đại bang phái cũng muốn âm thầm chơi xấu Ngư Long bang, Lưu Ny Dung tự biết không có sức mạnh lúc trước thì ai cũng có thể không nể mặt, thế nên chỉ có cẩn thận lại cẩn thận.
Vài nhóm người lạ bên cạnh khiến trong lòng Lưu Ny Dung vô cùng kiêng kị, một nhóm là thương gia vừa rồi cùng nộp giấy thông hành ngoài cửa thành, loại buôn bán vật phẩm đắt tiên phấn son như Ngư Long bang thì đã được tính là có thủ đoạn rất lớn rồi, thế nhưng ai cũng biết thủ pháp thông thiên chân chính, lợi hại nhất chính là những tên buôn lậu muối sắt không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia, loại chuyện này một khi phát hiện thì chính là cửa nát nhà tan, mặc cho quan lão gia đứng sau lưng ngươi lớn bao nhiêu mà một khi bị quân Bắc Lương biết được thì cho dù là đại tướng biên cương từ tứ phẩm đến tam phẩm, đều phải bị chém đầu truyền biên thị chúng; kế tiếp chính là buôn ngựa, mua ngựa từ Bắc Mãng, về phần là bán cho quân chính Bắc Lương hay là bán cho tư nhân thì cũng phải dựa vào năng lực, tóm lại vụ mua bán này cũng là vụ mua bán hung hiểm buộc đầu mình vào đai lưng quần, chẳng những phải có quan hệ quen thuộc rắn chắc ở Bắc Lương bên này, mà ở Bắc Mãng cũng cần nhân vật thực quyên tương đối đáng tin cậy hỗ trợ lót đường. Lúc này bên người Lưu Ny Dung còn có một đám buôn ngựa, nhìn trang phục giống thương nhân, người nào cũng có thân thể mạnh mẽ, thần hoa nội liễm. Còn một đám khác thì công khai chỉ trỏ về phía nàng, không hề có dấu hiệu giấu diếm.
Lưu Ny Dung nhẹ giọng nói: "Cẩn thận chút, đừng chỉ nhìn luận võ trên khán đài."
Mấy thanh niên Ngư Long Bang bên cạnh đều yên lặng gật đầu.
Không biết tại sao, khi Lưu Ny Dung nhìn về phía một đống gạch thô trên tường nối liền với ngọn núi phía xa, thì lại thấy nam tử trẻ tuổi kia đang ngồi xổm, một tay cầm một chuỗi kẹo hồ lô, cúi đầu gặm ăn, hắn cũng không phải quan sát luận võ tranh đấu trên đài giống như bọn họ mà nhìn ra xa về phía đầu thành Mã Quan, nàng sửng sốt một chút, có chút dở khóc dở cười, người này thế mà lại nhàn hạ thoải mái như vậy, quả nhiên là đến nửa điểm mùi vị giống như là võ phu thảo mãng cũng không có. Phủ tướng quân bên kia sao lại có nhân vật đỉnh cấp đến như thế này để "Áp tiêu" chứ? Lưu Ny Dung không có tâm tình đánh giá suy nghĩ sâu xa thân phận của vị nam tử bội đao trẻ tuổi kia mà tiếp tục đưa tâm mắt lên trên đài. Không thể không thừa nhận sức lực của vị trảm mã đao kia rất kinh người, một thanh đại đao chừng bốn mươi cân mà khi vung vẩy lại chỉ thấy ánh đao, kiếm pháp của kiếm sĩ áo trắng như tuyết lại càng cao siêu hơn, đỡ thanh trảm mã đao kia lại nhàn nhã như là dạo chơi, thanh kiếm trong tay chỉ nhẹ nhàng chậm rãi nhấc lên một cái, trông thập phần thoải mái, hiển nhiên có dư lực, kiếm thuật này ít nhất có thể ngang hàng với sư phụ Tiếu Thương của nàng. Điều này làm cho Lưu Ny Dung sinh ra tâm tư mời chào.
Trên bức tường gạch thô kia, đương nhiên chính là thế tử điện hạ Từ Phượng Niên của chúng ta.
Xiên trúc xâu thành hồ lô đường, chua ngọt ngon miệng, nước đường đặc sệt vàng nhạt, tuy là đường loãng kém chất lượng vì người bán hàng rong keo kiệt, nhưng cũng có phong vị riêng, kẹo giòn mà không ngấy, từng miếng từng miếng sơn tra, giòn tan. Trên que trúc chỉ còn lại có một quả sơn tra cuối cùng, thế tử đang muốn hạ miệng thì nhìn thấy một đứa bé ngồi xổm bên cạnh, nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, chính là đứa bé nghịch ngợm muốn phân cao thấp ở trên bệ cùng đao khách mặt đen kia. Gia cảnh của đứa bé này phỏng chừng cũng không khá giả, chẳng qua là được ăn mặc sạch sẽ nên không lôi thôi lếch thếch giống như hài tử nghèo khổ bình thường, nhìn thấy thế tử điện hạ quay đầu nhìn, đứa nhỏ vội vàng làm bộ làm tịch đi xem đánh nhau trên đài, Từ Phượng Niên thấy thế cười cười, dùng răng rút viên kẹo cuối cùng trên que trúc ra, vứt que trúc đi rồi vươn tay, đưa viên kẹo hồ lô còn chưa cho vào trong miệng kia đến. Đứa nhỏ thấy thế thì nghiêng đầu, liếc mắt đánh giá viên kẹo hồ lô mê người đó rồi nuốt nuốt nước miếng, thế nhưng tựa hồ đứa nhỏ này được giáo dục rất tốt nên không có thói quen đòi quà người lạ, sau khi lộ ra hai cái răng nanh thì đỏ mặt ngại ngùng lắc đầu.
Thế rồi sau khi do dự một chút thì rốt cục đứa nhỏ đã lấy hết dũng khí mà hạ quyết tâm, quay đầu, mở to hai mắt nhìn thế tử điện hạ.
Từ Phượng Niên quay đầu nhìn lại với vẻ mặt khó hiểu.
Đứa nhỏ đưa tay chỉ chỉ Xuân Lôi Đao treo bên hông Từ Phượng Niên.
Hiển nhiên, trong mắt đứa nhỏ, tuy mình có thèm ăn, thế nhưng một chuỗi hồ lô đường phèn cũng không thể so được với việc sờ được thanh đao thật này.
Đứa nhỏ nào trong lòng không có một tòa giang hồ?
Từ Phượng Niên cười một tiếng, hào phóng mà lấy bội đao xuống, giao cho đứa bé.
Trong mắt đứa nhỏ lập tức có một tia kinh hỉ nhảy nhót không thể che dấu được, nó vươn hai tay ôm lấy thanh Xuân Lôi Đao kỳ thật cũng không nặng lắm kia. Dường như rất đơn giản, mà ôm lấy được cả giang hồ.
(Nếu như nói quyển giang hồ thứ nhất là kim cương chỉ huyền thiên tượng thay nhau lộ mặt, thế thì quyển thứ hai càng nhiều sẽ miêu tả tâng dưới chót muôn màu của giang hồ, không thể không tự mình khen ngợi một chút, không nói đến viết tốt hay xấu trong tuyết, thế nhưng viết không vội thì chắc chắn là đúng. )