Chương 8: Trai lơ ba trắm
Chương 8: Trai lơ ba trắmChương 8: Trai lơ ba trắm
Người giang hồ trực lai trực vãng, họ Từ lập tức nhận được hiện thế báo*, ngoại trừ vớt được một ngụm nước bọt, hắn còn bị cho ở tại một cái nhà trọ nhỏ hẹp giá rẻ nhất với một bang chúng có tư lịch thấp nhất, Từ Phượng Niên đối với việc này vẫn im lặng không lên tiếng như cũ, cũng không có dị nghị gì, gia hỏa ở cùng phòng với hắn tên là Vương Đại Thạch, đáng tiếc thể lực tính cách lại hoàn toàn tương phản với tên, vóc dáng thấp bé thì không nói, đã thế còn gầy như gậy trúc, chẳng những không vừa thối vừa cứng như tảng đá trong hố xí mà lại thập phần nhu nhược dịu ngoan, chẳng qua phụ thân hắn năm xưa chết trong một vụ bang phái ẩu đả, xem như vì Ngư Long bang tận tử trung, thế nên Lưu lão bang chủ vì nhớ phần tình nghĩa này nên gạt bỏ nghị luận của mọi người để nhét tên Vương Đại Thạch căn cốt không tốt này vào trong bang.
(*có nghĩa là con người sẽ nhận hình phạt xứng đáng khi làm điều xấu)
Tiểu tử này tuy nói không có nữa điểm võ học thiên phú, nhưng chịu được khổ, làm việc cũng dị thường chịu khó, có thể ra mười phần lực, tuyệt không lười biếng phần nào, trong bang không làm thiếu mấy công việc bẩn thỉu như chùi bồn cầu hoặc là giặt quần áo cho các sư huynh, chịu mệt nhọc, khi dễ mấy năm này nhận được có khi đến mấy cái sọt lớn, bất quá tiểu tử này trời sinh lạc quan, hi hi ha ha, từ trước tới giờ đều không kêu khổ mang thù, một lần ở trong bang Lưu Ny Dung trong lúc vô tình nhìn thấy hắn bị khi phụ đến quá phận, liền lưu tâm ngoài định mức, chiếu cố với Vương Đại Thạch nhiều hơn một chút, như thế mới khiến tình trạng của Vương Đại Thạch hơi có chuyển biến tốt đẹp. Chuyến xuất quan lần này, Vương Đại Thạch cũng rất vui lòng nặn ra một cái khuôn mặt tươi cười với Từ Phượng Niên, đại khái là đồng bệnh tương liên, lần này ở cùng một phòng với Từ Phượng Niên, Vương Đại Thạch cũng không cần cố ky sắc mặt của sư huynh cùng với các sư thúc bá, sau khi đóng lại cửa sau liền chủ động hô một tiếng Từ công tử, rồi móc túi bánh ngọt Tây kỳ tử - đặc sản của Đảo Mã Quan vừa nãy mua được tại phố xá sâm uất ra. Kỳ thực hắn mua hai phần, phần trước nặng hơn một cân tất nhiên là bị các sư huynh thu hết, còn phần sau chưa đến ba lạng thì được hắn vụng trộm giấu đi, nếu không phải như thế, thì kẻ yêu thích bánh ngọt như Vương Đại Thạch này coi như bỏ tiền ra thì cũng không có cả ba lạng mỹ thực để ăn rồi, đây cũng là chút tinh minh của Vương Đại Thạch - kẻ thấy niềm vui nho nhỏ trong sự khổ cực. Ở trước mặt vị Từ công tử trâm mặc ít nói này, Vương Đại Thạch rõ ràng có một loại tự ti¡ mãnh liệt, mãnh liệt đến mức không biết che dấu như thế nào, thế nên chỉ đành móc ra tất cả những viên bánh sữa được tạo hình thành quân cờ nhỏ được bọc trong giấy dầu rồi đỏ mặt hỏi: "Từ công tử, nếm thử không?"
Từ Phượng Niên lắc đầu. Vương Đại Thạch cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngồi ở trước bàn tự mình ăn, mới há miệng thì có mấy vị sư huynh không gõ cửa mà đã đẩy cửa mà vào, Vương Đại Thạch ngạc nhiên quay đầu, theo bản năng nuốt miệng bánh ngọt kia xuống, hắn biết là xong đời rồi, bị các sư huynh biết được hắn giấu riêng bánh ngọt, về sau khẳng định lại bị bọn họ ấn đầu bắt bò qua đũng quần.
