Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 375 - Chương 14: Giảng Đạo Lý Với Giang Hồ (2)

Chương 14: Giảng đạo lý với giang hồ (2) Chương 14: Giảng đạo lý với giang hồ (2)Chương 14: Giảng đạo lý với giang hồ (2)

Trung niên tướng quân mặc giáp cầm đầu là một gương mặt rất xa lạ nhưng nhìn giáp trụ toàn thân, ít nhất là chức quan chính ngũ phẩm tướng quân thực quyền trong Băc Lương quân, đây tuyệt đối là tôn tại mà không phải Đảo Mã Quan Chiết Trùng Phó Úy hoặc Thùy Củng Hiệu Úy có thể va chạm rung chuyển.

Càng khiến Chu Tự Như cảm thấy bất an là bên cạnh tướng quân này có một người cưỡi ngựa, chính là Thùy Củng Hiệu Úy Hàn Đào có địa vị gần với cha y trong Đảo Mã Quan.

Hàn Đào phóng ngựa tiến thẳng một mạch vào khách sạn, liếc mắt nhìn Chu Tự Như, cười lạnh: "Chậc chậc, Chu Tự Như, bản lĩnh thật lớn nha, đến cùng ở Đảo Mã Quan này, cha ngươi là Chiết Trùng Phó Úy hay ngươi mới là Chiết Trùng Phó Úy hả? I"

Chữ hả cuối cùng rõ ràng là đã tăng âm điệu.

Trên quan trường, quan hơn một cấp đè chết người, rất nhiều người đều thích nói như vậy.

Chu Tự Như cúi đầu chắp tay, trong mắt lóe lên một tia ngoan độc, bình thản nói: "Hồi bẩm Hàn hiệu úy, có phỉ khấu cấu kết với Lăng Châu Ngư Long Bang, tiểu tử hay tin, được Chiết Trùng Phó Úy cho phép đã dẫn binh đến khách sạn sợ đám kẻ xấu này chạy trốn. Trong đó nếu có chỗ không ổn, khẩn cầu Hàn hiệu úy chỉ rõ, tiểu tử cam chịu trách phạt.

Một người cưỡi ngựa chậm rãi vào khách sạn, Hàn Đào chủ động tránh đường, để tướng quân này có tâm mắt đủ trống trải.

Không còn cách nào, vị Quả Nghị Đô Úy bên cạnh này là mãnh nhân cái thế, có thể gặp mặt đại tướng quân, hơn nữa còn được ban thưởng, chớ nhắc đến với lão tử những chuyện cũ bẩn thỉu Quả Nghị Đô Úy vong ân phụ nghĩa kia, đại sự cái rắm, thả cái rắm chỉ toàn chuyện quá khứ! Bây giờ Hoàng Phủ Quả Nghị là đại nhân vật chạm tay có thể bỏng ở một đoạn biên cảnh Bắc Lương này không thể nghi ngờ, nếu không phải Hàn Đào có người trong triều' thì căn bản không bắt được đường dây này, hôm nay cũng xem như phụ tử Chu Tự Như vận khí kém, chạm vào vết đao kia. Nếu là trước đây thì Hàn Đào cũng chỉ bịt mũi, mắt nhắm mắt mở, ai bảo hai cha con này thế lớn quyền trọng nhưng hôm nay là thời gian Quả Nghị Đô Úy tuần sát biên thành, nếu Hàn Đào để cơ hội này từ giữa kẻ tay chạy đi thì dứt khoát đem móng vuốt của mình băm nhỏ, còn sơ bộ ngực trắng nõn của đám tiểu thiếp, mỹ tỳ.

Mọi tính toán tỉ mỉ, quan lớn một cấp, vị cao một giai thì tất cả đều thành trò cười.

Chu Tự Như dám làm dám chịu, càng dám nhận thua.

Tên Quả Nghị Đô Úy kia liếc nhìn Chu Tự Như khom lưng cúi đâu, cười ấm áp nói: "Chu Tự Như đúng không, dù bản tướng thượng nhiệm không lâu nhưng đã sớm nghe anh danh của ngươi, hôm nay tận mắt gặp, danh bất hư truyền, không tệ không tệ."

Hàn Đào sửng sốt.

Chu Tự Như nhạy cảm bắt được một tia mê hoặc trong mắt của Hàn Đào, trong lòng đại định. Biết lão cha ở bên vị đại hông nhân Bắc Lương biên quân này có chỗ trống rất lớn có thể dùng hoàng kim, bạch ngân, mỹ nhân, đồ cổ từ từ lấp đầy.

