Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 373 - Chương 12: Giang Hồ Xấu Nhất Tốt Nhất (2)

Chương 12: Giang hồ xấu nhất tốt nhất (2) Chương 12: Giang hồ xấu nhất tốt nhất (2)Chương 12: Giang hồ xấu nhất tốt nhất (2)

Dường như Lưu Ny Dung không dự liệu được sư phụ lại nói như vậy, trong lúc nhất thời đầy kinh ngạc, lại nhìn sư phụ mà trước kia nàng cảm thấy luôn có phong phạm kiếm tiên đúng là lạ lãm, nàng quay đầu nhìn qua họ Từ, người kia ăn bánh ngọt xong, nhẹ nhàng võ tay, không định đứng dậy. Lưu Ny Dung muốn nói lại thôi, có chút áy náy. Tiêu Thương hận không thể lập tức ném nam tử ăn hại giả vờ giả vịt này ra ngoài cửa sổ để những móng ngựa kia đạp thành thịt nát, lão cố chấp cho rằng chỉ cần giáp sĩ Đảo Mã Quan không còn tức giận thì lão và Ngư Long Bang có thể trở về từ cõi chết.

Từ Phượng Niên thấy vị kiếm khách số một của Ngư Long Bang này có chút tức hổn hển, bình tĩnh nói: "Chớ vội họa thủy đông dẫn, cục diện hôm nay, người thiết lập cục diện quan trọng nhất không phải đám cừu gia của ngươi mà là Đảo Mã Quan Chu Tự Như, gia hỏa này vừa muốn lấy ba mươi mấy cái đầu của Ngư Long Bang các ngươi để đổi lấy quân công diệt cướp, cũng muốn chiếm lấy đồ đệ Lưu Ny Dung của ngươi, cũng may Lăng Châu chiếm cứ một chỗ cắm dùi ở nội địa Bắc Lương, sau này làm chút kiếm sống không lộ ra ngoài ánh sáng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Chu Tự Như trước mắt làm việc xem như giọt nước không lọt, khẳng định phải trảm thảo trừ căn với Ngư Long Bang, Lưu Ny Dung có tư sắc, có thân phận bang chủ Ngư Long Bang tương lai, có thể tự bảo vệ mình trong loạn cục mà mưu cầu phú quý, thử hỏi Tiêu Thương Phó bang chủ lớn tuổi rồi, còn có thể bán cái mông cho Chu Tự Như không? Hay là muốn làm một nha hoàn múa kiếm cầu ân sủng cho Chu công tử?"

Vương Đại Thạch nhìn Từ công tử ngữ điệu bình tĩnh, lại nhìn Tiếu bang chủ đang tức đến mức cánh tay cầm kiếm cũng run rẫy, sắc mặt Vương Đại Thạch cổ quái.

Tiêu Thương đã hận tên họ Từ này thấu xương nhưng sau khi nghe được nội tình dọa người thì nhìn qua Lưu Ny Dung, sau khi thấy nàng gật đầu thì đầu tiên là tâm chết như tro, tiếp theo lại như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, xoay người thấy ngoài phòng không ai thì quay đầu nói khẽ: "Ny Dung, vi sư làm việc cho Ngư Long Bang đã hai mươi năm, cẩn trọng, nhưng có từng làm chuyện gì phải xin lỗi ba chữ Ngư Long Bang chưa? Hơn nữa ta và con một hồi sư đồ, vi sư dốc túi truyền thụ kiếm thuật cho con, đã từng có nửa điểm tư tâm dạy hết cho đệ tử thì thầy chết đói chưa? Sư phụ biết tính tình của con thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành nhưng chuyện này liên quan đến kế hoạch trăm năm của Ngư Long Bang, dù con chịu ủy khuất vẫn phải đánh rớt răng cũng nuốt máu, chỉ cần dắt lên dây với Chu Tự Như kia thì sau này Ngư Long Bang không cần lo lắng tài nguyên, lo gì không thể quật khởi? Lui một bước mà nói thì chỉ cần rời khỏi Đảo Mã Quan, sư đồ ta lại trở mặt với Chu Tự Như cũng không muộn, giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt! Sư phụ có thể đồng ý với con, đến lúc đó dù vi sư phải cược tính mạnh cũng nhất định thay con lấy danh dự từ trên người của Chu Tự Như! Nếu con không tin, Tiêu Thương có thể thề với trời!"

