Chương 9: Tính kế đến tính kế đi (1)
Chương 9: Tính kế đến tính kế đi (1)Chương 9: Tính kế đến tính kế đi (1)
Chu Tự Nhiên tự nhận đọc đủ binh thư, hơn nữa có thể thành thạo vận dụng cho thế sự, mấy năm nay mọi việc đều thuận lợi, không chỉ trở thành thủ tịch phụ tá cho phó úy lão cha Chiết Xung, bày mưu tính kế, còn tự mình thiết cục, khiến cho rất nhiều đạo tặc Giang Dương nổi danh trên bảng đều ngã xuống trong quan ải, chỉ riêng bạc thưởng đã tích được hơn hai ngàn lượng bạc trắng, Chu Tự Nhiên không để ý đến việc lão cha xót bạc mà phân phát phần lớn số bạc này cho sĩ tốt Đảo Mã Quan - những người bán mạng cho cha con bọn họ. Hắn tuy nói là công tử ca lớn nhất trên một mẫu ba phần đất quan ải này, nhưng bởi vì thỏ không ăn cỏ gần hang nên danh tiếng của hắn trong dân chúng luôn luôn không tệ. Lần nhằm vào Ngư Long bang thả lưới lớn này, chỉ là nhất thời nảy lòng tham, ba ngày trước vài vị thảo mãng ở Lăng Châu bên kia gặp được một gã anh em của Chu Tự Nhiên, ăn một bữa rượu hoa trên yến hội, sau đó nói muốn hạ sát thủ đau đớn với một vị tên là Tiếu Thương trong Ngư Long bang, Chu Tự Nhiên vốn không định tham gia loại báo thù giang hồ này, bất quá mấy vị người trong võ lâm kia làm việc cũng sảng khoái, có một gã vong mệnh liêu mạng lẻn đến phụ cận Đảo Mã Quan đang bị họ đang giam giữ, họ cũng không nói hai lời mà đã giao cho Chu công tử. Chu Tự Nhiên thấy bọn họ chỉ yêu cầu giữ Ngư Long bang ở Đảo Mã Quan một đêm, không cần tự tay dính vào việc bẩn thỉu thì cũng đáp ứng, ai ngờ sau khi Ngư Long bang tới thì lại rút giấy thông hành của một gã giám quân binh khí tiên nhiệm của Bắc Lương ra, điều này làm cho Chu Tự Nhiên trở tay không kịp, lập tức trở nên hối hận vì đã kết giao với đám giang hồ mãng phu không biết nặng nhẹ này. Chỉ có điều Chu Tự Nhiên biết rõ không thể bỏ cái danh tiếng nhất hứa ngàn vàng nhờ tích góp từng tí một của Chu công tử ở Đảo Mã Quan được. Nếu thực sự không muốn làm tổn hại danh tiếng của mình, thì đành phải kiên trì hát mặt đen mà thôi, phải ngăn lại đám Ngư Long bang lại, nhưng mà hắn đã âm thâm đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi hai đám người sống mái với nhau thì hắn sẽ để cho tâm phúc mang binh đến nhúng tay vàp, tuyệt không để cho trạng thái phát triển đến mức không thể vãn hồi.
(*Hát mặt đen và hát mặt đỏ là một câu nói từ trong việc trang điểm Kinh kịch, trong đó mặt đỏ là Quan Công, mặt đen là Bao Công, Quan Công là một người trung thành, dựa trên lòng tốt sẽ cho đối phương cơ hội, nhưng Bao Công không ích kỷ và đối xử bình đẳng với mọi người. ) Nhưng vào hoàng hôn khi gặp được khách quen chính là nữ tử chồn che trán kia ở Đảo Mã Quan, trải qua một phen mật đàm, thì ước nguyện ban đầu có vẻ bảo thủ của Chu Tự Nhiên đã được thay đổi, giờ hắn lại quyết tâm muốn cho Ngư Long bang chịu thiệt thòi lớn, vừa muốn nhận lấy nhân tình giang hồ lúc đầu, tiền lời của những hàng hóa thuộc về Ngư Long bang kia, Chu Tự Nhiên cũng muốn thu vào trong túi. Đương nhiên không phải hắn muốn trở mặt với vị tướng quân hư hàm giờ đã là Võ tán quan kia, mà muốn tự mình dẫn người đến đến Bắc Mãng để quyết định khoản mua bán này. Có nữ tử chồn che trán ở Bắc Lương kia bắc cầu dắt mối thì đến lúc đó cũng phải kiếm được chức võ tán quan tứ phẩm trở nên, chút tiên lời kia Chu Tự Nhiên sẽ dâng tặng bằng cả hai tay, thậm chí còn đưa tặng thêm nhiều hơn nữa, kể từ đó, Chu công tử cũng sẽ coi như là đã có chút quan hệ cùng với vị giám quân binh khí tiền nhiệm kia, về phần tính mạng của mấy chục người của Ngư Long bang này, Chu Tự Nhiên cũng chỉ có thể áy náy vài câu trong lòng mà thôi.
