Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 372 - Chương 11: Giang Hồ Xấu Nhất Tốt Nhất (1)

Chương 11: Giang hồ xấu nhất tốt nhất (1) Chương 11: Giang hồ xấu nhất tốt nhất (1)Chương 11: Giang hồ xấu nhất tốt nhất (1)

Vương Đại Thạch vốn nghĩ đời này có thể chết trước mặt Lưu tiểu thư cũng xem như không phí công đầu thai một lần, chỉ là phải xin lỗi lão cha, ở đây đạo mất hương hỏa của Vương gia. Đối với tiểu nhân vật như hắn mà nói thì Lưu Ny Dung chính là tiên tử không dính khói lửa trần gian, cô nương xinh đẹp, ôn nhu, tâm địa, võ học còn cao, đừng nói là lọt vào mắt xanh của nàng, lúc ấy ở Ngư Long Bang, Vương Đại Thạch chỉ nhìn từ xa đã có thể nóng toàn thân lao động cả ngày cũng không thấy mệt, nếu may mắn thấy tiểu thư nở nụ cười xinh đẹp thì đảm bảo ban đêm sẽ mất ngủ.

Những năm này, ngủ cùng với mấy vị sư huynh trên một chiếc giường lớn, đêm nào mà không nghe họ kể đủ thứ chuyện về tiểu thư, nhớ ít năm trước đây, một vị sư huynh còn không biết sống chết mà biên soạn ra sự tích anh dũng mình từng nhìn lướt qua cái yếm của tiểu thư phơi ở viện tử, đêm đó y đã liên thủ với các sư huynh còn lại đánh thành đầu heo, nhưng mà nghe nói sau đó rất nhiều sư huynh cũng lén lút hỏi cái yếm nhỏ kia màu gì, kiểu dáng ra sao, biết rõ là giả mà đều nguyện ý suy nghĩ lung tung một trận.

Vương Đại Thạch không có tư cách góp náo nhiệt này, cũng chỉ biết nhìn tiểu thư Lưu Ny Dung từ xa, y biết một ngày nào đó tiên tử trong lòng cũng sẽ giúp chồng dạy con, lúc trước nghe sư huynh nói lão Bang chủ tìm cho tiểu thư một vị con cháu thế gia trong hào môn, Vương Đại Thạch lập tức hơi chán nản, lại chó chút hâm mộ lão cha năm đó có thể tử chiến vì Ngư Long Bang.

Từ Phượng Niên buông thi thể không còn cột sống chống đỡ ra, xoay người ngồi xuống, lau tay lên quần áo của Triệu Dĩnh Xuyên, thoáng nhìn thanh Bắc Lương đao kia, mới vừa rồi láy bàn tay làm đao đâm vào sau lưng gã này, vốn ngón giữa có thể dễ dàng nổ nát cả cột sống nhưng vì cẩn thận trong nháy mắt biến cổ tay chặt thành trảo, nếu như thi thể rơi vào trong mắt người có tâm thì cảnh giới triển lộ ra cũng không đến mức quá dọa người.

Lần xuất hành này sở dĩ ẩn thân ở Ngư Long Bang, không có quỷ kế gì đáng nói chẳng qua chỉ là tiện đường đến Bắc Mãng Lưu Hạ Thành, nên sai Chử Lộc Sơn an bài một chút, lén thay thế tên quản gia trong võ tán quan phủ kia, giam y ở trong đại lao của quan phủ, chờ Ngư Long Bang từ Bắc Mãng trở về mới được thả ra, đoán chừng quản sự gặp tai bay vạ gió đi ăn cơm tù đến bây giờ vẫn chưa hay biết gì. Từ Phượng Niên cũng không ngờ khi đến Đảo Mã Quan, Ngư Long Bang lại lâm vào tử địa tuyệt cảnh, chuyện này không phải do hắn mà ra, vốn hắn không có ý định nhúng tay, vinh nhục của một tam lưu tam lưu ở Bắc Lương chập trùng, Thế tử điện hạ trời sinh tính lạnh nhạt thật sự không hứng thú để ý đến.

Anh hùng cứu mỹ nhân, lấy lòng của Lưu Ny Dung? Từ Phượng Niên thật đúng là không có phần an nhàn thoải mái này.

Vừa rồi trong phòng, Vương Đại Thạch đang ngẩn người, Thế tử điện hạ thì chậm rãi đọc một bộ đao phổ vô danh, dùng một chữ ngàn vàng để hình dung cũng không đủ, cảm ngộ võ học của Thành Võ Đế Vương Tiên Chi, ngươi nói giá bao nhiêu? Một bản đao phổ sáu mươi bốn trang, đọc xong một trang chỉ khi xác nhận đã nghiền ngẫm thấu mới cẩn thận cẩn thận từng li từng tí xé một trang đi, từ Bắc Lương vương phủ đến Đảo Mã Quan mới xé đi ba trang mà thôi, trang thứ tư đang đọc nhẹ nhàng vui vẻ thì Triệu Dĩnh Xuyên đã ngã đụng vào, ngươi đi vào thì cũng đã đi vào, còn ở đó rên rỉ, mang đao phổ bỏ vào trong ngực, Thế tử điện hạ vốn xem như có thể nhịn được, cho đến khi tên này lấy Vương Đại Thạch đi uy hiếp Lưu Ny Dung, nhìn Ngư Long Bang Vương Đại Thạch trên bàn cố ý không đụng phải hơn phân nửa gói bánh ngọt quân cờ mềm, cuối cùng nổi lên sát cơ, thế là ca môn kia cũng chỉ có thể lên hoàng tuyền tìm người khác tán dóc.