Ba vị sư huynh cao lớn thô kệch vào phòng, trợn mắt há hốc mồm lục soát trên người Vương Đại Thạch, không có được kết quả mong muốn, một gã sư huynh trong đó chán nản ủ rũ, giận chó đánh mèo với Vương Đại Thạch, vỗ một cái vào ót hắn nắng: "Tiểu tử ngươi sao lại không lén lút giấu vài cái bánh ngọt hả, con mẹ nó ngươi đây là ngốc hay là ngu xuẩn thế?! Hại lão tử thua tên hạt ớt nhỏ Lý Đậu kia nửa lượng bạc, đã thỏa thuận rồi, nửa lượng bạc này ngươi phải trả, mấy ngày nữa phát tiền, ngươi phải nhanh chóng trả lại cho sư huynh, nghe thấy không?!"
Vương Đại Thạch ngơ ngác gật đầu, sư huynh kia trước khi đi còn không quên vỗ tay một cái nữa, sau khi mắng một câu "Xui xẻo!" liền đĩnh đạc sập cửa mà đi.
Vương Đại Thạch chờ các sư huynh đi xa rồi thì mới lén lút buộc cửa lại như kẻ trộm, rồi còn dán tai lên trên cửa, không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa thì lúc này mới trút bỏ được sự kinh sợ trong lòng, hắn lau miệng, vẻ mặt vì âm thâm may mắn mà cười ngây ngô, không có chút giác ngộ nào vê việc những cái kia bánh ngọt là hắn bỏ tiền mua thế nên phải là của hắn. Loại bùn nhão không xây nổi tường này, tựa hồ bị khi dễ mới là sự bình thường, còn nếu có mấy kiểu "ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây" thì mới là quái sự. Vương Đại Thạch nhìn mặt bàn trống rỗng, trợn tròn mắt, lúc này Từ Phượng Niên bỗng giơ tay lên, đặt túi bánh ngọt vừa nãy mất tích trong lúc ngàn cân treo sợi tóc trở lại trên bàn, Vương Đại Thạch chạy về bên cạnh bàn ngồi xuống, cảm động đến mức rơi cả nước mắt ấp úng không biết nói chuyện như thế nào.
Từ Phượng Niên vô hình trung làm một việc thiện mặt vẫn không chút thay đổi, cũng không làm quen với Vương Đại Thạch, chỉ kéo ghế dựa đến vị trí gân cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa như lão tăng nhập định. Trong sương phòng nhất đẳng, có Lưu Ny Dung cùng sư phụ Tiếu Thương, khách khanh Công Tôn Dương cùng một quản sự họ Hồng ngồi ở bốn phía chung một cái bàn.
Tiếu Thương đặt ngang một vỏ song kiếm lên trên bàn nhẹ giọng cười nói: "Ny Dung ngươi nói kỹ con đường kiếm pháp của bạch y kiếm khách kia một chút xem, đám nhóc con kia nói mơ hồ không rõ, nửa điểm mặt mũi cũng nói không nên lời."
Lưu Ny Dung tập kiếm nhiều năm cùng Tiếu Thương, hơn nữa thuở nhỏ còn được "nghe quen tai nhìn quen mắt" việc gia gia Lưu lão bang chủ đối địch với các loại cao thủ, trong đó không thiếu cao nhân kiếm thuật, ánh mắt rất độc. Lưu Ny Dung êm tai nói ra mấy chiêu thức tinh diệu, không quên lấy ngón tay làm kiếm, chậm rãi vẽ lơ lửng trên không.
Tiếu Thương cũng không phải là loại kiếm sĩ mua danh chuộc tiếng kia, một vỏ song kiếm, chỗ lợi hại nhất là sau khi ra khỏi vỏ Tử Mẫu song kiếm có thể quay về dựa thế ở bên người như là song yến trong vòng một trượng, công thủ vẹn toàn, đây đương nhiên không phải thần thông ngự kiếm của kiếm đạo thượng thừa, mà là kiếm chiêu mưu lợi. Tuy Tiếu Thương tự giễu hoàn toàn không lọt vào pháp nhãn của tông sư Kiếm đạo, nhưng với Ngư Long bang thì đã là bản lĩnh cực kỳ huyền diệu rồi, cho dù là Lưu Ny Dung kiến thức rộng rãi cũng thành tâm kính nể, nàng vất vả tập kiếm mười mấy năm, cũng chỉ có thể làm được việc khiến cho đơn kiếm quay về trong phạm vi ba thước, hơn nữa còn phải vừa nhìn vừa dùng, căn bản là vô ích với việc đối địch chém giết.