Còn nữa, tính toán của hắn, cũng không chỉ là tính tới mức một mũi tên trúng hai đích!
Chu Tự Nhiên thần sắc đạm mạc ngồi cao trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn lại, lặng lẽ ra hiệu, trong gian phòng nào đó của khách sạn, lập tức có một hán tử có cổ họng thô ráp kiệt lực hô: "Ông nội mày hôm nay bị các ngươi ngăn ở chỗ này, coi như ông nội lật thuyền lớn trong mương, nhận thua, nhưng ông nội mày có ba mươi mấy hảo huynh đệ Ngư Long bang có bản lãnh đổi mạng ở chỗ này, kẻ nào dám đi lên tìm chết, ông nội đây coi kẻ đó là anh hùng hảo hán!"
Phần lớn bang chúng của Ngư Long bang đều đứng ở bên cửa sổ xem kịch, vốn dĩ cho rằng mình có thể là người ngoài cuộc, còn tưởng có một hồi trò hay là binh bắt phỉ để thưởng thức, không ngờ giờ lại nghe được mấy câu kia, bang chúng ở trên cửa sổ thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, tên vương bát đản khấu phỉ này là muốn kéo họ theo đây mà, mấy bang chúng trẻ tuổi tính tình xao động vội vàng xách đao muốn theo đuổi âm thanh đi làm thịt con rùa con không biết từ trong ao nào bò ra này. Còn chưa ra khỏi cửa, nhị bang chủ Tiếu Thương cùng quản sự đã tới tập hợp mọi người vào trong ba gian phòng ở sát vách, không cho bất luận kẻ nào ra tay. Ngư Long bang mấy năm nay cũng không có tư cách làm loại bang phái sống trong an nhàn sung sướng nằm thu bạc kia, thành viên trong bang cũng thấy quá nhiều việc ngươi tới ta đi rồi, lúc này cho dù bị ngu đi nữa thì cũng biết là đã trúng cạm bẫy, một đám thở mạnh chứ không dám thở dốc, nếu chỉ là bang phái gây hấn chém giết, bọn họ cũng không sợ ai, chỉ là đám ky binh cùng giáp sĩ bên ngoài khách sạn kia thì thật sự làm cho người ta sợ hãi run rẩy, cho dù may mắn sống sót qua cuộc chém giết thì sẽ bị vu cho tội tự ý giết quan quân, sau này Ngư Long bang còn có thể đặt chân trên giang hồ ở Bắc Lương nữa sao?
Lưu Ny Dung sắc mặt tái nhợt đi tới một gian phòng bên ngoài, hô hấp đang dồn dập thoáng bình tĩnh lại, đưa tay gõ cửa. Nàng làm việc không thể không nói là quyết định rất nhanh, thân hãm tử cục, ngay cả Công Tôn Dương cũng không mang theo, mà lại một mình đi gặp kẻ địch, mang theo thành ý lớn lao, muốn nhìn một chút xem là ai trong khách điếm muốn kéo Ngư Long bang vào trong vũng bùn vạn kiếp bất phục. Lưu Ny Dung gửi gắm hy vọng vào niềm tin những người này chỉ muốn bạc, nhưng sâu trong nội tâm nàng biết tối nay tám chín phần mười là không thể dùng bạc giải quyết rồi. Bỗng có một thanh đao phá cửa phi vào, Lưu Ny Dung sợ hãi cả kinh nghiêng người về phía sau, nàng thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng lưỡi đao kia chỉ cách mặt mình một tấc!
Người trong phòng thấy một kích không như ý liền quyết đoán thu đao, tung một cước đá lên cửa phòng, Lưu Ny Dung đang cúi người sát đất liền vỗ một tay xuống mặt đất, thân thể xoay tròn, tránh khỏi cái cánh cửa đang bay tới. Đứng trong phòng, là một gã trẻ tuổi cà lơ phất phơ có sắc mặt tái mét đang gác đao trên vai, gã đi ra khỏi phòng, khit khịt mũi, khi đối mặt với Lưu Ny Dung thì cười ha ha nói: "Nếu sớm biết là một nữ tử da mềm thịt mềm thì tiểu gia ta đã ra đao hàm súc hơn một chút rồi."
Lưu Ny Dung kiêm chế nộ khí trong lòng lại, tận lực bình tĩnh hỏi nói: "Vì sao muốn hãm hại Ngư Long bang của ta?"
Trẻ tuổi đao khách mặc dù bất cần đời tựa như kẻ vô lại chợ búa đùa giỡn nương tử thông thường, nhưng nhìn ánh mắt cùng khí thế của người cầm đao này, lại khiến cho Lưu Ny Dung kinh hãi một hồi, quả nhiên đây là giáp sĩ tỉnh nhuệ bên trong quân đội Bắc Lương, nàng nhớ kỹ gia gia Lưu lão bang chủ từng nói rằng tướng sĩ trong quân lữ khác biệt với võ phu trên giang hồ, có lẽ trên tay đều nhuốm máu, nhưng để mà so sánh với sự tàn nhẫn của võ phu thì tướng sĩ trong quân lữ sẽ có thêm một loại khí chất hung hãn không sợ chết chân chính thẩm thấu đến tận xương tủy, loại kiên nghị này chính là tâm khí được rèn luyện ra nhờ đối mặt với thiên quân vạn mã, là sát khí của người cắn răng bò ra trong đống xác chết về lại dương gian. Sau khi xác nhận thân phận của đao khách, toàn thân Lưu Ny Dung lạnh buốt, tâm tình rơi vào vực sâu.
