Chương 7: Chồn che trán (3)
Chương 7: Chồn che trán (3)Chương 7: Chồn che trán (3)
Nữ tử phú quý nuôi trai lơ như nuôi chó mèo này quay mặt nhìn về phía Từ Phượng Niên, lại là dáng vẻ mặt đầy ý xuân như mặt trời chiếu về phía tây, nàng liếc mắt một cái liền chung tình với vị thanh niên dáng người thon dài này, kẻ có khuôn mặt trắng nõn chui ra từ trong đống son phấn bên người kia nàng đã ăn chán rồi, luôn cần thay đổi hương vị mới có thể dưỡng vị được, nàng đang muốn nói chuyện đùa giỡn thì trên đường phố vang lên một hồi tiếng vó ngựa, có bốn ky không để ý đến phố xá sầm uất huyên náo mà phóng ngựa chạy tới, nguyên con đường gà bay chó sủa. May mà không giẫm bị thương hay đụng ngã người đi đường nào, việc này có thể quy công cho kỹ cưỡi ngựa tỉnh xảo của bốn ky sĩ kia. Khi đến nơi, thì có một gã công tử cẩm y nhảy xuống ngựa, còn ba tùy tùng mặc giáp cưỡi ngựa ở phía sau lại lù lù bất động.
Lưu Ny Dung thu hết thảy những thứ này vào trong mắt, nàng đã đoán ra thân phận của tên công tử này, trưởng công tử của phó đô Chiết Xung của Đảo Mã Quan, Chu Tự Nhiên, là một trong mười địa phương cùng nhân vật cần lưu ý trên dọc tuyến Bắc hành, ở trên đường cùng sư phụ Tiếu Thương, Lưu Ny Dung đã nhớ kỹ tên Chu Tự Nhiên kia, chính là bởi vì ngay cả cả Tiếu Thương cũng chú trọng nhắc tới người này, nghe nói Chu Tự Nhiên không chỉ có văn thái nổi bật mà còn có rất nhiều giai thiên lưu truyền ở Bắc Lương, có thể kéo cả tam thạch cung, bách bộ xuyên dương, tiễn thuật siêu quần. Cần biết ba mươi cân là một quân, bốn quân là là một thạch, có thể kéo được tam thạch cung thì đã là có lực cánh tay dọa người, còn nếu có thể cam đoan được có thể bắn tên được chính xác, là đủ để trực tiếp tiến vào quân Bắc Lương đảm nhiệm vai trò du nỏ thủ. Tuy hai bên giang hồ - quân lữ là tương khinh, nhưng trên đời này thật đúng là không có nam tử lỗ mãng vô tri nào dám khinh thường Bắc Lương. Lưu Ny Dung nhìn về phía Chu Tự Nhiên, không ngờ sau khi người này xuống ngựa không phải nói chuyện với nữ tử kia trước, mà là tươi cười nhìn nàng. Điều này làm cho Lưu Ny Dung trở tay không kịp, theo bản năng hơi quay đầu lại, sau khi phục hồi tinh thân mới cảm thấy xấu hổ, ánh mắt cũng dần khôi phục vẻ lãnh tịch.
Ở Bắc Lương, người miễn cưỡng có thể xem nữ tử đẫy đà kia như là con cháu để mà nói chuyện vui vẻ, ước chừng chỉ có vị chân tuấn ngạn hàng thật giá thật như Chu Tự Nhiên mà thôi. Vị nữ tử đẫy đà giờ đã mất đi hứng thú cùng tính thú với Từ Phượng Niên, nàng chỉ ném mị nhãn rồi cùng Chu Tự Nhiên đi vào cửa thành quan ải, lúc đi thoáng qua đoàn người Ngư Long Bang giờ như đang gặp đại địch, nàng không quên hừ lạnh một tiếng thị uy về phía Lưu Ny Dung, còn Chu Tự Nhiên thì lại hữu ý vô tình dừng bước một chút rồi mới đi tiếp. Tiếu Thương thấy mọi việc đã xong thì thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài, chỉ cần không phải là cô vân dã hạc có vũ lực bễ nghễ thế gian thì mọi chuyện sao có thể vừa lòng đẹp ý được đây, không thể thiếu việc phải nín thở vài lần khi đối mặt với các loại thế lực được, thế nhưng ông vẫn sợ Lưu Ny Dung để tâm, thế nên mới tìm một câu chuyện nhẹ nhàng mà nói: "Chu công tử văn võ song toàn này, xứng đôi với Ny Dung chúng ta nha."
Lưu Ny Dung chua xót nói: "Sư phụ, người biết con ghét nhất loại con cháu quan lại này mà, nhìn hòa khí, đối nhân xử thế linh lung bát diện, nhưng kỳ thật ăn thịt người không nhả xương."
Tiếu Thương cười cười, không hề trêu ghẹo đồ đệ tâm khí kỳ cao này nữa mà cùng đi tìm khách điếm thích hợp để vào ở. Theo lẽ thường mà nói, không vào cửa hàng mới mở, không vào cửa hàng đổi chủ, đều là quy củ cũ hành tẩu giang hồ, đạo lý cũng dễ hiểu, chẳng qua là nếu nghỉ lại ngay trước mắt binh lính của Đảo Mã Quan thì cũng không cần quá so đo những thứ này. Cuối cùng đám người đã tìm được một cửa hiệu lâu đời trong phố xá sầm uất, hơn ba mươi người một đêm phải tốn gần hai mươi lượng bạc, cho dù là Lưu Ny Dung từ nhỏ đã không lo cơm áo, thì cũng có chút đau lòng, nàng biết rõ khách quen bản địa chỉ cần không đến mười lượng, nhưng để mọi thứ ổn thỏa, mặc dù bị coi như dê béo để người ta tàn nhẫn làm thịt một trận, thì Ngư Long bang cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống mà thôi.
Trong thời gian này Từ Phượng Niên vẫn an tĩnh đi theo phía sau, một màn trên đường kia đã khiến cho Ngư Long bang thập phần khinh thị đối với vị thanh niên bội đao vốn không cùng đường này, đều nghĩ thầm thanh bội đao của tiểu tử ngươi là để làm cảnh sao? Thiếu chút nữa đã bị một người đàn bà cướp cả người đi làm làm tiểu bạch kiểm rồi. Cho dù đánh không lại những người hầu tàn ác độc kia thì tiểu tử ngươi tốt xấu gì cũng phải có ý tứ bày ra một khuôn mặt giận dữ chứ, thế mà ngươi lại tỏ vẻ hèn nhát không nói được một lời rồi còn lùi lại một bước kia là sao. Làm mấy trò như vậy không phải liên lụy đến Ngư Long bang chúng ta cũng mất mặt xấu hổ cùng ngươi sao?!
Phil Một gã Ngư Long bang trẻ tuổi nhổ một ngụm nước bọt ở bên chân Từ Phượng Niên.