Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 374 - Chương 13: Giảng Đạo Lý Với Giang Hồ (1)

Chương 13: Giảng đạo lý với giang hồ (1) Chương 13: Giảng đạo lý với giang hồ (1)Chương 13: Giảng đạo lý với giang hồ (1)

Từ Phượng Niên lấy nửa gói bánh quân cờ mềm kia đi khỏi phòng đến gian phòng giam giữ thổ phỉ, sau khi hắn ngồi xuống nhìn qua kẻ đáng thương trước bị xem như quân cờ, sau lại bị xem như con rơi, ước chừng là dược vật nhuyễn cân tô cốt, đại lão qua rất cường tráng mà bây giờ lại mặc ửng đỏ không còn chút sức lực nào, may mà hiện tại nhất định không ai đến đây nếu không gặp phải Thế tử điện hạ và một hán tử mặc người thịt cá ở chung phòng, cô nam quả nữ thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác là hai hán tử, chỉ sợ đối với cảnh tưởng tượng kế tiếp có lẽ vô cùng khó coi.

Từ Phượng Niên dời ghế ngồi đến bên cửa sổ, cửa sổ không cao, dáng người của Từ Phượng Niên vốn thẳng tắp, đưa cổ lên đã có thể nhành rõ động tĩnh trong khách sạn, nếm thử bánh ngọt mềm dẻo ngon miệng, Vương Đại Thạch mới được hắn cứu khỏi tay của Triệu Dĩnh Xuyên, chỉ lệ người được cứu và Lưu Ny Dung cũng không đoán được vì sao, đương nhiên cũng không phải nói Thế tử điện hạ rất đơn giản chỉ vì một bao bánh ngọt đã xuất thủ, đều nói ăn no rỗi việc mới làm chuyện nhàm chán. Lúc ấy không có ngay cả ăn cũng không có ăn, chỉ là Vương Đại Thạch là người duy nhất trong đám Ngư Long Bang thân thiết phát ra từ phế phủ với Thế tử điện hạ, không có vẻ công danh lợi lộc, huống chỉ hành vi của Triệu Dĩnh Xuyên cũng rất không chân chính, về phần kết cục của Lưu Ny Dung như thế nào thì Từ Phượng Niên cũng sẽ không xung phong đi đầu, chuyện này vốn là vận mệnh của Ngư Long Bang, là số mệnh của Lưu Ny Dung bang chủ tương lai của Ngư Long Bang, nói câu khó nghe, với thân thế của Thế tử điện hạ chỉ vì một Lưu Ny Dung mà vội ra mặt vậy thì chẳng phải Bùi Nam Vi kia chỉ cần ném đôi mắt quyến rũ qua thì Từ Phượng Niên sẽ phải kéo theo mấy vạn thiết ky tìm Tĩnh An Vương giết đến khối lửa nổi lên bốn phía Trung Nguyên sao?

Đấu gạo ân thắng gạo thù, ngạn ngữ của cổ nhân rất thấu tình đời, lòng người.

Từ Phượng Niên từ từ ăn bánh ngọt, không để ý ánh mắt hồ nghi của tên khấu phi, tiểu tốt Vương Đại Thạch đang nghĩ đến sông, lúc này thân không còn thứ gì, không có vướng víu, nguyện ý khẳng khái chịu chết cùng Lưu Ny Dung, nếu hôm nay may mắn sống sót, sau này phú quý quyền thế, khi hắn có cơ hội chiếm hữu thân thể của tiên tử trong lòng Lưu Ny Dung lại không cần trả bất cứ giá nào, y sẽ lựa chọn ra sao? Nếu câu trả lời là chấp nhận vậy quay đầu nhìn lại Vương Đại Thạch không phải người tốt sao? Từ Phượng Niên nhìn thấy mấy bang chúng tính tình nôn nóng của Ngư Long Bang đang cố gắng ngăn cản móng ngựa của quan phủ, một người bị cung tiễn bắn xuyên ngực chết đến mức không thể chết nữa. Một người bị Bắc Lương đao từ trên lưng ngựa bổ xuống vạch nứt cả khuôn mặt, lăn lộn trên mặt đất tru lên, sau đó bị một kỹ sĩ dùng kỹ xảo cưỡi ngựa đùa giỡn, dùng móng ngựa giẫãm đạp tới chết. Thế Ngư Long Bang mới biết địch nhân căn bản cũng không có ý định giảng đạo lý, khơi dậy huyết tính giang hồ nhi lang, muốn cá chết lưới rách với ba thế lực lần lượt xâm nhập khách sạn, có Công Tôn Dương tiễn thuật đại gia trên lầu phối hợp tác chiến, Lưu Ny Dung đã hai lần trở về từ cõi chết, điều này còn nhờ vào Chu Tự Như mã chiến tàn nhẫn không chĩa mũi nhọn về hướng nàng.