Người kia nhếch miệng cười một tiếng, nói thẳng vào vấn đề: "Nhị ca nhà ta chọn trúng ngươi, ngươi nếu thức thời thì ngoan ngoãn về cùng nhị ca, nhị ca bảo ta nhắn nhủ với ngươi một câu, nếu ngươi chịu làm nữ nhân của hắn, thì Ngư Long bang cũng chỉ mất ba mười mấy người ngựa này mà thôi, có ta nhị ca ta giúp đỡ, Ngư Long bang các ngươi về sau lui tới Bắc Lương Bắc mãng sẽ được thông suốt, cũng coi như là nhân họa đắc phúc, đây coi như là sính lễ của nhị ca ta. Cảnh cáo trước với ngươi, nhị ca đã có nữ tử đàng hoàng muốn cưới hỏi rồi, còn Lưu tiểu thư đây làm thị thiếp vô danh vô phận là tốt lắm rồi, với người khác thì còn cảm thấy ủy khuất, chứ thật ra là Ngư Long bang các ngươi đang trèo cao đấy. Còn nữa, có thể khiến Triệu Dĩnh Xuyên ta hô một tiếng nhị tẩu, phải là có phúc khí cực lớn mới có được đấy."
Lưu Ny Dung cười lạnh: "Nhị ca Chu Tự Nhiên của ngươi quả là tính toán kỹ càng ha, tiểu nữ tử đây bội phục đến cực điểm."
Thanh niên đao khách tự xưng là Triệu Dĩnh Xuyên liếm liếm khóe miệng, liếc mắt nhìn hán tử đang xụi lơ tại trên ghế bên trong phòng, gia hỏa đáng thương này rơi vào trong lòng bàn tay nhị ca thật đúng là khổ tám đời, tên này vừa trúng Nhuyễn Cân Tán - loại độc mà những kẻ hái hoa tặc hành tẩu giang hồ lúc trước nhất định phải chọn đầu tiên, cái tên đức hạnh chó chết này, vốn còn có chút cứng rắn của hảo hán giang hồ, không muốn vu oan giá họa lên đầu Ngư Long bang, thế nên bản thân hắn đành phải cầm dao chậm rãi vẽ một đường rãnh máu trên đùi tên này, đến tận khi cách đũng quần chỉ còn có khoảng nửa tấc thì tên hán tử này cuối cùng mới không rụt rè nữa mà hô lớn lên mấy lời nhị ca đã soạn sẵn kia.
Triệu Toánh Xuyên nhìn chằm chằm vào người lọt vào mắt xanh của nhị ca - Lưu Ny Dung, nghĩ thâm nhãn quang của nhị ca quả là tốt, cười nói: "Đàm phán xong xuôi rồi thì phiền nhị tẩu cùng Triệu Dĩnh Xuyên ra cửa sau rời đi. Về sau Ngư Long bang là họ Lưu hay là họ Chu thì cũng là người một nhà, nhị ca tất nhiên là có bản sự giúp Ngư Long bang nhảy lên thành bang phái lớn số một số hai ở Lăng Châu. Nếu đàm phán không thành thì không nên trách Triệu mỗ đánh ngất xỉu ngươi vác lên vai rồi ném lên trên giường trong nhà riêng của Nhị ca. Vạn nhất ngươi quyết tâm muốn vây đánh Triệu mỗ, cũng không sao, Triệu Dĩnh Xuyên tự tin là trốn được đi, về phần vị trong phòng đầu kia, dù sao sống hay chết đều đã không quan hệ đại cục nữa rồi, nhưng mà Nhị tẩu à, thật sự là muốn không đánh không quen biết mới hài lòng sao?"
Lưu Ny Dung chỉ cảm thấy bi thương, con cháu nhà quan đều là kẻ lòng dạ âm hiểm như vậy sao? Chu Tự Nhiên mới là một gã con cháu của lục phẩm phó úy Chiết Xung mà đã tính toán đến đáng sợ như thế rồi, thế thì với gã con cháu của binh khí giám quân hợp tác cùng gia gia lúc trước kia, chẳng phải là càng giống như là bảo hổ lột da* sao? Chẳng lẽ ngay từ đầu chính là cái bẫy của tử địch Ngư Long bang và phủ tướng quân ư? Lưu Ny Dung hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Nếu người có thể còn sống rời khỏi khách điếm, chuyển cáo cho Chu Tự Nhiên một câu, bảo hắn đi ăn cứt đi."
(* không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương)