Chương 6: Chồn che trán (2)
Chương 6: Chồn che trán (2)Chương 6: Chồn che trán (2)
Trên di chỉ đài cơ giờ toàn là đao quang kiếm ảnh, hai vị hiệp sĩ ngươi tới ta đi, đánh cho thiên hôn địa ám, người xem phía dưới phần lớn là bình dân bách tính sống an ổn qua ngày, không cần biết các ngươi là phương nào thần thánh, cái gì mà Thiên Sơn Truy Phong kiếm hay Trảm Mã Bổ Hổ đao gì gì đó, thì chỉ cân bang bang bốp đánh cho hăng say là được, bọn họ cũng sẽ không keo kiệt vỗ tay ủng hộ, ròng rã một hai trăm người đang xem cuộc chiến đều hô to thống khoái, rất nhiều hán tử đều đứng ở trên băng ghế vỗ tay trâm trồ khen ngợi, dù sao bọn họ cũng không cần móc nửa viên một đồng nào ra. Còn những người đặt cược ngược lại tương đối khẩn trương, không lên tiếng, chỉ khi nhìn thấy nhân vật mình đặt cược đánh ra chiêu thuật đẹp mắt thì mới âm thâm nắm chặt tay, còn khi thấy rơi vào thế hạ phong thì sẽ lo lắng.
Từ Phượng Niên không có hứng thú xem cuộc chiến, nhưng cũng không toát ra chút khinh thường nào, hắn bước xuống đầu tường gạch thô trước, tiểu nương kia thì thuận thế nắm lấy tay đứa nhỏ, nàng sợ đứng cùng với vị công tử này quá lâu thì sẽ rước lấy lời đồn đãi vụn vặt có thể mọc rễ nảy mầm trong phố phường ngõ hẻm, thế nên nào dám dừng lại ở đầu tường quá lâu, thâm định xuống đường bùn sớm một chút để cùng con trai rời khỏi chợ cho sớm, thôn của mẹ con các nàng cũng ở ngay bên cạnh, cách không đến một dặm đường. Đứa nhỏ cảm kích vị ca ca này hào phóng nên cười cười kéo kéo ống tay áo Thế tử điện hạ, Từ Phượng Niên quay đầu lại thì thấy đứa nhỏ vươn tay, tựa hồ muốn nắm tay mình, Từ Phượng Niên thấy thế thì cười cười, nhưng không có đưa tay ra mà chỉ là nhẹ nhàng nhìn thoáng qua tiểu nương hơi hơi há miệng với vẻ mặt đỏ lên kia, hắn không muốn làm cho nàng khó xử, cho nên chỉ nhéo nhéo hai má đứa nhỏ một chút rồi sải bước rời đi.
Tiểu nương lặng lẽ thở ra một hơi, hai má nóng hổi, trừng mắt nhìn đứa nhỏ, đứa nhỏ dù sao vẫn là đứa nhỏ, trắng như tờ giấy mỏng, nó chỉ cảm thấy mẫu thân so với trước kia đẹp mắt hơn nhiều, có vẻ là đang thẹn thùng, nhưng không biết nàng thẹn thùng cái gì.
Đánh nhau kịch liệt cuối cùng cũng kết thúc, nếu không kết thúc, mấy tên được mười mấy đồng xu thuê tới làm ấm sân khấu kia phải vỗ tay đến sưng đỏ rồi, cổ họng người nào người nấy đều khàn khàn, cũng không phải nói bọn họ chuyên nghiệp như thế nào, chẳng qua trận tỷ thí này quả thật là đặc sắc, hán tử than đen có trảm mã đao trong tay kia, hắc, khí lực kia thật đúng là có thể bạt sơn hà, chỉ cần vung đao mấy trăm cái đã làm cho người ta cảm thấy kính nể rồi, tên bạch y kiếm khách kia thì lại càng tài ba hơn, một kiếm nơi tay, ống tay áo bồng bềnh, như du long kinh hồng, làm cho người ta hoa cả mắt.
Tráng hán trảm mã đao bại đến tâm phục khẩu phục, chắp tay nhận thua, tự đáy lòng nói vài câu khen ngợi kiếm khách, phần khí độ rộng rãi này, làm cho quần chúng giơ ngón tay cái lên khen ngợi, mà vị kiếm sĩ cao minh làm cho vài vị tiểu gia bích ngọc dưới sân sinh lòng si mê kia sau khi thu kiếm về vỏ liền lưu lại một câu "Đi đường Giang Nam ngàn dặm, khi vê không một xu", rồi phiêu nhiên mà đi, quả nhiên là tiêu sái không bị trói buộc, có khí khái.
Đây là một bức tranh tất cả đều vui mừng, không đợi vị múa trảm mã đao xuống đài, đã có một vị lão ông gia cảnh giàu có đi lên lung lạc lấy lòng. Lưu Ny Dung đang cân nhắc làm sao ra mặt, mới có thể thân cận với hán tử trảm mã đao rất có năng lực kia, bỗng một gã trung niên quản sự Ngư Long bang mặt có vẻ ưu sầu chạy tới rồi thì thâm với nàng cái gì đó, Lưu Ny Dung nghe xong thì nhíu mày. Chẳng biết vì sao hiệu úy của Đảo Mã Quan lại ra mặt ngăn cản bọn họ, nói là giấy tờ thông quan xảy ra chút vấn đề, Tiếu Thương cũng mang cả thân phận đệ tử tướng môn ra mà cũng không có tác dụng, xem ra đêm nay nhất định phải ngủ lại trong quan rồi. Điều này làm cho Lưu Ny Dung có chút bất an, theo lý thuyết thì Đảo Mã Quan chỉ là một cửa ải nhỏ, quan hàm lớn nhất của nơi này bất quá cũng chỉ là phó úy lục phẩm, cái vị mà Ngư Long Bang dốc sức làm việc kia cao hơn cả tứ phẩm, mũ quan trên đỉnh đầu còn lớn vài cấp, tuy nói là võ tán quan*, không nắm giữ binh quyền, nhưng quân Bắc Lương đã tự thành hệ thống, tất cả đã thành một khối, nếu mà tìm hiểu nguồn gốc mấy cái chứ quan này thì luôn có thể liên quan đến các loại quan hệ họ hàng. Với cái chức phó úy lục phẩm quan ải nho nhỏ kia, dưới điều kiện tiên quyết là đã được cống nạp không ít bạc thì không có lý do gì không bán mặt mũi cả. Lưu Ny Dung không để ý tới tên vũ phu Trảm Mã Đao kia nữa mà bước nhanh về phía đầu thành, thấy Tiếu Thương đang trâm mặt, hiển nhiên là đã bị khinh bỉ không nhỏ. Khi ông nhìn thấy Lưu Ny Dung thì thấp giọng cười khổ nói: "Có cổ quái, giấc ngủ đêm nay có vẻ sẽ không được yên ổn rồi, chúng ta tìm một cửa hàng sầm uất ở lại, đắt thì đắt một chút, nhưng số bạc này tuyệt đối không thể tiết kiệm. Mỗi ca mười người, thay phiên trực đêm, sống qua đêm nay là tốt rồi." (* vốn chỉ những quan chức không giữ chức vụ cố định)
Lưu Ny Dung vốn không phải là nữ tử hẹp hòi, gật đầu nói: "Nên như thế"
Trong lúc nói chuyện, Lưu Ny Dung thoáng nhìn thấy đám buôn ngựa kia đang đi nhanh về phía bọn họ, dẫn đầu là một vị nữ tử đây đà có thần thái ngạo mạn đến cực điểm, nữ tử này tuổi không lớn, trên đầu quấn một tấm da chồn tỉnh xảo, loại trang trí này cực kỳ thịnh hành ở biên cảnh Lương Châu, mùa thu đông có thể chống lạnh, cũng rất đẹp mắt, tục xưng là chồn che trán hoặc là thỏ nằm, được lưu truyền đầu tiên từ Bắc Lương vương phủ, hình như đây chính là trang phục xảo diệu của đại quận chúa Từ Chi Hổ. Những nữ tử quyền quý của Bắc Lương đều có tính tình hoạt bát, đều không ngừng ăn mặc theo phong trào.