Chuyện này khiến Chu Tự Như vốn định run rẫy rời khỏi khách sạn có người tự tiện giết giáp sĩ Bắc Lương Triệu Dĩnh Xuyên cam tâm tình nguyện làm người câm ăn hoàng liên, liếc Lưu Ny Dung một cái, sau này đưa ả lên giường, có rất nhiều thủ pháp khiến ả sống không bằng chết.

Trên đường đến đây Quả Nghị Đô Úy đã từ trong dăm ba câu mịt mờ của Hàn Đào mà biết được một chút, đoán ra tên Thùy Củng Hiệu Úy này có chút giao tình với chỗ dựa sau lưng của Ngư Long Bang, ném cho Hàn Đào một ánh mắt, mỉm cười rồi dẫn đầu rời khoit.

Chu Tự Như theo sát phía sau.

vẻ mặt điêu phúc ngạch nữ tử không vui nhưng lão giả ngũ trảo kim hoàng sắc ở bên cạnh thấp giọng thuyết phục, lúc này mới phẫn hận rời đi.

Những người giang hồ đến tìm Tiêu Thương trả thù lập tức chim thú tán.

Tiếng sấm lớn, mưa cũng không nhỏ nhưng tốt xấu gì cũng không khiến mọi người đều ướt sũng, nhưng chuyện này cũng làm nổi bật lên những bang chúng vô tội đáng thương của Ngư Long Bang chết trước mặt Lưu Ny Dung.

Có lẽ Tiêu Thương không thể chuồn từ cửa hậu viện nên sắc mặt bình tĩnh bước vào tiền viện, tằng hắng một cái không nhẹ không nặng, để bang chúng hoàn hồn, chỉ huy bọn họ thu thập tàn cuộc, đối mặt với ánh mắt lãnh đạm của Lưu Ny Dung vị Nhị bang chủ này mặt không đỏ tim không đập.

Một tiểu nữ tử chưa cầm quyền như người, còn là đồ đệ của lão tử có thể lật trời sao?

Lưu Ny Dung trầm mặc trở về khách sạn. Vương Đại Thạch vẫn vẻ mặt mờ mịt, ngồi sập xuống đất, tay chân như nhữn ra.

Lầu hai.

Hán tử vẫn nhịn đau liều chết tích súc khí cơ, cuối cùng đẩy lui được dược lực của thuốc mê, dùng chân trái chèo chống, đứng dậy chợt phát lực, nhào về phía trước đánh ra một quyền đến sau lưng của tên công tử trẻ tuổi này, thể phách võ phu bình thường bị trúng quyền của y chắc chắn thất khiếu phải chảy máu.

Y làm sao có đao phổ gì, chỉ kéo dài thời gian mà thôi, nếu tên chim non sơ nhập giang hồ này không biết thế đạo khó lường và lòng người sâu cạn, đưa cái lưng to lớn tặng cho mình thì gia gia sẽ không khách khí.

Quần áo Từ Phượng Niên lặng lẽ không chút rung động.

Tên võ phu dùng quyền pháp cương mãnh nổi danh sắp nứt cả tim gan, y phát hiện một quyên của mình sau khi cách lưng người này ba tấc thì không tiến thêm được chút nào. Quả thật tựa như đụng vào một bức tường đồng, vách sắt vô hình.

Trên đời này chắc chắn có cao thủ có cảnh giới thần thông cỡ này nhưng sao y có thể tin được mình lại gặp phải trong cái khách sạn nho nhỏ này chứ?

Trong lòng hán tử có kinh nghiệm đối địch phong phú biết không ổn muốn thu quyên lui lại thì cảm xúc càng kinh khủng hơn bao phủ toàn tần, hán tử phát hiện dù mình đã dùng hết sức bú sữa mẹ xông về sau nhưng thân thể lại không nhúc nhích chút nào.

Trơ mắt nhìn công tử ca đưa lưng về phía mình duỗi một tay ra nắm chặt thanh đao treo bên hông, vỏ đao nhẹ nhàng' chạm vào ngực y/

Như chùa trên núi gõ chuông sớm!

Khí hải chợt nổ tung trong cơ thể y.

Thất khiếu chảy máu mà chết. Sau khi Từ Phượng Niên giết người xong cũng không có chút cảm xúc nào, chỉ nhớ đến một giang hồ.

Hắn nhở rõ lúc nhỏ ở trong kho vuc khí nghe thủ các nô trải qua tang thương kể lại phong vân giang hồ, lão nhân lớn tuổi nói chuyện dí dỏm, nói trên võ lâm có một anh hùng dùng đao, trong một lần lang bạt giang hồ gặp phải một người, di, biệt hiệu của ngươi là Sao Đao Quỷ sao? Ta cũng vậy.