Vương Đại Thạch nghe vậy thì trợn mắt hốc mồm, Phó bang chủ này trước kia anh hùng khí khái cỡ nào, đủ loại sự tích anh dũng vượt mây, có thể khiến cho những tiểu tố Ngư Long Bang như y phải bội phục sát đất, sao hôm nay đến sống chết trước mắt lại có sắc mặt này? Trước kia thưởng thức tạp kỹ ở trên phố xá sâm uất, người cũ Tây Thục kia có tuyệt chiêu đổi mặt dường như cũng không bằng nửa công lực của Tiếu phó bang chủ.

Từ Phượng Niên không mặn không nhạt nói: "Tiếu bang chủ nói rất có lý, vừa suy nghĩ chu toàn cho đại cục của Ngư Long Bang, lại cam đoan để cho hai sư đồ thoát khỏi hiểm cảnh, dụng tâm lương khổ, ta nghĩ sau này Lưu lão bang chủ chắc chắn sẽ đội ơn vô cùng, dứt khoát tôn nữ cũng gả cho Tiếu đại hiệp, chồng già vợ trẻ, ông trời tác hợp, Từ mỗ ở đây chúc mừng hai trước."

Lời này sao mà ác độc thế, liên hệ với trước đó muốn Tiêu Thương bán cái mông cho Chu Tự Như và tao thủ lộng tư đùa giỡn múa kiếm, công phu mồm của Thế tử điện hạ hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới rất cao. Ngay cả Vương Đại Thạch loại vô danh tiểu tốt bình thường dịu dàng ngoan ngoãn nhãn nại nhất, lại nhìn cái gọi là đại hiệp Tiêu Thương ra vẻ đạo mạo sắc mặt xấu xí cũng hận không thể tát mấy cái vào miệng.

Từ Phượng Niên chưa quên quay đầu, hời hợt liếc Lưu Ny Dung nói: "Đoạn nhân duyên này, ý của Lưu tiểu thư thế nào? Đến lúc đó chớ quên gửi thiệp cưới cho Từ mỗ nhé."

Tiêu Thương giận dữ nói: "Thằng nhãi ranh làm càn!"

Lưu Ny Dung thì quát với Từ Phượng Niên và sư phụ Tiêu Thương: "Câm miệng!"

Tiêu Thương vốn đã có ý đồ xuất kiếm giết người nồng nặc, chỉ là sau khi nghe giọng nghẹn ngào của Lưu Ny Dung thì mới thức tỉnh nếu lão giết người trước mặt nàng, e là cũng thật sự phải liên lụy mình giao mạng lại ở khách sạn rồi.

Lưu Ny Dung trâm giọng nói: "Tiêu Thương, tình nghĩa sư đồ của ngươi và ta dừng ở dây, hôm nay Lưu Ny Dung tuyệt đối sẽ không ủy khuất cầu toàn với Chu Tự Như kia, bây giờ ngươi muốn đi thì có thể còn một cơ hội."

Sắc mặt Tiêu Thương âm tình bất định, hừ lạnh, không chút do dự xoay người bỏ đi.

Lúc này, Lưu Ny Dung cuối cùng cũng khóc thút thít.

Từ hài tử đến thiếu nữ, lại đến nữ tử, hai mươi mấy năm nay những ước mơ và tưởng tượng xa vời có liên quan đến giang hồ, trong nháy mắt này đều như quảng gương đồng, phá thành mảnh nhỏ.