Tiếu Thương là một trong số ít cao thủ Ngư Long bang có thể xếp hạng nhị lưu trên võ lâm Lăng Châu, chênh lệch với Lưu lão bang chủ tuyến đầu kỳ thật không xa, là kiếm thuật đệ nhất nhân danh xứng với thực trong bang, Lưu Ny Dung bái hắn làm sư, thì cũng không sợ Tiếu Thương sẽ dạy hư đệ tử.
Tiếu Thương nghe Lưu Ny Dung nói quá trình luận võ xong, mỉm cười nói: "Nếu vi sư đoán không sai, bạch y kiếm khách kia là Trình Di Triệt danh tiếng rất thịnh ở biên cảnh, vốn tưởng rằng chỉ là công phu mèo ba chân lừa gạt dân chúng, không ngờ thật đúng là có chút đạo hạnh, đáng tiếc vị này đi gấp, nếu không đúng là có thể luận kiếm kết bạn, nếu có thể vào Ngư Long bang ta làm khách khanh, vậy càng là chuyện tốt."
Lưu Ny Dung than nhẹ nói: "Đáng tiếc."
Tiếu Thương nhìn thoáng qua Công Tôn Dương sắc mặt chất phác, cười nói: "Trình Di Triệt này thân thủ cao thì cao, nhưng so với lão hồ lô chúng ta thì vẫn kém hỏa hầu. Ny Dung, năm đó Công Tôn thúc thúc của con..."
Công Tôn Dương cố hết sức nhướng mí mắt, cắt ngang lời nói làm lộ nội tình của lão hữu Tiếu Thương, khoát tay nói: 'Chuyện không còn nữa thì đừng nói nữa."
Tiếu Thương bất đắc dĩ nói: "Ta còn chưa nói!"
Công Tôn Dương xoay người đứng lên, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, ta về phòng trước."
Lưu Ny Dung đứng dậy muốn tiễn thì bị Công Tôn Dương lắc đầu ngăn lại, lão một mình đi ra khỏi phòng. Ngư Long bang đều biết ngón chân phải của vị đại khách khanh này bị nhiễm độc ẩm, đi lại rất khó khăn, nghe nói đang ngủ còn không rút được cả gót giày ra, cho nên đi đường hơi khập khiễng, cũng không lộ diện. Trong những nhân vật có bối phận của Ngư Long bang, vị này thậm chí không thu một người đồ đệ nào, mọi người chỉ nghe nói lão gia hỏa này có thể sử dụng tuyệt kỹ ngũ tiễn liên châu, nhưng cũng không có ai có cơ hội tận mắt chứng kiến, còn cây đại cung sừng trâu treo trên vách tường kia thì quanh năm phủ bụi, không biết liệu nó có cũng chỉ để trưng bày cho đẹp hay không nữa. Chờ Công Tôn Dương rời đi, Tiếu Thương mới tiết lộ một ít chuyện cũ bí mật, lúc này Lưu Ny Dung mới biết được Công Tôn Dương từng có hành động vĩ đại, từng có lần khi cưỡi ngựa vào thành ông đã dùng hai tay bắt lấy hai bên cửa thành rồi kẹp vào một con liệt mã khiến nó treo lơ lửng trên không. Thật sự là như thế, Công Tôn thúc thúc lúc đỉnh phong đã hoàn toàn không thua gia gia nàng, chỉ là không biết mấy năm nay cảnh giới tu vi có lui bước hay không mà thôi, Lưu Ny Dung biết rõ con đường võ đạo là đi ngược dòng nước, một ngày lười biếng, sẽ hoang phế công sức một tháng, tựa như minh châu đã phủ bụi lâu năm vậy cho dù chà lau lại thì châu quang cũng không còn mượt mà như trước nữa, cái gọi là hoa tàn ít bướm, chính là đạo lý này, minh châu cũng có tính mạng mà cảnh giới võ công đồng dạng cũng có linh tính , chỉ có thể hiểu không thể nói, đồng thời cũng không chịu nổi bất kỳ sự hoang phí nào.
Tiếu Thương do dự một chút, trầm giọng nói: "Ny Dung, hôm nay vi sư nhìn thấy bóng lưng quen thuộc trên đường."
Lưu Ny Dung giật mình, nhỏ giọng hỏi: "Là kẻ thù của sư phụ?"
Tiếu Thương gật đầu: "Không khó giải quyết, chỉ sợ vài người tụ cùng một chỗ."
Lưu Ny Dung ngữ khí trấn định mỉm cười nói: "Sợ cái gì, khách sạn cách quan ải chỉ có một chút khoảng cách, bọn họ còn dám công khai gây chuyện thì có sư phụ cùng Công Tôn thúc thúc áp trục, đám chuột nhắt này, tới một con giết một con, tới hai con giết một đôi, tới ba con giết sạch toàn bộ."