Sau khi Lưu Ny Dung chấn kinh cũng không quá dây dưa với cái chết của Triệu Dĩnh Xuyên mà đi đến cửa sổ nhìn bên ngoài khách sạn cũng có thêm một thi thể, ngực cắm một mũi tên, hiển nhiên là Công Tôn Dương xuất thủ uy hiếp, tìm một tử địch của Tiêu Thương dẫn đầu khai đao, nhưng những thủ đoạn lăng lệ này ở trước mặt giáp sĩ Đảo Mã Quan và họ Từ ngang nhiên xuất thủ chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Sau khi Từ Phượng Niên ngồi xuống, cầm lấy một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm, chậm rãi nói: "Một xe hàng hóa kia phải làm sao bây giờ?"

Lưu Ny Dung thật vất vả mới thay đổi chút ấn tượng với hắn, những lời này vừa ra khỏi miệng đã lập tức đánh về nguyên hình. Lưu Ny Dung vô cùng lo lắng, tâm tư bách chuyển cũng nghĩ không ra một sách lược vẹn toàn đưa Ngư Long Bang thoát khỏi vũng bùn, căn bản không để ý đến nam tử đầu cơ này, mắt thấy Công Tôn Dương một tay liên châu tiễn phát ra từng chiếc đinh đóng xuống mặt đất trước ngựa, cuối cùng tạm thời ngăn trở giáp sĩ Đảo Mã Quan tiến lên, chạy là vạn lần trốn không thoát, Chu Tự Như tự mình dẫn hơn mười tên ky binh tỉnh hãn, với sự tính toán kín đáo của người này, khẳng định hậu viện cũng an bài cạm bẫy liên hoàn, chiến lực của ba mươi mấy người Ngư Long Bang chỉ cần mười mấy cung tiễn thủ chọn vị trí tốt là có thể kéo chết kéo đổ Ngư Long Bang, đến lúc đó còn sót lại mấy con cá lọt lưới, đối đầu cới ky binh Chu Tự Như và hai cỗ thế lực còn lại, nàng và Tiêu Thương Công Tôn Dương còn không phải sẽ khó thoát khỏi kết cục thê lương mặc người chém giết sao?

Lưu Ny Dung đối mặt loại bế tắc do mấy đôi tay này cùng tạo nên, dù nàng có tiêm tiêm diệu thủ lại có thể giả như thế nào?

Tiêu Thương bước vào trong phòng, thấy tử thi dưới chân Vương Đại Thạch thì nhíu mày, khi thấy Bắc Lương đao trong tay của thi thể lại bùi ngùi thở dài, lầm tưởng là thủ bút của Lưu Ny Dung, thầm nghĩ nếu nha đầu Ny Dung này đã quyết định như vậy tối nay chết thì chết, nhưng mà Vương Đại Thạch thấy Nhị bang chủ cao cao tại thượng đến, một mặt cảm kích ân cứu mạng của Từ công tử, một mặt xuất phát từ bản năng sợ hãi nên vội giải thích: 'Là Từ công tử xuất thủ tương trợ, mới giết người này."

Đương nhiên Tiêu Thương không tin, ánh mắt của lão nhìn qua Lưu Ny Dung ở cửa sổ đang xoay người, sau cái gật đầu nhẹ, Tiêu Thương một phen tư lượng đã giận tím mặt nói: "Họ Từ, ngươi có biết người này là giáp sĩ Bắc Lương, sao lại dám giết? ! Ngư Long Bang ta tuyệt đối sẽ không làm bạn với ngươi! Ngươi lăn ra ngoài tự thỉnh tội với quan phủ!"

Bên ngoài khách sạn cũng nghe được lời nói hiên ngang lẫm liệt của Tiêu Thương. Sau khi Chu Tự Như nghe được tin này thì sắc mặt âm trầm đến khủng bố, Triệu Dĩnh Xuyên là huynh đệ kết bái với y, tiền đồ như gấm trong Bắc Lương quân, mấy năm nay, Chu gia tiêu bạc lên người huynh đệ khác họ nói ít cũng bốn, năm ngàn lượng, càng đừng đề cập lão cha Chu Tự Như làm Chiết phó đô úy âm thầm mua bán ân tình trải đường cho Triệu Dĩnh Xuyên, chính là trông cậy vào hai huynh đệ Chu Tự Như, Triệu Dĩnh Xuyên sau này có thể ở trong Bắc Lương biên quân làm nổi bật lẫn nhau, cùng bước lên mây. Ai ngờ lại gãy trên địa bàn nhà mình, chuyện này khiến Chu Tự Như giận không kêm được, y ngẩng đầu nói với Thần Tiễn Thủ trong Ngư Long Bang: "Lão thất phu còn dám ngăn ta thì nhất định ngươi sẽ gây họa cho cả tộc!"

Bản ý của Tiêu Thương là muốn mang lửa giận bên ngoài khách sạn đổ lên người họ Từ, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, lão không biết nội tình của đao khách Triệu Dĩnh Xuyên, lửa cháy đổ them dầu khiến Chu Tự Như quyết tâm muốn Ngư Long Bang chôn cùng với huynh đệ của y. Trong mắt của Lăng Châu kiếm sĩ thành danh đã lâu, chỉ cần sĩ tốt Đảo Mã Quan không lẫn vào bãi bùn nhão này, với thực lực của Ngư Long Bang đủ để đối phó với hai nhóm nhân sĩ giang hồ khác, hiển nhiên lão đã khinh thường dã tâm và khẩu vị của Chu Tự Như.
Bình Luận (0)
Comment