Bên cạnh nữ tử uyển chuyển đều là những người liếc mắt một cái liền biết là lão đạo trong người luyện võ, khí thái đều trâm ổn, đặc biệt là lão giả bên cạnh kia, ánh mắt hung ác nham hiểm như lão ưng, hai tay mười ngón như móc câu, không biết tu tập loại công pháp nào mà lại lộ ra màu vàng nhạt không hợp lẽ thường, có vẻ như tu luyện theo con đường ngoại gia bá đạo hung ác như long trảo thủ.
Bảy tám vũ phu oai vệ bao nữ tử kiêu căng như là chúng tỉnh củng nguyệt, ngoại trừ nàng, thứ dư thừa nhất để ngắm nhìn là chính là một gã nam tử bôi son đắp phấn kia, bộ dạng tuy tuấn tú, chỉ là quá mức âm nhu như nữ tử, không có nửa điểm cương khí, hắn như chim con nhỏ nép vào người nữ tử rồi ném ánh mắt mười phần âm ngoan nghiền ngẫm về phía đám người Lưu Ny Dung.
Từ Phượng Niên chậm rãi đi tới, nhìn thấy tình cảnh có xu thế giương cung bạt kiếm, liền dừng bước, định đứng xa xa quan sát, thật không may chỉ tiết này của hắn, không chỉ bị Lưu Ny Dung mặt bắt gặp rồi rước lấy sự bất mãn của nàng, mà ngay cả nữ tử đẫy đà có chút mập mạp kia cũng phát hiện ra, ánh mắt ả lập tức sáng lên, khóe miệng cũng nhếch lên, ngay cả Lưu Ny Dung ả cũng mặc kệ mà gọn gàng dứt khoát ngoắc ngoắc ngón tay với Từ Phượng Niên, nhìn vẻ mặt là biết muốn sủng hạnh hắn.
Nữ tử mà có thể mê đắm nhìn người ta ở giữa đường như thế, thì cũng có thể coi là có da mặt cùng bản lĩnh cao minh.
Từ Phượng Niên lui về phía sau một bước, ở trong mắt Lưu Ny Dung đây cơ hồ đã là việc nên đáng chém, nàng nghĩ thầm thanh niên bội đao này thật sự là làm cho người ta tức giận, thế nào mà một chút cốt khí giang hồ nhi lang cũng không có vậy! Sau khi nghĩ một hồi thì khóe miệng Lưu Ny Dung lại nở nụ cười lạnh, kèm treo đầy trào phúng khinh bỉ, họ Từ này vốn không phải nhân sĩ giang hồ, bất quá cũng chỉ là một kẻ vẫy đuôi cầu xin thương xót với chủ tử trong đại môn tướng quân mà thôi, nào có thể có loại gửi gắm hy vọng nào mà hắn có thể đảm đương nổi chứ, quá coi trọng hắn rồi.
Tuấn ca nhi thoa phấn kia thấy nữ tử bên cạnh động xuân tâm thì ghen tị đến đỏ mắt, nói thâm một tiếng như làm nũng: "Tiểu thư, tên mặt trắng mang bội đao kia cùng đám man tử này thật thô tục."
Nữ tử giơ tay tát một cái vào mặt nam tử này, nam tử bị ăn cái tát đau thì bưng mặt, ánh mắt u oán, lã chã muốn khóc, đám người Ngư Long bang cùng Lưu Ny Dung thấy một màn này đều là sởn gai ốc, chỉ cảm thấy buồn nôn đến rối tinh rối mù, kể từ đó, ác cảm đối với vị họ Từ kia ngược lại đã giảm bớt đi rất nhiều.