Từ Phượng Niên nuốt bánh ngọt, không thấy bóng dáng của Vương Đại Thạch đâu, lúc này mới quay đầu mơ hồ hỏi: "Đã phạm phải chuyện gì?"

Trên đùi người này máu thịt be bét, cơ hồ có thể thấy được xương cốt, hiển nhiên ở trên tay của Triệu Dĩnh Xuyên không chiếm được chỗ tốt, đã sinh ra bóng ma tâm lý với người trẻ tuổi mang bội đao, nghe Thế tử điện hạ hỏi, tranh thủ thời gian trả lời chắc chắn: "Cướp giết một đội thương khách Bắc Mãng vào lãnh thổ bán da lông, sau đó đã bị Bắc Lương chúng ta truy nã."

Từ Phượng Niên ừ một tiếng, nói: "Xem ra độ thương khách kia có quan hệ không tầm thường với Bắc Lương biên quân chúng ta, có phải dùng danh nghĩa cướp bóc thương nhân ở biên cảnh Bắc Lương để ngươi lên bảng không?”

Hán tử vẻ mặt cầu xin gật đầu, cắn răng chịu đau đớn thấu xương nói: "Vị công tử này là người hiểu chuyện! Nghe nói bên này vừa đến một vị Quả Nghị Đô Úy, đây không phải đương quan lãnh binh bên dưới, đều muốn khoe thành tích với tân chủ tử sao, ta đã đụng phải cũng xem như cõng chút, thân thủ không tốt, chẳng trách giang hồ quá sâu."

Từ Phượng Niên khẽ cười nói: "Ngươi lại có giác ngộ.

Hán tử sợ vị đeo đao trước mắt này một lời không hợp sẽ dùng đao hướng lên người mình bổ một cái nên vội tìm đề tài, cũng dễ dàng dời đi đau đớn trên thân thể, con mẹ nó thuốc mê, bà nội ngươi sao lại không thêm chút phân lượng để lão tử dứt khoát ngất đi, hán tử bởi vì đau đớn mà sắc mặt dữ tợn, ánh mắt hơi câu nệ cẩn thận hỏi: "Công tử có nghe nói đến vị Quả Nghị Đô Úy mới nhậm chức này chưa?" Từ Phượng Niên liếc nhìn tình cảnh trong viện, cũng không nhìn thấy Vương Đại Thạch, nhíu mày nói: "Hoàng Phủ Bình, trước kia là Nhị trang chủ Trung Nguyên Thanh Sơn Sơn Trang, sau khi bị thiết ky Bắc Lương san bằng, một ổ chó nhà có tang suốt ngày chỉ tìm cách làm sao liều mạng với Bắc Lương vương phủ, sau đó lần lượt chết hầu như không còn, không thể không học thông minh, không còn tìm Từ Kiêu và các đại nhân vật băn khoăn, bắt được bất kỳ người nào trong Vương Phủ đều đỏ mắt chém chết, ba năm trước có một nha hoàn xuất thân nhà nghèo về nhà đưa ngân lượng cho cha mẹ, trên đường bị bọn chúng bắt trói, chờ nhẫn mã Vương Phủ đuổi đến thì toàn bộ nửa người dưới của tiểu cô nương đã không nhận ra người. Nếu lúc ấy ta ở đó... "

Nói đến đây, Từ Phượng Niên dừng lại một chút, cười một tiếng tự giễu: "Dường như cũng không thể làm gì. Vị Quả Nghị Đô Úy kia, bán đứng một đám dư nghiệt cuối cùng của Thanh Sơn Sơn Trang, mật báo cho Vương Phủ, khiến lão trang chủ và một thân huynh đệ cùng khoảng hai mươi tên có quan hệ thân thích trốn tránh nhiêu năm cũng chưa chết, tất cả đều bị ky binh Bắc Lương chém dưa thái rau, ta còn nghe nói gia hỏa tâm ngoan thủ lạt này vào phủ gặp Bắc Lương Vương, chẳng những được thưởng mấy quyển bí kíp trong Đình Thính Triều mà còn vớ vào tay một cái chính ngũ phẩm Quả Nghị Đô Úy, thời lai vận chuyển, ứng câu chuyện xưa giang hồ, bán cái gì cũng không bằng bán huynh đệ, một vốn bốn lời."

Hán tử càng nghe càng kinh hãi, lo lắng bất an hỏi: "Công tự thật là linh thông tin tức, chẳng lẽ cũng là người trong quan phủ như vị tiểu tướng quân kia sao?"

Từ Phượng Niên cười nói: "Bây giờ ta khá thân thiết với Ngư Long Bang."