Từ Phượng Niên đứng dậy, không nhìn Lưu Ny Dung lê hoa đái vũ mà đi đến bên cửa sổ khẽ nói: "Cố gắng nhịn một lát, có lẽ sẽ có chuyển cơ, Đảo Mã Quan không phải của một mình Đảo Mã Quan Chu Tự Như, người đứng thứ hai Thùy Củng hiệu úy Hàn Đào vẫn luôn không hợp với lão tử của Chu Tự Như, nếu ta không nhớ lầm thì gần đây có một người lãnh đạo trực tiếp tuần sát Đảo Mã Quan, nếu Hàn Đào có chút đầu óc thì sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để chèn ép sự kiêu của của phụ tử Chu Tự Như, nhưng mà đến lúc đó có phải phía trước đánh hổ phía sau chống sói không thì Ngư Long Bang các ngươi tự cầu phúc đi. Đến lúc đó, nếu có người lại ham muốn sắc đẹp của ngươi, ta đoán chừng ngươi cũng không có mấy cân kiên cường có thể chèo chống rồi? Sư phụ lòng hiệp nghĩa của ngươi có mấy câu nói không sai, về lâu dài, chỉ cần ngươi chịu ủy khuất bản thân thì đối với Ngư Long Bang chẳng qua là đêm nay thiếu khoảng ba mươi tay chân, sau này có một phương thế lực Bắc Lương biên quân làm chỗ dựa, trong tay nắm giữ rất nhiều bạc còn sợ không mời chào được chó săn chịu bán mạng thay ngươi sao? Ngươi chẳng qua chỉ là làm nhỏ cho quân gia, làm nhỏ thì làm nhỏ thôi, không chừng còn có thể trở thành Nữ hoàng đế ở giang hồ của Lăng Châu thì sao."

Lưu Ny Dung đứng sau lưng Từ Phượng Niên, hai mắt đẫm lệ nhìn bóng lưng mơ hồ của nam tử đeo bội đao này, lắc đầu nói: "Đó không phải là giang hô mà ta muốn."

Từ Phượng Niên cười khẩy nói: "Vậy thì ngươi nên cầu Thùy Củng hiệu úy Hàn Đào có thể cùng Chu Tự Như hai hổ đánh nhau, thật không giấu diếm, nữ tử có khẩu âm Bắc Mãng kia có lai lịch rất lớn, không phải bất kỳ nữ tử quyền quý nào cũng có thể treo bên hông một cái Tiên Ti Long Đầu Ngọc Khấu Đái đâu, nếu Hàn Đào có quan hệ bình thường với Quả Nghị Đô Úy mới nhậm chức kia thì cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi, đến lúc đó, ngươi còn chết thảm hơn trong tay của Chu Tự Như. Ngay cả sống cũng sống không nỏi, còn đề cập cái gì phế phẩm giang hồ của ngươi với ta."

Lưu Ny Dung cười khổ nói: "Trên đường đi trước kia, mấy ngày ngươi khó nói được một câu, vốn cho rằng ngươi sợ Ngư Long Bang, đến hôm nay mới biết lời nói của ngươi lại chanh chua như vậy."

Từ Phượng Niên chống hai tay lên cửa sổ, híp mắt nói: "Nói khó nghe, chân tiểu nhân cũng tốt hơn những tên ngụy quân tử làm chuyện khó coi kia."

Lưu Ny Dung ảm đạm hao tổn tinh thần, mờ mịt hỏi: "Nếu như Thùy Củng hiệu úy mà ngươi nói cũng không xuất hiện thì ngươi có giúp chúng ta không?"

Từ Phượng Niên cười lạnh hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?"

Lưu Ny Dung dứt khoát quay người.

Xem ra là đã ôm quyết tâm hẳn phải chết.

Vương Đại Thạch nhìn Từ Phượng Niên rồi cũng đi theo.

Có thể kề vai chiến đấu với tiểu thư, sau đó chết chung một chỗ, dù thi thể cách rất xa thì đây cũng là giang hồ tốt nhất của Vương Đại Thạch.
Bình Luận (0)
Comment