Người kia cười nói thật khéo, thật khéo.

Và sau đó thì sao? Còn không phải tìm cơ hội chém một đao sau lưng đối phương sao, trên đời này tốt nhất chỉ nên có một tên Sao Đao Quỷ thôi?

Thế tử điện hạ nhỏ tuổi cảm thấy buôồi cười, không hiểu sự tự giễu ngoài miệng và sự cô đơn trong mắt của lão nhân, cũng rất lâu sau đó hắn mới biết được biệt danh của lão nhân năm đó chính là Sao Đao Quỷ, một người khác từng là hảo huynh đệ lúc trẻ của lão, vì tình huynh đệ, thậm chí lão nhân còn từ chối nữ tử ái mộ, im lặng rời khỏi giang hồ, đi khắp đại giang nam bắc, hành hiệp trượng nghĩa, sau đó tương phùng mới biết nử tử gả cho huynh đệ mình đã uất ức mà bệnh chết, mà tên huynh đệ kia sau khi nâng ly, một đao xém chút xoắn nát ngực lão, khi đó lão mới biết nữ tử kia ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu, trong lòng huynh đệ lại tích bao nhiêu đối kị và hận thù. Sau này, một giang hồ nhỉ lang tìm được kho vũ khí báu thù giết cha không đội trời chung, sau khi kẻ đó bị bắt, vậy mà lão nhân lại quỳ xuống dưới chân của Thế tử điện hạ cầu xin mở một mặt lưới, lúc này chân tướng mới nổi lên mặt nước. Từ Phượng Niên xuất thủ xa xỉ cỡ nào, thấy lão nhân gia tình chân ý thiết, không những thả ca môn tự rước lấy nhục kia mà còn tiện tay ném cho gã hai bí kíp trong kho vũ khí, về sau? Đại khái là ba năm sau, một lần lão nhân ra ngoài giải sầu, đã bị tiểu tử kia dùng kiếm thuật trong bí kíp gọt đầu đi, trong đó có lẽ là lão nhân và người kia ăn ý, người một lòng muốn chết, kẻ quyết chí thề báo thù nhưng vụ ám sát khiến Thế tử điện hạ cảm thấy như bị hí lộng, trong cơn tức giận dẫn người bắt lấy tên thích khách kia, lại nhớ đến lão nhân rộng rãi trong Đình Thính Triều, cuối cùng vẫn nghiến răng bỏ qua.

Loại chuyện hỗn trướng này nếu chỉ nghe người ta kể trong khi trà dư tửu hậu thì chỉ cảm thấy hoang đường, một khi thật sự phát sinh trên người mình sẽ có cảm nhận thế nào? Từ Phượng Niên đã thấy quá nhiều cái gọi là nhân sĩ giang hồ phóng khoáng và bẩn thỉu, quân tử cùng tiểu nhân, thấy rất nhiều người bên ngoài Bắc Lương vương phủ thì hào khí vạn trượng, ở trong Bắc Lương vương phủ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, gặp qua rất nhiều người vốn không che mặt đã hận không thể ngàn đao bầm thây mình, mà nhiều khi, Thế tử điện hạ gặp chuyện mới chưa đến mười tuổi nhưng quá nhiều võ phu vào Vương Phủ có cơ hội đến trước mặt Thế tử Bắc Lương không chút do dự đã vung đao, kiếm uống, cuối cùng đương nhiên từng thi thể không chút huyền niệm bị ném cho chó ăn, người khác biết giang hồ lãnh khốc tàn nhẫn, có lẽ sẽ như Lưu Ny Dung vậy, sẽ rất muộn, có khi lại là thời khắc cuối cùng của đời này nhưng Từ Phượng Niên may mắn khi là nhi tử của Nhân Đồ Từ Kiêu nên biết sớm, sống cũng không tính là ngắn, cứ như vậy nhìn như quang vinh khiến người ao ước sống đến hôm nay.

Trong giang hồ, rất nhiều người người thành thật dùng suy bụng ta ra bụng người, ngoài miệng giảng đạo lý với người khác còn ngươi ta sẽ dùng nấm đấm đến giảng đạo lý với ngươi. Ngươi dùng nắm đấm giảng đạo lý thì người khác lại dùng nhân nghĩa đạo đức đầy miệng ồn ào ngươi.

Đạo lý kia giảng thế nào?

Từ Phượng Niên chỉ cúi đầu liến nhìn Xuân Lôi Đao không ra vỏ đã giết người.
Bình Luận (0)
Comment