Tiếu Thương cũng bị giọng nói của Lưu Ny Dung lây nhiễm, dâng lên một cỗ khí khái anh hùng từng bị tuổi già che đậy, cười nói: "Chúng ta tập kiếm, nên có phần hào khí này. Ny Dung, cảnh giới của ngươi sau này nhất định cao hơn vi sư một bậc!"
Lưu Ny Dung mỉm cười.
Nhưng mà khi màn đêm buông xuống, Ngư Long bang liền cười không nổi.
Ý định ban đầu là ở phố xá sầm uất, để cho đám tiểu tử trốn ở chỗ âm u không thể lộ ra ánh sáng kia sinh lòng cố ky, ai ngờ lại bị người ta bắt ba ba trong hũ.
Lưu Ny Dung đứng ở cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, ngọn đuốc bên ngoài khách sạn chiếu rọi đêm tối giống như ban ngày, lại có tới ba thế lực có ý đồ với Ngư Long bang, một là kẻ thù của nhị bang chủ Tiếu Thương, có năm sáu người, cũng không cưỡi ngựa, hiển nhiên là muốn thừa dịp một chuyến hành tẩu trên giang hồ cuối cùng trước khi rửa tay chậu vàng này của Tiếu Thương để báo thù. Giang hồ tự có quy củ bất thành văn của giang hồ, đại thể là có ba điều. Điều khuôn vàng thước ngọc thứ nhất là thù mấy đời vẫn có thể được con cháu báo, nhưng bình thường phải không gây họa đến thê nữ hoặc không tạo nên thảm án diệt môn, nếu không thì đừng nói tới việc quan phủ truy nã mà người trong võ lâm cũng sẽ khinh bỉ, còn riêng hiệp nghĩa chi sĩ có năng lực thì càng có thể sẽ ra tay giáo huấn kẻ vi phạm quy tắc này. Điều thứ hai chính là một ngày vi sư cả đời làm cha, đừng nói về kẻ "Gia nô ba họ" tùy ý thay đổi môn đình kia, chỉ riêng việc đổi sư phụ, bất luận là loại lý do nào thì cũng sẽ là vết nhơ cả đời, cho nên chuyện bái sư cơ hồ đều là đại sự của người trong giang hồ, không thua sĩ tử đạt quan trong Sĩ Lâm. Điều thứ ba là một khi bày xong nghi thức thoái ẩn, rửa tay qua chậu vàng, đổ nước trong chén, ân oán bình thường sẽ nhất loạt hết hiệu lực.
Thế lực thứ hai cũng không ngoài dự đoán của mọi người, là nữ tử chôn che trán ban ngày, người nào người nấy đều cưỡi tuấn mã.
Thế lực cuối cùng mới quả thực làm cho Ngư Long bang sinh lòng tuyệt vọng, cảm thấy như là bị ngũ lôi oanh đỉnh, thế mà lại là đại công tử Chu Tự Nhiên của phó úy quan ải Chiết Xung, đi theo phía sau tám chín ky binh, còn bộ tốt giáp sĩ thì có hơn hai mươi người.
Khuôn mặt anh tuấn của Chu Tự Nhiên dưới ánh lửa rạng rỡ đối diện với Lưu Ny Dung ở lầu hai, chậm rãi nói: "Bắt giặc cướp, người không liên quan tự mình tránh lui."
Nữ tử chồn che trán là người nói và hành động không chút úy ky nào, không chút kiêng kị đến việc đám người trong khách điếm nơi Ngư Long bang ở có nghe thấy hay không mà nũng nịu nói: "Chu công tử, đã giao hẹn rồi, nữ tử họ Lưu kia thuộc về ngươi, tiểu ca nhi đeo đơn đao dưới tay nàng kia thuộc về ta, ngàn vạn lần không thể để hắn bị thương chút nào."
Chu Tự Nhiên nhíu mày, không có trả lời.
Nữ tử này giật giật khóe miệng mơ hồ có chút không vui, nhưng cũng nhịn những lời bất kính đã đến bên miệng lại mà quyến rũ lười biếng ngồi trên lưng ngựa, một tay dán ở bên hông, ngón trỏ đầy tiết tấu gõ vào hoa văn trên đai ngọc.
Ở biên cảnh này, có ai trốn thoát khỏi lòng bàn tay bổn tiểu thư?
Vì sao nam tử có thể ngồi trong hậu cung có ba ngàn giai nhân, lại không cho phép nữ tử chúng ta có ba trăm trai lơ chứ?
Bổn tiểu thư cứ muốn như vậy đấy!