Máu tươi trên chân của hán tử càng chảy nhiều hơn, hai tay siết lấy tay ghế dựa, đầy đây mồ hôi lạnh, trên mặt nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, nịnh nọt: "Công tử khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã biết là người có phúc khí rất dày, lần này đại nạn không chết tất có đại thành tựu."

Cuối cùng Từ Phượng Niên đã nhìn thấy Vương Đại Thạch lộ diện trong viện dưới lầu, Ngư Long Bang đã chết sáu, bảy hán tử máu nóng, trong đó có tên phun bãi nước bọt vào chân Thế tử điện hạ lúc hoàng hôn trong khách sạn chính là thi thể nằm cuối cùng trên mặt đất, bị một câu mâm đâm xéo vào lồng ngực, lại bị một kỹ sĩ khác phối hợp thành thạo dùng đao gọt mất cái đầu, nếu nói mấy tên trước đó à dựa vào một bầu nhiệt huyết đi liều mạng, vậy thì gia hỏa này xem như tương đương với không xem mạng của mình là mạng, dù sao rõ ràng tiến lên chính là chết, có vết xe đổ của mấy bộ thi thể đẫm máu bày trên mặt đất, lại chạy lên khoe khoang cái dũng của kẻ thất phu, chết thật sự không đáng giá, không phải y bị một mâu, một đao giải quyết thì bên cạnh trừ Lưu Ny Dung ra thật sự đã không còn ai, cũng may Vương Đại Thạch ở trong khách sạn hai chân run rẫy không ngừng dùng nắm đấm nện chân, sau đó còn tự tát hai bạt tai, cuối cùng mới khiến hai chân rung thành cái sàng chịu nghe sai bảo, hét to để tăng thêm lòng dũng cảm, nửa đường nhặt bội kiếm của một sư huynh, lập tức xông vào trận, dừng lại nhắm mắt chém lung tung, đoán chừng những kẻ xông vào khách sạn cảm thấy buồn cười nên tạm thời không vội xử lý tên tiểu tử không cấu thành nửa điểm uy hiếp này.

Lưu Ny Dung đảo mắt một vòng, trừ địch nhân ra không còn người nào khác, bang chúng Ngư Long Bang ở sau lưng, sau khí đối mặt với nàng đều cúi đầu sợ hãi lui về sau.

Công Tôn Dương trên lầu bắn ba mươi mốt tiễn, sáu mũi tên đầu bắn chết bốn người, đều không phải là giáp sĩ Đảo Mã Quan, sau đó phát giác không còn chỗ quay đầu nên bắt đầu bắt giặc trước bắt vua nhưng những mũi tên sau đó đều bị lão nhân điêu phúc ngạch nữ tử dùng ngũ trảo dễ dàng bắt lấy.

Công Tôn Dương biết, dù lão giả này không phải tuyệt đỉnh cao thủ Kim Cương Cảnh thì cũng không kém xa.

Vuốt ve đại cung sừng trâu sau lưng một chút rồi sau đó bẻ gãy dây cung, lúc này mới chậm rãi xuống lầu, y khập khiễn đến sau lưng của Lưu Ny Dung.

Chu Tự Như từ đầu đến cuối không xuống ngựa, quay đầu ngựa lại, nhàn hạ kiêu căng cả người lẫn ngựa đi dạo một vòng, ở trên cao nhìn xuống Lưu Ny Dung cả người đầy vết máu, khóe miệng kéo lên một đường cong âm trâm, mang theo thỏa mãn và đắc ý lớn lao.

Từ Phượng Niên lẩm bẩm: "Đến rồi."

Hán tử trên ghế không nghe rõ, nhỏ giọng nói: "Vị công tử này, mấy năm trước tiểu nhân cướp được một bản đao phổ ố vàng, không biết chữ nên đã đến thanh lâu bao nuôi một thanh linh biết chữ ròng rã hai tháng, mới ghi nhớ từng chữ của bộ đao phổ kia, nếu công tử muốn học có thể dẫn ta rời khỏi khách sạn, ta chậm rãi khẩu thuật cho công tử-"

Từ Phượng Niên đưa lưng về phía cửa phòng, phảng phất tư tưởng không tập trung nên không nghe được điều kiện mê người của hán tử. Một trận âm thanh móng ngựa không đúng lúc vang lên từ xa đến gần, ở trong tai của Chu Tự Như thì dị thường chói tai, Chu đại công tử vẫn luôn tính trước, bây giờ sắc mặt biến hóa, quay đầu nhìn lại, từng bó đuốc kéo dì như núi trong đêm tối.

Không dưới trăm ky tập kích đến.
Bình Luận (0)
Comment